Khi nhìn thấy Tiểu Cửu, Quý Thần cũng ngẩn người, đây là dư âm mà anh không bao giờ quên hay chỉ là sự tình cờ ngẫu nhiên? Hai người cứ lặng im nhìn nhau, chẳng nói câu gì cho đến khi Tiểu Cửu đột nhiên phản ứng lại, cô cuống quít dời mắt rồi xoay người, phiền muộn trước sự trùng hợp bất ngờ này.
Quý Thần cũng lập tức phản ứng lại, anh đi đến trước mặt Tiểu Cửu, người đàn ông luôn không có nhiều cảm xúc lúc này trông có vẻ chật vật, “Tối hôm nay em có thể đến nhà ăn ăn một bữa cơm với anh không?”
Lòng Tiểu Cửu đấu tranh không thôi, có một âm thanh đang nói với cô, “Nhanh từ chối đi! Không phải cô muốn buông bỏ tất cả hay sao?” Lúc cô đang muốn mở miệng trả lời thì lại có một âm thanh khác vang lên, “Nếu không buông bỏ được chi bằng bắt đầu lại lần nữa. Hơn nữa chỉ có một bữa cơm mà thôi, cô còn sợ cái gì!” Môi cô hé ra rồi đóng lại, cuối cùng hóa thành một chữ bên miệng, “Được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Học sinh gần như đã ăn xong hết, trong nhà ăn chỉ còn lác đác vài người. Bọn họ tìm một chỗ sạch sẽ rồi ngồi xuống, Tiểu Cửu thả túi xuống, mở miệng nói, “Tôi đến nhà vệ sinh một lát, anh gọi cơm trước đi.” Nói xong thì lập tức đứng dậy, thoạt nhìn có vẻ như đang chạy trốn.
Sau khi đến nhà vệ sinh, Tiểu Cửu vốc một bụm nước lạnh hất vào mặt mình, cô ảo não nhìn chính mình trong gương, sao mình lại không có khí thế gì hết vậy, gặp anh ta thì sẽ dễ dàng thất thố. Cô lắc lắc đầu, bình tĩnh lại một lúc rồi mới đi ra ngoài.
Nhưng mọi sự trấn định của cô như sụp đổ khi nhìn thấy bát thịt nóng hôi hổi mới được vớt ra từ nồi lẩu, Quý Thần nhìn cô, “Thấy em lâu quá chưa ra nên anh mới lấy cho em một chén.” Tiểu Cửu ngơ ngác gật gật đầu ngồi xuống, mới vừa ăn được một ngụm nước mắt đã ào ào rơi xuống, Quý Thần nhìn thấy cô gái ngồi đối diện đột nhiên khóc nức nở thì cũng hoảng loạn không thôi, “Làm sao vậy? Em không thoải mái ở chỗ nào hay sao?”
Tiểu Cửu lắc đầu, đưa tay lau nước mắt trên mặt, nhìn Quý Thần rồi hơi mỉm cười nói, “Không có gì, đang ăn ngon mà, ăn tiếp đi.” Hơi nước bốc lên từ nồi lầu làm cho gương mặt của Tiểu Cửu trở nên mơ hồ, và nó cũng làm mờ đi ký ức của cô…
---
“A Thần, anh có biết điều hạnh phúc nhất mùa đông là gì không?”
“Là cái gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Điều hạnh phúc nhất chính là sau khi học xong được cùng anh ăn một chén thịt nóng hổi được vớt ra từ nồi lẩu đó.” Cô gái nhỏ hơi nghiêng đầu, cười cười trả lời cậu trai đang ngồi ăn ở phía đối diện.
“Không ăn nóng chẳng lẽ lại ăn lạnh.” Cậu trai giả vờ không thay đổi cảm xúc nhưng hai tai đã dần đỏ lên, lúc cúi đầu ăn khóe miệng cũng không nhịn được mà hơi cong lên.
---
Cơm nước xong hai người dạo bước trên sân trường, cả hai đều trầm mặc không nói gì, giống như đang nhớ về điều gì đó.
Không biết qua bao lâu, bọn họ lại ăn ý cùng nhau đi đến hành lang dài trong vườn hoa, Tiểu Cửu nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh, Quý Thần ấp ủ hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng, “Tiểu Cửu, hôm nay em tới đây… Nếu anh đoán không sai thì có lẽ là vì câu nói của mười năm trước nhỉ?” Tiểu Cửu nghe xong thì có chút khiếp sợ mà ngẩng đầu, mình chỉ thuận miệng nói đùa thôi vậy mà anh ta lại nhớ…
Nhìn thấy phản ứng của cô, Quý Thần biết mình đã đoán đúng rồi, vì thế anh mở miệng lần thứ hai, “Trước đây hai chúng ta đã mất quá nhiều thời gian bởi vì hiểu lầm và những chuyện của thế hệ trước, anh biết anh thật sự có lỗi với em, nhưng nếu đã không thể quên đi đối phương vậy em có thể buông bỏ hết những hận thù của thế hệ trước, cho anh một cơ hội nữa được không? Anh nhất định sẽ khiến cho em quên hết những đau khổ này!”
Tiểu Cửu nhắm mắt, đúng vậy, hai người bọn họ đã chịu quá nhiều trừng phạt rồi, anh nói anh có lỗi với cô, cô cũng đâu phải là không có lỗi với anh. Cô ‘phản bội’ anh khiến cho anh phải ở tù hơn một năm, điều này là một loại đả kích vô cùng lớn đối với người đàn ông có lòng tự trọng cao, và lại yêu cô sâu đậm như anh. Mấy năm qua, công ty không ngừng có những khách hàng lớn đến mua nhà, mua xe với giá cao… Những chuyện như thế cô đều biết, cô biết đó là do anh ở sau lưng yên lặng giúp đỡ cô. Lâu như vậy rồi, sợ rằng chính cô cũng đã sớm chìm sâu vào trong đó… Chẳng qua cô không muốn tháo gỡ nút thắt trong lòng mình, cũng không muốn đối mặt với trái tim mình.
Quý Thần cứ nhìn Tiểu Cửu như thế, lẳng lặng chờ đợi phán quyết của cô. Mãi đến khi Tiểu Cửu mở mắt ra lần nữa rồi nhẹ nhàng mở miệng, “Được.”
Quý Thần lập tức mừng như điên, đưa tay kéo Tiểu Cửu vào trong lòng ngực, cảm thụ cảm giác làm mất vật quý giá của mình sau đó may mắn tìm lại được nó, cô là bảo bối của anh.
Tiểu Cửu nhẹ nhàng thở dài, chần chừ một chút cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Quý Thần, chậm rãi nhắm mắt hưởng thụ cảm giác ấm áp lúc trước. Cô cười nhưng nước mắt đã theo khóe mắt cô chảy xuống, sinh nhật 25 tuổi này cũng không tệ lắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...