Quý Thần kéo cô một cái, Tiểu Cửu đứng không vững, ngã lên đùi gã đàn ông. Quý Thần thấp giọng cười khẽ, “Cứ ở nhà Dịch Trạch mãi đúng không.” Xem ngữ khí người đàn ông còn bình tĩnh hơn, trái tim Tiểu Cửu như rơi xuống đáy vực.
Tiểu Cửu không biết phải mở miệng thế nào, việc nhờ Dịch Trạch giúp đỡ và giờ vẫn đang điều tra khiến cô không có biện pháp giải thích tất cả những thứ này. Mà trạng thái hiện tại của Quý Thần chắc chắn sẽ không chấp nhận bất kỳ lời giải thích nào. Ôi, xem ra lại phải trải qua một thời gian dùng dằng nữa rồi. Cô không nói một lời, cứ để nguyên như thế.
Quý Thần nhìn dáng vẻ không buồn giải thích của Tiểu Cửu trán nổi đầy gân xanh, nhắm mắt lại muốn đè xuống nỗi bực tức nhưng lại càng nổi điên hơn. Hình ảnh lộn xộn sáu năm trước Dịch Trạch bỏ trốn xáo trộn vào nhau, anh không nhịn được nữa xe nát chiếc áo trên người cô, anh phải dùng cách thức trực tiếp nhất để tiêu trừ thứ tình cảm và sự thống hận trong lòng đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô giỏi lắm.” Quý Thần nhìn Tiểu Cửu chòng chọc, xoay một cái đè cô ở dưới thân, cởi quần của cô ra, nhìn đến đai trinh tiết được khóa kín kẽ, “Có phải tôi nên cảm ơn cái thứ này không, nếu không bây giờ hẳn cô đang ở trên giường của Dịch Trạch rồi?”
Tiểu Cửu nhắm mắt lại, nỗ lực mong mình không nghe thấy gì, cô không muốn đối mặt với sự chất vấn của Quý Thần, cũng không muốn chịu đựng ánh mắt của anh. Quý Thần nhìn bộ dáng thấy chết không sờn của Tiểu Cửu lửa giận trong lòng bùng lên thiêu đến nóng hừng hực. Anh cười gằn, lấy chìa khóa ở trong túi ra mở khóa đai trinh tiết. Tiểu Cửu còn chưa kịp thở phào đã cảm nhận được một vật tròn tròn nhét vào cơ thể cô. Cô khép hai chân muốn ngăn cản Quý Thần nhưng anh đè chặt cô lại, dùng ngón tay đẩy vật đó vào nơi sâu nhất.
“Anh bỏ…” Cô gái còn chưa nói hết câu đã bị gã đàn ông gằn giọng cắt đứt, “Đây là hàng tốt đây, đủ cho cô vui sướng cả một đêm.” Tiểu Cửu nghe vậy sắc mặt trắng bệch, muốn ngồi dậy lấy viên thuốc ra nhưng gã đàn ông lại rút một sợi thừng trói ngoặt tay cô ra sau lưng, cô chỉ có thể ngồi quỳ trên ghế sô pha, không thể động đậy nổi.
Gã đàn ông liếc nhìn cô gái trần trụi, vậy mà lại đi ra khỏi phòng.
Ngoài cửa phòng, Quý Thần dựa lưng vào tường châm một điếu thuốc, giữa khói mây bảng lảng tâm trí anh mông lung ẩn hiện ra hình ảnh kia.
Gã đàn ông hờ hững rút điếu thuốc, trong lúc vô tình đã hút hết nửa bao thuốc lá, anh ngước nhìn đồng hồ, thuốc đã có tác dụng được một lúc rồi. Vừa định đẩy cửa đi vào lại tạm thời thu tay lại. Ha, người phụ nữ này, cứ để cô ta chịu đi, không dạy dỗ nàng một chút thì sẽ chẳng bao giờ biết điều được.
Khi Quý Thần mở cửa vào cô gái đã xụi lơ trên ghế sô pha từ lâu, cơ thể bị cơn sóng tình giày vò thành màu phấn hồng, trên mặt bao phủ một lớp mồ hôi mịn. Cô không ngừng uốn éo người, hy vọng làm giảm bớt dục vọng khó nhịn này. Gã đàn ông thấy cảnh này nhưng lại không nhanh không chậm ngồi xuống một cái ghế bên cạnh, nhìn cô gái đang giãy giụa trong tình dục.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Qua một lúc, cuối cùng cô gái ấy không chịu nổi nữa, “Muốn…”
“Muốn cái gì?”
“Nóng quá, khó chịu, muốn thoải mái…” cô gái đã sớm mất đi ý thức mà rơi vào bể dục vọng, chỉ có thể hưởng ứng theo gã đàn ông nói ra câu trả lời.
Gã đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô, kéo cô đến đặt ở trên đùi anh, vươn tay xoa nắn gò ngực mềm mại. Cô gái rên rỉ thành lời, “Bên kia cũng muốn.”
Nhưng Quý Thần lại ngừng tay lại, nâng cằm cô lên, “Tôi là ai?”
“Khó chịu…” dường như cô gái không nghe thấy vấn đề này, trực tiếp kêu rên không thoải mái. Gã đàn ông kiên nhẫn hỏi, tựa như nếu không biết câu trả lời sẽ không thể nào thoải mái. Cuối cùng cô gái nức nở lên tiếng: “Quý Thần, Quý Thần.”
Bấy giờ gã đàn ông mới buông tay, lần nữa đặt tay lên bầu ngực mềm mại kia mà không ngừng nắn bóp điểm nhỏ hồng hồng đến khi nó dựng thẳng. Thân thể cô gái bùng cháy càng ngày càng mãnh liệt, không ngừng vặn vẹo, dâng mình đến trước mặt Quý Thần.
Mãi đến khi một bên nụ hồng mai đứng thẳng Quý Thần mới rút tay lại, cầm lấy một cái kẹp đầu vú kẹp lấy trái đốm nhỏ. Cô gái co rúm lại, gã đàn ông không hề dừng tay lại, còn nắm chặt một bên mềm mại khác xoa nắn không ngừng, nhìn điểm nhỏ dần đứng lên. Anh lại lấy một cái kẹp khác kẹp nốt bên này lại. Cô gái thoải mái khẽ rên, nhưng khoái cảm ngắn ngủi qua đi là sự trống vắng càng lớn hơn.
Dường như có nước chảy xuống từ khóe mắt, thật sự cô không thể chịu nổi nữa, giờ phút này cô chỉ hy vọng gã đàn ông nhanh chóng tiến vào cơ thể cô để lấp đầy cảm giác trống vắng đáng sợ kia, cô không ngừng dựa vào Quý Thần, giống như thấy nước nơi sa mạc vậy, chỉ có thể thông qua ma sát quần áo của anh mới giảm bớt đi dục vọng vô tận kia. Gã đàn ông nhìn cô gái bị tác dụng của thuốc hành hạ như muốn tan vỡ này, đáy mắt đen như mực, quét mắt khắp phòng bỗng thấy một thứ phía sau làm hắn cong khóe môi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...