Dạy Dỗ Công Chúa Nữ Nô
Bị đụng một cái, ngũ tạng lục phũ xém chút nữa phá thể chui ra, Mộ Thiển Thiển cố hết sức ngồi dậy, rốt cuộc cũng thấy rõ mặt mũi tên hỗn đản kia là ai.
Nàng không tự giác thu nhanh vạc áo, con ngươi tràn ngập phòng bị nhìn hắn: "Không cần, ta...!Ta bẩn! Đừng chạm vào ta!"
Hiên Viên Liên Thành nhíu mày, một mặt khinh thường: "Ngươi còn biết bản thân bẩn sao?"
Thiển Thiển nhất thời thái dương treo đầy hắc tuyến, không phải nàng biết, rõ ràng chính hắn nói nàng bẩn!
Không đợi này nghĩ nhiều, Hiên Viên Liên Thành xoay người hướng con ngựa đi đến, để lại phía sau hai chữ không mang theo chút tình cảm: "Theo ta."
Mộ Thiển Thiển thở ra một hơi, tuy rằng thái độ của hắn cũng không tính là tốt, bất quá, hiện giờ nàng vẫn được xem là an toàn.
Ngực bị hắn đụng đến đau, nàng phải hao hết sức chín trâu mười hổ mới bò dậy nổi.
"Nhanh lên." Quay đầu lại thấy nàng chính là lấy tốc độ con rùa mà đi tới, Hiên Viên Liên Thành nhíu mày, lạnh giọng thúc giục.
"Trước hết chạy mười vòng quanh núi." Hắn đem con ngựa kéo đến trước mặt nàng, ý bảo nàng lên ngựa.
Mộ Thiển Thiển trời sinh đối với sinh vật có thể tích lớn cũng không cảm thấy quá sợ hãi, có thể là ánh mắt đầy hàn khí của Hiên Viên Liên Thành làm cho nàng e ngại mà thôi.
Nàng dè dặt, cẩn trọng đi đến bên con ngựa, một con ngựa trắng rất đẹp, nhưng nàng không biết tiếp theo phải làm thế nào.
"Muốn ta ôm ngươi lên?"
Trong lòng nàng vui vẻ, ngoái đầu nhìn hắn cười ngọt ngào: "Ân."
Hắn tùy ý giơ tay, thân hình nàng lập tức bay lên sau đó ngã trên lưng ngựa, sau giây phút hỗn độn, nàng tựa hồ nghe được tiếng nam nhân khinh thường mắng: "Ngu ngốc!"
Nàng ngu ngốc, điểm nàng chính nàng cũng đâu phủ nhận! Nàng thế nào lại khẩn cầu Hiên Viên Liên Thành ôm nàng lên ngựa? Nàng ngủ cũng đừng hy vọng mơ thấy.
Oa Oa...! ngực đau quá! Thật là đau không chịu nổi, thật muốn xé xiêm y ra xem có phải hai túi thích sau hai lần va chạm đã biến dạng luôn rồi không?
Vừa ở trên lưng ngựa, Mộ Thiển Thiển không tự giác căng thẳng, lớn như vậy đây là lần đầu tiên cưỡi ngựa nha.
Hoàn hảo! Con ngựa này thật ngoan, không có trực tiếp ném nàng xuống đất.
Nhưng mà, dây cương thật là phức tạp, không biết nên nắm dây nào.
Không chờ mong Hiên Viên Liên Thành đến chỉ giáo nhưng đối mắt hoang mang vẫn không nhịn được hướng về phía hắn.
Hiên Viên Liên Thành đi vài bước liền ngừng lai, quay đầu nhìn nàng, hắc mâu nheo lại: "Không nghe lời ta nói hay sao?"
Cưỡi ngựa chạy mười vòng, nàng đâu phải không nghe thấy? Vấn đề là nàng không biết cưỡi ngựa.
Do dự cả buổi, rốt cuộc cũng thấy hắn mất hết tính nhẫn nại, nàng cả kinh.
"Ta chưa từng cưỡi qua ngựa.
Ta không biết."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...