Mộ Thiển Thiển vùi đầu vào lồng ngực Đông Lăng Mặc, xụi lơ như một chú cừu con, ở trong lòng ngực hắn, thở từng ngụm nhẹ nhàng.
Nàng không biết vì sao mình phải sợ hắn, nhưng từ lần đầu nhìn thấy ánh mắt hắn, nàng liền bắt đầu sợ tên nam nhân này.
Sợ hàn ý trong đáy mắt hắn, sợ thân hình cường tráng của hắn, sợ sức mạnh khủng bố của hắn khi "làm" chính mình, cũng sợ...... thứ to lớn ở thân dưới của hắn.
Nhưng hiện tại, dù cho Đông Lăng Mặc thật sự muốn thân thể của nàng,thì trừ bỏ ngoan ngoãn nghe lời, nàng cũng không thể làm được thứ gì khác.
Dù gì đi nữa thì nàng cũng không đánh lại hắn.
Đông Lăng Mặc không hề làm nàng thất vọng, tiện tay quơ một cái, chiếc chăn đang đắp trên người nàng bất ngờ rơi xuống.
Mộ Thiển Thiển đến giật mình la lên cũng không dám, chỉ có thể im lặng cắn môi, tuỳ ý hắn nhìn ngắm.
"Nâng người lên." Đông Lăng Mặc ra lệnh.
Mộ Thiển Thiển vẫn khẽ cắn môi mỏng như cũ, chần chờ một chút, rồi lập tức nâng người lên, để lộ cặp vú mềm mại trước mặt hắn.
Trên nhũ hoa che kín những dấu hôn xanh tím, cũ mới đều có, cũng có những dấu vết mà vừa nãy Hách Liên Tử Câm đã cắn.
Mặt Đông Lăng Mặc không có chút biểu tình nhìn chằm chằm cặp vú đêm qua còn làm hắn yêu thích không buông tay, trong mắt chẳng có chút dục vọng nào, chỉ lạnh lùng liếc thân mình nàng một cái, không thấy có gì không ổn, mới đạm mạc nói: "Che kỹ lại."
Mộ Thiển Thiển thật sự không nghĩ tới hắn sẽ buông tha chính mình dễ dàng như vậy, chẳng lẽ, bởi vì nơi này không phải chỗ của hắn, nên hắn định về tới Thính Tuyết Các mới tiếp tục hành vi man rợ của mình?
Nhưng mặc kệ như thế nào, hiện tại có thể tránh được một kiếp cũng tốt.
Nàng luống cuống dùng chăn gắt gao bọc lại người mình, mới vừa bọc xong, cả người đã bị bế lên, bị hắn bế ngang vào trong ngực.
Đông Lăng Mặc ôm nàng, bước nhanh ra phía cửa.
Ngoài cửa phòng, trong viện u tĩnh, Hách Liên Tử Câm bước đến gần, trong tay còn cầm một bao mứt trái cây.
"Thân thể ngươi vẫn chưa khoẻ hoàn toàn, ngày mai nhớ đến đây để ta bắt mạch." Một bao mứt trái cây nho nhỏ bị nhét vào tay nàng, ánh mắt của hắn vẫn như gió xuân tháng ba: "Tối nay gặp lại."
Nàng nhìn không thấu nam nhân này, có đôi khi lạnh nhạt, có đôi khi lại ôn nhu tri kỷ, vừa rồi còn cùng Đông Lăng Mặc trào phúng nàng, hiện giờ lại nhu tình muôn vàn đối với nàng.
Rõ ràng không phải giả vờ, nhưng như vậy, để làm gì?
Không đợi nàng nghĩ nhiều, Đông Lăng Mặc đã ôm nàng đi về phía trước.
Cho đến khi không thể nhìn thấy đình viên thanh linh u tĩnh kia, nàng mới thu hồi ánh mắt mê mang, vùi đầu vào lồng ngực Đông Lăng Mặc, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Thời gian an tĩnh nghỉ ngơi như bây giờ không nhiều, trở về đến nơi ở của hắn, hắn nhất định sẽ làm đủ mọi cách tra tấn nàng, chờ đợi nàng là kết cục chưa thể biết trước được.
Ở thời không nhìn như quen thuộc, thực tế lại hoàn toàn xa lạ này, nàng như một con cá đang giãy trên thớt, bất an vô lực, chỉ có thể mặc người xâu xé.
Trong lúc đầu óc đang suy nghĩ rối loạn, ý thức mơ hồ, nàng lăn lộn một chút, tìm một vị trí càng ấm áp hơn, càng thoải mái hơn trong ngực Đông Lăng Mặc, ấn đường* cũng dần dần giãn ra.
(*) khoảng giữa 2 chân mày.
Trong lòng hoảng loạn, thân thể lại ấm áp, vòng tay của hắn, ôm chặt làm cho người ta bất giác an tâm đến khó tả...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...