Gần đây nàng hoàn toàn không luyện khinh công, kiếm pháp thì lại càng không cần nói, Hách Liên Tử Câm nói vết thương trên cánh tay nàng còn chưa tốt lên, hai ngày này sẽ không dạy kiếm pháp cho nàng.
Ỷ Phong Các vẫn giống như ngày thường, im lặng, giống như không có người ở.
Hách Liên Tử Câm không luyện kiếm trong sân, cũng không đọc sách trong phòng, rất nhanh đã đến trưa, nàng vẫn hoàn toàn không thấy thân ảnh hắn đâu.
Thiển Thiển ở trong phòng ngủ đợi một lúc lâu, sau đó cũng đành tự giác về lại hậu viện, cứ thế chạy dọc theo con đường đá.
Nàng đến Ỷ Phong Các luyện khinh công mới có mấy ngày, nhưng mỗi lần Hách Liên Tử Câm sẽ để nàng chạy ba vòng quanh hậu viện, sau đó sẽ dạy này thu nạp tâm pháp.
Tuy rằng nàng nhớ bộ tâm pháp kia rất kĩ càng, nhưng lại không hiểu phải tu luyện như thế nào, cho nên nàng phải có Hách Liên Tử Câm mới luyện được.
Sau khi chạy hết ba vòng hết thời gian hai nén hương, cũng không biết có phải bộ tâm pháp kia thực sự thần kỳ hay không, lần này nàng chạy xong ba vòng lại không mệt mỏi tê liệt mà ngã trên mặt đất.
Thậm chí, trong lúc nàng chạy bộ, chỉ cần dựa theo phương thức hô hấp Hách Liên Tử Câm dạy, trong bụng liền có một dòng hơi nóng lan tỏa, cỗ hơi thở này hình như có lực lượng vô tận, cung cấp thể lực cho nàng.
Chỉ là dù có như vậy, số ngày tu luyện vẫn quá ít, mặc dù chạy xong không đến mức mệt đến bất động, nhưng nàng vẫn thở hổn hển, tay chân mệt mỏi rã rời.
Một thân ảnh bỗng đi đến trước mặt nàng, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, kinh ngạc nói: "Hách Liên Tử Câm, ngươi đã trở lại? Vừa rồi ngươi đi đâu?"
"Ta đi ra ngoài một chuyến." Hắn theo thói quen ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, mang theo chậm rãi bước đến tiền viện.
Nàng nên kháng cự, nhưng bởi vì rất mệt, có hắn bế nàng đi thật sự rất thoải mái.
Huống chi, nàng biết rõ hắn chẳng có tình ý gì với nàng, đã như vậy, coi như là huynh đệ giúp nhau một chút cũng không sao.
"Rất mệt." Sau khi trở lại tiền viện hóng mát, nàng lập tức muốn ngồi xuống trên ghế đá.
Hách Liên Tử Câm vốn đã buông nàng ra lại vươn tay kéo một cái, lại dễ dàng ôm nàng vào trong lòng: "Đừng vội ngồi, mệt mỏi thì dựa vào ta nghỉ một lát."
"Được." Nàng tự nhiên tựa vào hắn, thậm chí còn vươn tay ôm lấy cổ hắn.
Mệt thì dựa vào hắn chút vậy, dù sao hắn sẽ không để ý, cái ôm này, đương sự có lẽ không thấy phát sinh cái gì, nhưng trong mắt người khác lại hoàn toàn là chuyện ân ân ái ái.
Vạt áo đón gió phiêu phiêu, tóc đen quấn quít, hình ảnh hai người ôm ấp thân thiết làm cho người ta không tự giác nghĩ đến một câu: Chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên.
*Chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên: Chỉ muốn làm uyên ương chứ không muốn làm thần tiên
Dựa gần như vậy, thậm chí nàng có thể nghe thấy tiếng tim đập của Hách Liên Tử Câm, mà hắn chỉ cần cúi đầu là có thể hôn lên cái miệng xinh đẹp nhỏ nhắn.
Hắn không biết quan hệ giữa hai người hiện tại là gì, nhưng rõ ràng nàng không có tình cảm ái muội với hắn, mà hắn, có lẽ đã thành thói quen...!
Rốt cục hô hấp của Thiển Thiển cũng trở lại bình thường, nàng liền buông hắn ra, ngồi xuống trên ghế đá, lười nhác nằm sấp lên bàn: "Hách Liên Tử Câm, ngươi nói xem ta cần thời gian bao lâu thì luyện khinh công tốt hơn, võ nghệ cũng cao cường hơn?"
"Một năm."
"Một năm!" Nàng cả kinh ngẩng đầu, nhìn hắn: "Lâu như vậy sao?"
Hách Liên Tử Câm nhíu mày, ngồi xuống đối diện nàng: "Ngươi ngại lâu?"
Là vì nhìn ra nàng có chút thiên phú, cho nên hắn mới nói là một năm, người bình thường ít nhất phải luyện ba năm.
Bất quá, một năm đối với Thiển Thiển mà nói quả thật là rất lâu, "Có thể nhanh hơn chút được không?"
Hách Liên Tử Câm chỉ nhàn nhạt nhìn nàng một cái, bỗng nhiên đứng lên đi về phía ngoại đình.
Lại là đối thoại ngắn ngủn này, nàng phát hiện mấy nam nhân trong điện của nàng đều giống nhau, lúc cao hứng thì nói vài câu cùng ngươi, lúc mất hứng lại cực kỳ xa cách.
Nàng nên sớm quen, hờn dỗi thế này làm bản thân nàng thực khó chịu, không bằng cứ coi như thói quen cho đỡ phải nghĩ.
Sau khi Hách Liên Tử Câm rời đình hóng mát thì đi đến phòng bếp, không bao lâu liền trở lại cùng hai hạ nhân, mỗi người bưng một cái khay.
Trong khay có vài phần ăn tinh xảo, Thiển Thiển mới phát hiện quả thực nàng hơi đói.
Đã là buổi trưa, vừa rồi chạy đến mệt mỏi còn mất cảm giác, hiện tại nghỉ ngơi mới bắt đầu thấy đói.
Tuy rằng vừa rồi hắn không để ý nàng, nhưng ít ra cũng nhìn ra nhu cầu cơ thể của nàng.
"Hạ nhân không nghĩ ngươi sẽ dùng bữa ở đây, cho nên không chuẩn bị nhiều thức ăn cho lắm, cố gắng ăn tạm." Hắn xới một bát cơm rồi đưa đến trước mặt nàng.
"Đồ ăn quá nhiều rồi." Bốn món mặn một món canh, lại chỉ có hai người bọn họ ăn, căn bản ăn không hết.
Huống chi từng món đều tinh xảo như vậy, chưa cần thử cũng có thể khẳng định vô cùng ngon miệng.
Nàng gắp mấy khối thịt, quả nhiên ngon vô cùng.
Nàng gắp thêm mấy khối đưa đến trong chén của Hách Liên Tử Câm: "Ngươi cũng nếm thử đi."
Hắn không nói cái gì, trong lòng lại nao nao, rốt cục cũng gắp đồ ăn vào miệng.
Hắn không phải là thần tiên phiêu dật không cần ăn cơm, kỳ thực nếu không tính vẻ xuất trần thoát tục khiến người ta kinh ngạc, hắn cũng chỉ là người bình thường.
Mà đã là người bình thường, chắc chắn sẽ có ăn uống ngủ nghỉ.
Chỉ là, cho dù hắn ăn cơm, khí chất toát ra vẫn cực kỳ mê người.
Không phải tư thế tận lực phô trương cái đẹp, thậm chí, hắn so với các nam tử khác chẳng có gì khác nhau, nhưng động tác phát sinh ở trên người hắn lại không giống người bình thường.
Mang theo một phần tao nhã, ăn uống phàm nhân lại hiện ra một tia quý khí.
Nhưng như vậy rất đáng yêu, rất động lòng người.
Nàng không hiểu đây là cảm giác gì, rõ ràng cảm thấy hắn giống như thần tiên, nhưng thấy hắn ăn cơm buồn ngủ như người phàm, nhìn hắn nhai nuốt, nàng cảm thấy mạc danh kì diệu.
Giờ khắc này, trong lòng thật sự hỗn độn.
Khí chất xuất trần như vậy, nhưng khi ăn cơm cực kì đáng yêu, vừa giống thần tiên, lại giống một đứa trẻ...!Nàng cũng thật vô sỉ, lại cứ ngây ngốc nhìn hắn.
"Thế nào? Đồ ăn không hợp khẩu vị?" Hách Liên Tử Câm vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
Thấy nàng đơ ra một hồi, chiếc đũa trong tay sau khi gắp mấy miếng thịt thì không đụng đến đồ ăn nào nữa, mi tâm hắn hơi cau lại hiện vẻ lo lắng, nhẹ giọng hỏi: "Có phải ngươi không thích? Nếu không ta nói hạ nhân đổi món khác cho ngươi?"
Chính là sợ nàng đói lâu sẽ sinh đau dạ dày, ở Ỷ Phong Các không có nhiều hạ nhân, cũng không giống tẩm phòng của nàng, đầu bếp bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị trăm món ăn nóng hổi, cho tới bây giờ hắn cũng không ăn uống như vậy.
"Không...!Không phải." Nàng bỗng lấy lại tinh thần, bản năng lấy tay lau môi, "Chỉ là...! Chỉ là nhìn ngươi ăn cơm, cảm giác...!Cảm giác ngươi cũng giống như người bình thường.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...