[94] – Mỹ nhân có độc (12)
Tác giả:Bạo Vũ Thành
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
Trêи phố.
Tả Ngôn nghe tiếng người nói chuyện qua lại, tiếng rao hàng, người đi đường từ bên cạnh cậu đi qua, tâm tình thả lỏng lại.
Tả Ngôn: “Hệ thống, lâu rồi chưa nghe ngươi hát.”
Hệ thống: “Muốn nghe gì ?”
Tả Ngôn: “Ý của ngươi là ta nói gì ngươi cũng sẽ hát à ?”
Hệ thống kiêu ngạo mân mê chiếc nơ màu đen mang trêи cổ, “Tên bài.”
Tả Ngôn nhìn vị hoà thượng vừa từ bên cạnh đi qua, “Hát bài Đại bi nguyền rủa đi.”
Hệ thống: “… Ta sẽ không niệm kinh.”
Tả Ngôn: “Với tính cách này của ngươi… đến lúc ra ngoài xin ăn đều sẽ dễ bị đoạt bát cơm xin ăn.” Tả Ngôn lắc lắc đầu, bước đến trà lâu uống trà, phát hiện người kể chuyện đang kể câu chuyện hôm trước, hứng thú nồng hậu nghe xong, để lại một đôi vỏ hạt dưa.
Ra trà lâu, chỉ thấy vài tên mắt xanh, người nước ngoài phong tình đang đứng phía trước cùng ông chủ quầy chuổi lông gà nói gì đó.
Tả Ngôn đứng bên cạnh nhìn một lúc, không nghe hiểu bọn họ đang nói chuyện gì, ngược lại ông chủ quầy vẫn luôn nói không ngừng.
Đáng kinh ngạc, ông chủ quầy hàng ở kinh thành trình độ cao như vậy cơ à ? Người này mới nha.
Tả Ngôn: “Bọn họ nói cái gì vậy ?”
Hệ thống: “Bọn họ hỏi thứ này ăn như thế nào.”
Tả Ngôn: …
Sau đó cậu liền thầy, vài người đang ông nói gà và nói vịt mua hai cái chổi lông gà.
Chủ quầy: “Dùng tốt lần sau lại đến nha !”
Tả Ngôn đứng từ xa còn nghe hai người kia thương thượng lúc về muốn vặt lông gà.
Đi bộ cả một buổi chiều, liền đến chạng vạng, Tả Ngôn không muốn về phủ sớm quá, đi loanh quanh loanh lại lại đến Tuý Ngọc Phường.
Trước cửa đứng vài nữ nhân trang điểm xinh đẹp, trêи lầu còn đứng mấy nam nhân.
Tả Ngôn: “Tục ngữ có câu, đến cổ đại đừng đến thanh lâu, có phải hơi mất mát không ?”
Hệ thống: “Dù vào thì ngươi cũng chỉ có thể nhìn nhìn thôi.”
Tả Ngôn mới không quan tâm nhiều như vậy, nhấc chân bước vào trong.
“Thập tam Vương gia~ Sao lâu như vậy ngài mới đến~”
“Vương gia có phải đã quên bọn thϊế͙p͙ rồi không~”
Vừa bước vào liền bị nhóm nữ nhân vây quanh, Tả Ngôn vẻ mặt bối rối được người dẫn dắt, từ cửa thanh lâu đến đại thính, cậu cũng không biết chính cậu đến đây bằng cách nào.
Trong chốc lát sau, tú bà đến đây đuổi nhóm nữ nhân kia đi, “Thập tam gia, ngài mấy hôm nay không đến chơi.”
Tả Ngôn nhìn nhìn Tuý Ngọc Phường trang hoàng không quá giống binh thường, “Đang làm gì vậy ?”
Tú bà lắc ʍôиɠ, phe phẩy quạt, “Gia, ngài quên ? Sắp đến đây là ngày tuyển cử hoa khôi mỗi năm một lân, người trêи đài kia, là Hương Tiêu được hoan nghênh nhất của chúng ta, Vương gia ngài có muốn qua nhìn nhìn chút không ?”
Tả Ngôn nghe được chữ tiêu, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, che mặt, cũng nhìn không ra được gì, bất quá dáng người kia vừa nhìn liền biết là nữ nhân, không có khả năng là người trong nhà kia.
Tú bà rất có nhãn lực mà an bài cho cậu một vị trí cách sân khấu gần nhất, hầu hạ tốt sau đó mới cười cười rời đi.
Sau khi trở lại hậu viện, gọi một tên sai vặt qua, “Đi bẩm báo Các chủ, Cảnh vương đang ở Tuý Ngọc Phường.”
Mỗi vị cô nương hay công tử tranh cử vị trí hoa khôi đều có sở trường, tài nghệ của mình, Tả Ngôn xem đến hoa cả mắt, mùi nước hoa xộc vào mũi, sặc đến mức cậu vẫn luôn muốn hắt xì, nhưng ở mặt ngoài còn phải vờ như thật trấn định.
Một lúc sau, lại đến phiên vị Hương Tiêu kia lên sân khấu, mà bên cạnh Tả Ngôn ngồi xuống một người, bước lên liền thưởng một đống lớn bạc.
Tả Ngôn nghiêng đầu nhìn vị thổ hào kia, vậy mà là người quen.
“Thập tam gia thích như vậy ?”
Tả Ngôn thản nhiên nói: “Hẳn vậy.”
Mỗi lần gặp mặt tất yếu phải khiêu khích Triệu Phi Vân. nhưng lần này lại không tiếp tục phản ứng hắn ta, lại là một phen ngân phiếu, mắt của tú bà đều sáng rực luôn, vẫn luôn chờ Hương Tiêu biểu diễn xong, xuống đài liền trực tiếp dán sát vào nhau nhào vào ngực Triệu Phi Vân, hắn ta mới liếc mắt nhìn cậu, sau đó đắc ý ôm người đi.
Tả Ngôn gãi gãi cằm, Triệu tướng quân hẳn là sắp trở lại rồi, nếu không anh bạn này sẽ không thu liễm như vậy.
Cầm lấy chén trà trêи bàn nhấp nhẹ một hơi, đột nhiên ngẩng đầu, ở trêи chỉ có một cái cửa sổ đang mở, trống rỗng không có người.
Tả Ngôn: “Ngươi có cảm thấy dạo gần đây ta đi đến đâu đều tựa như có người đang nhìn chằm chằm ta không ?”
Hệ thống: “Không sai.”
Tả Ngôn hỏi, “Ngươi cũng cảm nhận được à ?”
Hệ thống: “Ngươi lớn lên đẹp trai như vậy, ai cũng đều muốn nhìn nhìn, ngươi tập làm quen đi.”
Tả Ngôn: “Ý ta nói không phải cái này.”
Hệ thống: “Yên tâm đi, có thích khách ta sẽ thông báo cho ngươi.”
Tả Ngôn: “Lỡ như không phải thích khách thì sao ?”
Hệ thống: “Vừa không phải thích khách vừa không phải người hâm mộ, chẳng lẽ là quỷ à ?”
Tả Ngôn trầm mặc một lát, nhỏ giọng hỏi: “Thực sự có quỷ à ?”
Hệ thống hít một hơi, “Nếu ngươi đã yêu cầu chân thành như vậy, vậy giấc mơ lần sau chúng ta có thể xem xét một chút việc đi vào giấc mơ thần quái.”
Tả Ngôn nhất thời nói sang chuyện khác, “Tiết mục này rất xinh đẹp… ngạch.” Cô em gái này…
Một thân đồ trắng quần lụa mỏng trêи thính đài đỏ rực, tầm mắt của những người khác đều đặt trêи người cô nương này.
Tả Ngôn nhân cơ hội này mà đi ra ngoài hít thở không khí, liên tiếp hắt xì vài cái.
Không thể không nói, hậu viện của Say Ngọc Phường này rất xinh đẹp, thiết kế ngược lại thực thanh tân, không phải phồn hoa, chỉ có trúc xanh núi giả, còn có một cái yếm đỏ…
Tả Ngôn bước lên phía trước vài bước, chợt nghe thấy một tiếng động không bình thường.
Kết hợp với chiếc yếm thêu đoá mẫu đơn đỏ rực vướng trêи trúc xanh, Tả Ngôn dừng bước, có chút rối rắm.
Cậu nên nhìn hay nên nhìn lén đây ?
Hệ thống: Có gì khác nhau à ?
Thanh âm của người nam này nghe ra hình như là một người quen, Tả Ngôn yên lặng bước về phía trước hai bước.
Xuyên qua khe hở của núi giả nhìn vào bên trong, chỉ có thể nhìn thấy cặp ʍôиɠ trắng bóng lắc lắc lắc lắc.
Hệ thống: “Ngươi không biết là đường đường là một Vương gia, làm chuyện này sẽ có chút đáng khinh à ?”
Tả Ngôn: “Ta chỉ tò mò.”
Hệ thống: “Ngươi chưa thấy bao giờ à ?”
Tả Ngôn nói: “Ta chưa từng xem qua bản ở hiện trường.”
“Đẹp không ?”
“Cũng đẹp, rất cong.”
Tả Ngôn trả lời xong, sững sờ đứng tại chỗ, vừa rồi không phải thanh âm của hệ thống, ai đang nói chuyện với cậu.
Quay đầu lại, ấn tượng cuối cùng là một chiếc mặt nạ màu đen, là một chiếc mặt nạ nhìn rất quen mắt.
Ngay sau đó, Tiêu Lưu Tuý đỡ được người nào đó vừa ngất xỉu, ôm vào trong ngực, từ sau núi giả bước ra, hai người trêи đất một người ngã xuống ngất đi không biết sống hay chết, nữ nhân lại rất nhanh mặc xong quần áo, quỳ rạp xuống đất.
“Các chủ.”
Tiêu Lưu Tuý liếc mắt nhìn người trêи đất, nhẹ giọng nói: “Nhi tử của Triệu Chấn Long ngươi cũng dám động thủ, xem ra Vô Nhất Các không chứa nổi ngươi.”
Thế lực Giang hồ không nhúng tay vào việc của triều đình, xem ra có người muốn mượn tay của hắn diệt trừ Triệu Phi Vân, thuận tiện… diệt trừ cậu.
Hương Tiêu quỳ rạp xuống đất, cả người phát run, “Các chủ, ta chỉ là… chỉ là…”
Tiêu Lưu Túy nghiêng đầu, “Dẫn đi thẩm vấn.”
Lập tức liền có người đến che miệng nữ nhân đang cầu xin tha thứ mang lui xuống, Tiêu Lưu Tuý cúi đầu, ngửi hương bị trêи người cậu liền nhíu mày, vừa đi vừa lầm bầm lầu bầu.
“Xem ra không giáo huấn một trận liền học không ngoan.”
.
HLTT: Có một bạn góp ý với mình rằng nên đổi từ “Say Ngọc Phường” => “Tuý Ngọc Phường”, mình thấy đổi sang tên Hán Việt cũng hay nên từ giờ Say Ngọc Phường sẽ đổi thành Tuý Ngọc Phường luôn, còn “Không Một Các” mình vừa tra lại raw thì nó là “Vô Nhất Các”, đã đổi thành Hán Việt thì đổi cho trót luôn nên từ nay “Không Một Các” => “Vô Nhất Các” luôn, các chương trước sửa sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...