[92] – Mỹ nhân có độc (10)
Tác giả: Bạo Vũ Thành
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
Ngự Hoa Viên.
Nam nhân một thân hoàng bào sau khi thấy cậu bước đến liền cười nói: “Lại bị đeo bám à ?”
Sau khi Tả Ngôn dựa theo lễ nghi mà thăm viếng mới bước đến trước mặt Hoàng thượng, hai người lớn lên rất giống nhau, chỉ là Hoàng thượng có vẻ thành thục hơn một chút.
“Thì ra hoàng huynh cũng biết.”
Chu Diệp dẫn cậu cùng đi về phía trước, “Lần này lại gọi qua vì chuyện gì ?”
“Thái hậu bảo ta chọn một người trong đám nữ nhân Khương gia kia làm trắc phi.”
Tuy Tả Ngôn thoạt nhìn khá trấn định, nhưng khi chân chính bước đến bên cạnh hắn ta, cùng tiếp xúc gần gũi với hoàng đế chưởng quản chúng sinh này vẫn có chút khẩn trương, nếu không lưu ý mà nói sai gì đó sẽ dễ bị nghi ngờ.
Ánh mắt Chu Diệp ngưng lại, “Tay của Khương gia, duỗi càng ngày càng dài.”
Tả Ngôn nào dám đáp lời hắn ta, hai người bước qua toà núi giả, chỉ thấy ở phía trước có một đám người tụm lại thành hình tròn, ở giữa có một cái lồng sắt thật lớn.
“Nghe nói trong phủ của ngươi gần đây nhiều ra một tân nhân.”
“Vâng, thần đệ rất thích.”
Câu nói trắng ra này của cậu ngược lại khiến Hoàng thượng có chút ngạc nhiên, “Lần đầu tiên nghe ngươi nói như vậy.”
Cũng không hẳn, cái tính tình kia của Chu Tư dù sao cũng không khá hơn được, thích ai cũng không quan trọng.
“Người này không đơn giản chỉ có ta thích, xế chiều hôm nay Lê Dao chẳng qua chỉ mới gặp qua một lần, há mồm liền muốn, mà ngay cả Thái hậu, vừa nãy cũng nhắc đến chuyện này với ta.”
Hoàng thượng nhướng mày, “Vậy nên ngươi không đem người tặng cho Lê Dao ?”
Tả Ngôn gật đầu, “Thân là công chúa của một nước mà lại nghênh ngang nuôi nam sủng, sứ thần của Hàn quốc vài ngày nữa sẽ đến, nếu bị truyền ra, đối với chuyện hoà thân…”
Hoàng thượng cũng không nghe hết câu, nhìn cậu, cười nói: “Trẫm cũng có chút ngạc nhiên đối với người trong phủ kia của ngươi.”
Hệ thống: “Vừa nãy ngươi đang hố người à ?”
Tả Ngôn nói: “Biểu hiện của ta không rõ à ?”
Lê Dao kia nhìn trúng Tiêu Lưu Tuý, sớm muộn gì cũng sẽ đến gây chuyện, hơn nữa địch ý đối với cậu còn lớn như vậy, cậu cũng không muốn ngày nào đó sẽ bị đâm dao nhỏ.
Hệ thống: “Ngươi có cảm thấy mình đang dần thông minh lên không ?” Còn học được hạ thủ vi cường.
Tả Ngôn: “Ta vẫn luôn thông minh như vậy.”
…
Thính phòng ở Ngự Hoa Viên, Hoàng thượng ngồi ở chủ toạ, Tả Ngôn ngồi ở vị trí ngay bên dưới, phía dưới nữa là chỗ của các đại thần.
Hoàng thượng nói: “Nâng lồng sắt lên đi.”
Một cái lồng sắt thật lớn được phủ lên một tấm vải đỏ, che lại kỹ càng, sứ thần bước đến nói một tràng, Tả Ngôn nghe đến mức cả đầu đều trướng lên.
Nói tóm lại một câu đó là, thứ này là thần vật, thần !
Vải đỏ bị kéo ra, lộ ra diện mạo chân thật của thần vật ở bên trong, Tả Ngôn ngồi ngay ngắn lại, cảm thấy có chút quen mắt.
Hoàng thượng nhìn nhìn chú chim trong lồng sắt, “Cũng khá mới lạ, thần ở đâu ?”
Tả Ngôn nghe sứ giả nói, lại nhìn chú chim trong lồng sắt, chích tước, chỉ xoè đuôi đối với người tôn quý nhất.
Loài này không phải là khổng tước à ? Khổng tước vậy mà bảo thần kỳ ? Lúc nó đi tìm phối ngẫu cùng lúc khẩn trương muốn phòng ngự sẽ tự xoè đuôi ra thôi.
Ý sứ giả muốn nói đó là, chỉ có người tôn quý nhất mới có thể thấy được sự thần kỳ của nó, ở chỗ này, tự nhiên chỉ có một mình Hoàng thượng được xem là người tôn quý nhất.
Ở khán phòng ai cũng không động, lỡ như thứ này nhìn thấy Hoàng thượng cũng không phản ứng thì phải làm sao ?
Sứ giả Hàn quốc sau khi nói xong liền lui về chỗ ngồi của mình, ánh mắt nhìn sang người bên cạnh.
Một người có diện mạo khá bình thường nhìn gã, sứ giả không dấu vết gật đầu.
Tả Ngôn hình như có chút cảm giác, nhìn sang vị trí của sứ giả Hàn quốc, tựa như có ánh mắt vẫn luôn nhìn cậu, nhưng cậu không hề quen biết ai trong đám người đó.
Sứ giả Hàn quốc còn bước đến lồng sắt của khổng tước đi một vòng, khổng tước kia ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho gã.
Hoàng thượng nhìn gã nửa ngày, nói: “Hàn quốc làm sao lại biết được sự thần kỳ của chích tước này vậy ?”
Tầm mắt của sứ giả ý thức nhìn về tên người bình thương bên kia, “Một năm này, chích tước thần điểu này chỉ khi nhìn thấy Tam Thái tử mới có thể xoè đuôi.”
Chính là vị trong truyền thuyết được bảo là thân thể không tốt, hằng năm đều ốm đau tại giường nhưng lại có chỉ số thông minh cực cao kia. Có thể nói ở Hàn quốc, trừ vị Hoàng đế ở mặt ngoài kia, ở trong bóng tối, vị Tam Thái tử đó mới là người cầm quyền chân chính.
Hoàng thượng hạ mắt, “Tư Tư, ngươi bước đến gần nhìn một cái.”
Tả Ngôn bị điểm danh, không thể không đứng lên, kiên trì bước đến gần nhìn khổng tước, cũng không biết có nên cầu nguyện nó sẽ xoè đuôi hay không.
Nhưng đợi đến khi cậu đến gần, chỉ thấy khổng tước lùi hai bước, chậm rãi, một chiếc đuôi to hình quạt được mở ra.
Điểu đại ca, đừng hố người như vậy chứ, tuy rằng ta biết ta lớn lên rất đẹp, nhưng hai ta không cùng một giống loài đâu.
Cậu vừa bước hai bước, chú chim trong lồng sắt này liền đưa đầu nhìn theo cậu.
Cả khán phòng yên tĩnh trong chớp mắt, các vị đại thần hai mắt nhìn nhau, mà người bên cạnh vị sứ giả Hàn quốc kia lại vẫn luôn chú ý đến phản ứng của Chu Tư.
Tả Ngôn khẩn trương đến mức tay có chút run rẩy, đây tuyệt đối là một âm mưu, quay đầu lại nhìn vị Hoàng đế ngồi ở chỗ cao, chỉ thấy đối phương đang thản nhiên nhìn cậu.
“Hoàng huynh, xem ra chú chim này cũng biết quan hệ họ hàng mang cố, yêu ai yêu cả đường đi.”
Tả Ngôn cười nói với Hoàng thượng, một bên lại thầm hỏi hệ thống trong lòng, nếu hiện tại nói, chú chim này thấy cậu xinh đẹp, muốn bước ra đọ sắc với cậu, có người sẽ tin không ?
Hệ thống: “Ngươi đoán xem.”
Tả Ngôn: “Nếu bị chặt đầu vậy có được bồi thường không ?”
Hệ thống: “Không có.”
Tả Ngôn: “Các người quá vô tình.”
Hệ thống an ủi cậu, “Yên tâm đi, ngươi sẽ không bị chặt đầu đâu, thường thường nếu gặp loại tình huống này, đều sẽ bí mật dùng rượu độc để xử trí.”
Tả Ngôn: “Vậy có bồi thường không ?”
Hệ thống: “… Ngươi rụng tiền trong mắt đi !”
Cả nửa ngày, mãi đến khi Hoàng thượng đột nhiên cười một tiếng mới đánh vỡ cục diện bế tắc trong khán phòng, “Bình thường đã bảo ngươi phải đọc nhiều sách hơn chút, hai câu này có thể dùng như vậy à ?”
Tả Ngôn nói: “Hoàng huynh nói đúng.”
Các đại thần nghe xong cũng sôi nổi đáp ứng, một tên Vương gia không học vấn không nghề nghiệp của bọn họ đều có thể khiến chú chim này bày ra thứ gọi là thần lực, vậy càng khỏi nói đến Hoàng thượng.
Hơn nữa, ý của Vương gia là chú chim này do nhìn trêи mặt mũi của Hoàng đế mới xoè đuôi, những người khác đều sôi nổi bước xuống cái bậc thang này.
Mà sứ giả vốn mang theo thái độ khiêu khích lúc này lại đột nhiên không tiếp tục mói chuyện.
Buổi tối, Hoàng thượng bảo Tả Ngôn ở lại ăn tiệc tối xong, mới thả cậu rời đi.
Trong sứ quán.
Sứ giả nói chuyện lúc sáng khom người nói: “Quan hệ của Tấn hoàng và Cảnh vương thoạt nhìn cũng không có gì không ổn.”
“Ngươi thật cho rằng dùng loại phương pháp này sẽ có thể châm ngòi mối quan hệ của hai huynh đệ này ? Hoàng thượng già rồi, chẳng lẽ ngươi cũng già rồi ?”
Sứ giả nghi hoặc nói: “Vậy người…” Thái tử mơ hồ bất định, hàng năm đều không ở Hàn quốc, lại đột nhiên xuất hiện trước mặt gã, bảo muốn vào cung, ngược lại khiến gã có chút không hiểu được.
“Chuyện này ngươi không cần lo, cứ làm cho tốt việc của ngươi đi.”
Rời khỏi Hoàng cung trở lại Vương gia phủ của mình, liền cảm thấy mới qua một ngày, đã trực tiếp gầy xuống hai gam.
Buổi tối tuỳ tiện tắm rửa một cái liền nhào lên giường, “Đệt ! Thứ gì vậy !”
Tả Ngôn giật mình một cái nhảy xuống sàn, ôm lấy bình hoa bên cạnh che trước mắt.
Chỉ thấy vật thể trong chăn chậm chạp mò ra, đầu tiên là một đầu tóc đen, sau đó là một bộ y phục màu trắng…
Ma ma ma ma moẹ nó không có mặt a !
Một cánh tay màu trắng từ dưới lớp tóc vươn ra, da đầu của Tả Ngôn đều sắp nổ tung, tại một giây trước khi cậu hét lên, lớp tóc được vuốt ra sau đầu, lộ ra một gương mặt như yêu nghiệt.
“Vương gia, ngài trở lại rồi.”
Tả Ngôn buông bình hoa xuống, qua lại trong phòng tìm gì đó.
Tiêu Lưu Tuý không hiểu lắm, “Ngài đang tìm gì vậy ?”
“Bình bát.”
“Tìm bình bát để làm gì ?” Tiêu Lưu Tuý hàm tiếu nhìn bộ dáng quang chân của cậu.
Tả Ngôn quay đầu lại, đương nhiên là để thu phục tên yêu nghiệt ngươi ! Moẹ, hơn nửa đêm đi doạ ông đây đến mức sóng điện não đều muốn chảy máu !
“Sao ngươi lại ở đây ?”
Tiêu Lưu Tuý ngồi dậy, chăn từ trêи người của hắn trượt xuống, lộ ra thân thể bên trong vừa nhìn liền biết không hề mặc quần áo, “Vương gia nói, muốn ta chờ ngài trở lại.”
Ta có nói vậy à ?
Tả Ngôn suy nghĩ một lúc, chỉ thấy vị trước mắt này đột nhiên uỷ khuất, “Ta chờ ngài cả đêm…”
Khoé mắt treo lên hai khối nước mắt trong suốt, khẽ cắn môi dưới đỏ tươi…
“Hiện tại ta đã trở về.”
Tiêu Lưu Tuý ngẩng đầu, vươn hai cánh tay ra.
Tả Ngôn thấy động tác muốn ôm này của hắn, nói: “Ngươi có thể ra ngoài.”
Tiêu Lưu Tuý cứng đờ, hắn có nghe lầm không vậy ?
“Cửa ở bên kia kìa.” Tả Ngôn chỉ chỉ vị trí cửa phòng.
Tiêu Lưu Tuý hịt hịt mũi, cầm quần áo lên bỏ chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nức nở…
“Vương gia… Ngài kẻ lừa đảo này~ “
Tả Ngôn ở phía sau ngáp một cái, “Đừng quên mặc quần áo vào đó.”
Quay đầu liền lăn lên giường, không quá ba phút đồng hồ liền ngủ say.
Mà sau khi cậu ngủ, vị mỹ nhân vừa chạy ra ngoài như điên lại chạy về lại như điên, quăng quần áo sang một bên, liền nhào lên giường.
Tả Ngôn chuyển mình một cái, than thở hai câu, người nào đó dựa vào càng gần.
.
HLTT: Mừng sinh nhật anh Khải, chúc anh ăn sinh nhật vui vẻ, cũng chúc các dì mẹ Khải gia nói riêng, Đoàn gia và Khải Nguyên gia nói chung ăn sinh nhật anh Khải vui vẻ :)) Mong năm nay anh với bé tiểu Nguyên có thể ăn sinh nhật cùng nhau trong âm thầm ha ha ha ha ha ha :))))))))) Chương này vẫn như cũ, có vài chỗ sai chưa rảnh sửa lại, có thời gian sẽ chỉnh sau :)) Hơn cả tuần rồi chưa đăng chương mới, sorry mọi người nhiều nhoaaaa TTATT Tuần này tui kiểm tra với bài vở cũng nhiều, còn bệnh nữa nên vẫn lười đăng chương mới đến hôm nay luôn TTATT Lịch up chương của tui đã đổi lại 2 chương / tuần không cố định ngày rồi, tuần này còn 1 chương nữa ha, còn mấy chương thiếu rảnh sẽ bù sau ^^
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...