[38] – Đạo mộ chi người sống trong lăng mộ (38)
Tác giả: Bạo Vũ Thành
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
Lần thứ hai đứng trước cửa thông đạo, Tả Ngôn nhìn bọn họ vội đến rồi vội đi thỉnh thoảng thở dài vài cái.
Dương Tử nhịn không được, hỏi: “Cậu đây là muốn ngâm thơ à ?”
Tả Ngôn chớp chớp mắt, “Không có.”
Dương Tử nói: “Người cổ đại không phải đều như vậy à, cảm thán hai câu, sau đó sẽ ngâm một câu thơ, nghe nói đều là nghẹn ra.”
Tả Ngôn nghe xong chợt có chút ưu thương, nếu để cậu nghẹn một năm, thì cũng chỉ có thể nghẹn ra toàn một đống ngôn từ kỳ quái.
Cố Tranh đứng bên cạnh nói, “Đưa kìm điện cho tôi.”
Tả Ngôn đưa tới.
“Ai…”
Dương Tử thật sự không thể hiểu nổi, trong đám người đang bận rộn, có một tên cực nhàn rỗi vậy mà không hiểu vì sao lại tinh thần sa sút, không lẽ là do chán ghét vì mình không làm gì hết ?
“Nếu không cậu lấy hai cái xẻng đến đây ?”
Lần trước khi bọn họ rời đi, chỉ lấy đồ lấp cửa thông đạp lại, vậy nên lần này bọn họ chỉ cần lấy mấy tảng đá đặt trước cửa thông đạo kia ra chứ không cần phải phá thêm một cái cửa thông đạo mới.
Tả Ngôn ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn ta, “Một đám người mấy anh đi đạo mộ của tôi, nhờ tôi lấy giúp công cụ thì thôi đi, còn định để tôi tự tay động thủ à ?”
Những lời này vừa nói ra, không khí đột nhiên có chút yên tĩnh lại, tầm mắt của mọi người đều dời qua đây.
Hà Chi Dứu nhìn rất giống người sống, vậy nên bình thường bọn họ đều gần như quên mất thân phận thật sự của cậu.
Lần đầu, bọn họ lấy đá lấp cửa thông đạo ra, chủ mộ đứng ngay bên cạnh nhìn, làn da trắng bệch, đôi mắt tối đen, thỉnh thoảng kêu lên vài tiếng ai thán, dưới màn đêm yên tĩnh, có một loại cảm giác mao cốt tủng nhiên dấy lên trong lòng.
Cố Tranh cười như không cười nhìn cậu, “Đồ ăn vặt để trong lều, không cho ăn cay.”
Ưu thương trêи mặt Tả Ngôn thoáng cái biến mất, ôm mặt Cố Tranh hôn một hơi.
Lúc sắp đi bước đến vỗ vỗ bả vai của Dương Tử, “Muốn gì cứ tuỳ tiện lấy, muốn ở đây lâu dài cũng được, cũng không cần trả phí dừng chân.”
Nói xong liên chạy như điên về phía lều.
Đại Lưu đứng bên cạnh cười ha ha ha, “Được chủ mộ tự mời ở lại, Dương Tử, cậu chính là người đầu tiên trong lịch sử.
Dương Tử: … Hắn ta có nên cảm thấy vinh hạnh không.
Cửa thông đạo rất nhanh liền được mở ra, đoàn người bọn họ đã chuẩn bị tốt vật dụng từ trước, như thường lệ, một người canh giữ bên trêи, còn lại đều toàn bộ xuống mộ.
Vừa bước ra khỏi thông đạo, Tả Ngôn tự mình nhìn thoáng qua mộ của cậu.
Rất đơn giản.
Đây là ấn tượng đầu tiên của cậu, bên trong trống rỗng, thứ gì cũng không có, mà ngay cả phòng đặt quan tài cũng trống không.
Có người lần đầu tiên đến đây hỏi, “Loại người gì sẽ không mang theo chút vật bồi táng nào chứ ?”
Tả Ngôn miệng nhai kẹo răng rắc răng rắc, bớt thời giờ mà đáp gọn, “Người nghèo.”
Người vừa hỏi nghẹn họng, như cảm thấy cũng đúng, về phần tại sao người nghèo có thể xây một ngôi mộ lớn như vậy ?
Tả Ngôn: … Cậu quản được tôi ?
Vì do đã đến một lần nên đều dễ dàng tránh khỏi những cơ quan bên trong, Tả Ngôn thành thành thật thật đi theo sau Cố Tranh, đột nhiên tiếng nhai kẹo răng rắc dừng lại, người cũng trở nên thành thật hơn làm cho những người khác có chút không thích ứng kịp.
Cố Tranh nhéo nhéo ngon tay của cậu, “Sao vậy ?”
Tả Ngôn nói: “Về nhà nên có chút nhạy cảm.”
Mặc kệ người nghe được câu này sẽ có tâm tình như thế nào, Tả Ngôn rất cảm khái, sau đó cậu lấy thêm một cây kẹo que ra tiếp tục nhai.
Thấy ánh mắt của Cố Tranh nhìn qua, Tả Ngôn rút que kẹo từ trong miệng ra, “Anh ăn không ?”
Cố Tranh hạ mắt nhìn thoáng qua que kẹo đang dính nước miếng của cậu, nghiêng người về phía cậu, hôn một cái lên đôi môi kia, Tả Ngôn cảm giác được cái vật mềm mại kia còn ɭϊếʍ môi cậu một hơi.
“Chú ý dưới chân.”
Tả Ngôn chép chép miệng, tiếp tục nhai.
Mỗi lần bọn họ xuống mộ tâm tình đều buộc chặt, mà lần này bọn họ một đường đi xuống, trong đầu đều là tiếng tùng tùng tùng.
Thuận tiện nói, Tả Ngôn còn hào phóng tặng cho mỗi người bọn họ một que kẹo, mang ý tốt là, vào nhà cậu nhưng cậu không có gì để chiêu đãi, vậy mời các anh ăn kẹo que.
Mộ thất này có kết cấu hình tròn, vậy nên từ khi bọn họ bắt đầu đi vẫn luôn đi theo một một vòng tròn, Tả Ngôn bắt đầu có hứng thú mà nhìn xung quanh, tuy cũng không mấy xinh đẹp, nhưng cậu không khống chế được cảm giác mới lạ của mình.
Tả Ngôn: “Thì ra cổ mộ thời xưa trêи tường cũng có gắn vật trang trí tường.”
Hệ thống: “… Đó là điêu khắc.”
Tả Ngôn: “Có gì khác nhau à ?”
Hệ thống nghĩ nghĩ, hình như cũng không khác nhau mấy.
Càng đi sau về phía chủ mộ thất, đường càng không dễ đi, cơ quan cũng bắt đầu không khống chế được.
Đôi lúc bọn họ sẽ bị lạc đường, do tường của mộ thất có thể tự chuyển động, Tả Ngôn không nhìn ra được vẻ khác biệt gì, Cố Tranh lại bọn vị trí của bọn họ đã thay đổi.
Tả Ngôn hỏi, “Sao anh biết ?”
Cố Tranh liếc mắt nhìn hắn, “Chân gà tẩm ớt ăn ngon không ?”
Tả Ngôn nhanh chóng liếc mắt nhìn nhìn, chợt phát hiện vài mảnh xương trong góc, có thể là do trước đó ăn không cẩn thận làm rớt, Tả Ngôn cầm khăn tay nhặt lên, bỏ vào trong bao rác.
Cuối cùng, bọn họ cũng đứng được trước cửa chủ mộ thất, cùng với tiếng cửa mở, khung cảnh quen thuộc dần lộ ra trước mặt Tả Ngôn.
Trêи đầu điêu khắc hình con quái thú cực lớn, đôi mắt tối đen khiến người ta cảm giác rằng ngay sau đó bên trong sẽ bay ra cực nhiều cốt trùng.
Dương Tử lần đầu tiên đến chỗ này, dạo quanh một vòng, nói: “Vách tường bóng loáng vậy mà dưới đất lại có hình điêu khắc, đúng là không đi con đường bình thường.”
Cố Tranh nói, “Vách tường bóng loáng là để đối phó với cốt trùng, cẩn thận dưới chân, đừng để đụng phải cơ quan.”
Tên Dương Tử này yêu nhất là xem những bức điêu khắc này nọ, cho nên ngồi xổm xuống nhìn nhìn một chút, đột nhiên nói, “Đây là một người được điêu khắc ra.”
Người ?
Những người khác nhất thời nhìn xuống dưới chân, lần trước lúc tới lại không phát hiện, trêи đất chẳng qua là vài đường nét bình thường.
Nhưng lần này lại thấy rõ ràng, nhìn từ xa, có thể thấy rõ trêи đất thật sự là một bức lại một bức tranh điêu khắc.
Bức đầu tiên là một đứa bé mới sinh, được một người mặc áo choàng rộng lớn mặt đeo mặt nạ được bế đưa lên cao, nhận sự quỳ lạy của mọi người.
Bức thứ hai, đứa bé nhỏ đã trở thành một đứa trẻ, người đeo mặt nạ cầm lên một quyển sách đưa cho nó.
Bức thứ ba, đức trẻ đã trưởng thành thành một thiếu niên, theo phía sau là tám người đang nâng một cỗ quan tài, người đeo mặt nạ đã không thấy.
Bức thứ tư, thiếu niên nhìn trăng rằm trêи bầu trời, trong tay cầm một cái mặt nạ.
Bức thứ năm, thân ảnh gầy yếu của một người đeo mặt nạ đứng trêи đài cao, đưa tay ra, trêи bầu trời mây mù tích tụ, sấm chớp chói mắt, bao vây nó lại.
Bức thứ sáu, máu chảy xuống từ bậc thang trêи đài cao, cuối cùng dần đổ vào một cái chén bằng ngọc.
“Lần trước khi chúng ta đến chỉ là vài đường nét hỗn loạn, sao bây giờ lại trở thành như vậy ?”
“Có phải là do mấy người đụng phải cơ quan gì không ?”
Tả Ngôn xuất thần nhìn người mặc áo choàng được điêu khắc ra, trong ánh mắt rũ xuống hiện lên một tia phức tạp.
Cố Tranh chỉ chú ý đến bức cuối cùng kia, máu chảy xuống từ trêи đài cao, là vệt hồng yêu diễm giữa bức tranh màu xám.
“Cậu em Hà, người trong tranh này có phải là cậu không ?”
Tả Ngôn không để ý nói, “Tôi cũng không biết, nhưng mà nhìn cái bức thứ nhất này đi, sau khi tôi chết cũng không phải thảm như vậy chứ.”
Đứa nhỏ này lúc sinh ra được vạn người quỳ lạy, vậy mà sau khi chết cả một chút đồ vật cũng không bồi táng, quá keo rồi.
Nhưng người khác nghĩ lại cũng thấy vậy.
Triệu Lục hỏi, “Bức cuối cùng này là có ý gì, người đó đã chết à ? Vậy vệt máu này mang ý gì ?”
Dương Tử nói, “Người xưa luôn thích mấy thứ thần tiên ma quái như vầy, ai biết được là chuyện gì.”
Lúc Triệu Lục đi qua, hơi lảo đảo chút, Tả Ngôn đứng bên cạnh đỡ hắn ta một chút, theo bản năng nhìn lên hai mắt của con quái thú trêи đỉnh đầu.
Lúc này mới nhớ đến cơ quan đã biến hoá.
Tả Ngôn thu hồi tầm mắt, quay qua lại thấy Cố Tranh đang theo dõi cậu.
Tả Ngôn bước qua bức điêu khắc, lại bước lại, “Có manh mối gì không ?”
Vừa nói vừa lấy ra một que kẹo, đưa đến bên miệng hắn.
Cố Tranh ngậm que kẹo vào miệng, “Vẫn chưa.”
Tả Ngôn đi theo phía sau hắn, nhìn hắn nhìn đến nhìn lui trong quan tài, Tả Ngôn cũng tò mò, nhìn theo hắn.
Đồng dạng mang vài văn tự kỳ quái, nhưng cũng không phải loại lúc trước nhìn thấy.
Sau khi nghe hệ thống giải thích, Tả Ngôn nhìn Cố Tranh nói, “Tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao lúc ấy anh lại muốn lấy máu của tôi.”
Cậu vậy mà không biết trêи mặt nắp quan tài của cậu có vẽ một bức điêu khắc.
Trêи mặt vậy mà lại vẽ ra cách đi ra ngoài !
Cố Tranh rõ ràng cũng nhớ đến tình cảnh lúc ấy, kéo tay cậu qua, vuốt ve vết sẹo trêи cổ tay cậu.
Người xuống tay không hề lưu tình, vết sẹo có thể biểu lộ quyết tâm của chủ nhân rất rõ ràng.
Tả Ngôn thấy vậy nói qua chuyện khác, “Loại chữ này hình như không giống với loại chữ lúc trước chúng ta nhìn thấy.”
Quan trọng nhất là, cậu không biết !
Cố Tranh nói, “Hai loại chữ này, hình như không phải cùng một thời đại.”
Chẳng lẽ này thật sự là điệp táng ? (Mộ người trêи chôn chồng lên mộ của người trước.)
Vậy tại sao Hà Chi Dứu sẽ nhớ rõ nhiều việc về cái quốc gia kia chứ ?
Tả Ngôn giả vờ như đang quan sát văn tự đó, vừa nói, “Hệ thống, ngươi ra đây, chúng ta bắt đầu nói chuyện nhân sinh.”
Hệ thống: “Có việc không ở, mời để lại tin nhắn.”
Tả Ngôn: “Đừng giả chết với ta, cái thứ này có phải do các ngươi làm ra không !”
Dù Cố Tranh biết biện pháp đi ra ngoài, biết máu của cậu có vấn đề, cũng không có khả năng sẽ lập tức hiểu rõ tranh điêu khắc trêи nắp quan tài !
Huống chi, “Ngươi có gặp qua tên người chết nào sẽ đưa ra phương pháp rời mộ còn vẽ lại lên nắp quan tài không ! Loại chữ viết còn không cùng thời đại !”
Hệ thống: “… Nếu không ta không làm vậy thì các ngươi đều không ra được.”
Tả Ngôn giận dữ, “Ngươi không lẽ không biết nói trực tiếp cho ta biết à !”
Hệ thống: … Quên.
Nói cho câu biết vẫn còn tốt hơn viết lên nắp quan tài chứ ! Trách không được lúc đầu Cố Tranh hoài nghi cậu như vậy.
Trêи mặt cậu chỉ còn thiếu ba chữ “có vấn đề”.
Tả Ngôn hít sâu một hơi, “Lúc về nhớ đi sửa chữa đầu óc đi.”
Hệ thống: “Hừ…”
“Lão đại ! Anh xem đây là cái gì !”
Dương Tử vẫn luôn nghiên cứu mấy bức điêu khắc, rốt cuộc hắn ta cũng phát hiện được một chỗ không đúng lắm.
Cố Tranh bước qua, chỉ thấy tay của Dương Tử chỉ vào cái chén trong bức cuối cùng, “Lão đại, nhìn chỗ này !”
Ở trung tâm bức điêu khắc cuối cùng, máu vẫn chưa chảy vào trong chén, vậy tại sao trong chén có đường nét gợn sóng.
Tả Ngôn không theo qua xem náo nhiệt, mà trong lúc mọi người không chú ý, đầu ngón tay ấn vào một điểm trong quan tài.
Ngọc chẩm lặng yên không tiếng động mở ra hai bên, một cái mặt nạ màu đen xuất hiện.
HLTT: Đến đây hẳn mọi người đã biết thân phận của Tả Ngôn rồi nha =v= Vậy tại sao phải lấy máu của ẻm, máu của ẻm dùng để làm gì thì chương sau nữa sẽ giải đáp :))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...