[104] – Mỹ nhân có độc (22)
Tác giả: Bạo Vũ Thành
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
Hôn lễ không thể tiếp tục cử hành, bọn họ cũng nên rời đi thôi, nếu không ở lại đây không phải là cho người ta thêm chê cười à.
Sau khi trở về liền đụng phải Tô Kha vừa đổi xong quần áo đi ra, thấy bọn họ nhanh như vậy đã trở về có hơi ngoài ý muốn.
“Sao hai người lại trở lại ? Tiệc rượu của Ngu gia ăn không ngon ?”
Đầy đầu đều là đồ ăn.
Tả Ngôn hỏi, “Lấy được đồ chưa ?”
Tô Kha đáp: “Đương nhiên rồi, tiểu gia ta đã ra tay…”
Tả Ngôn cứ như vậy mà nhìn chằm chằm cậu ta, liền khiến cậu ta đem câu nói kế tiếp nuốt xuống.
Sau khi vào phòng, Tô Kha lấy cây quạt ra đưa cho cậu, Tả Ngôn nhận lấy rồi nhìn ngang nhìn dọc nhìn trêи nhìn dưới một lượt, tỉ mỉ đến mức chỗ nào cũng không bỏ qua, tưởng chừng như nhìn cây quạt đến mức sắp nở hoa.
Tả Ngôn: [Hệ thống, cây quạt này có phải là đồ thật không ?]
Hệ thống: [Đồ thật.]
Bản đồ kho tàng được giấu trong cây quạt, chỉ cần giải đáp được cái này, liền có thể đạt được tài phú mang giá trị gần nửa giang sơn, tương đương với chiếc bánh ngọt từ trêи trời rơi xuống, nhưng nếu muốn nhận lấy nó cũng phải suy nghĩ kĩ xem chính mình có thể bị nó đè chết hay không.
Tô Kha mắt thấy đồ vật đã đâu vào đó, liền vỗ tay muốn rời đi.
“Sau này không gặp.” Nói xong liền lắc mình rời khỏi.
Tiêu Lưu Tuý ngồi bên cạnh đọc sách, đối với cây quạt kia, một cái liếc mắt cũng không cho, tựa như hoàn toàn không hề để ý đến.
Tả Ngôn mở cây quạt ra rồi lại đóng lại, ở trước mặt hắn lúc ẩn lúc hiện, cũng không bắt gặp hắn giương mắt nhìn một cái.
Nhìn cái quỷ gì mà nhập thần như vậy chứ.
Vừa đến gần, liền phát hiện cuốn sách trêи tay hắn cực kỳ quen mắt.
Hệ thống: [Đúng vậy, ngươi không hề nhìn lầm, chính là quyển sách ngươi xem trêи xe ngựa.]
Quyển sách đầy ắp tranh hai yêu tinh đánh nhau có một không hai, Tả Ngôn tự dưng có loại cảm giác gió thổi ʍôиɠ lạnh. ( Chuẩn bị hoa cúc tàn rùi anh ơi~)
Tiêu Lưu Tuý cả nửa ngày đều không hề lật sang trang khác, cứ một lúc lại ngẩng đầu nhìn cậu, một lúc lại cúi đầu, như đang nghiên cứu gì đó.
Hệ thống lại mang đến cho cậu một kϊƈɦ chí mạng, [Hắn đang xem tư thế mà ngươi từng nói là yêu cầu rất cao kia, có vẻ, hắn rất muốn thử.]
Tả Ngôn yên lặng lùi về sau vài bước, tư thế đó…
Hệ thống: [Hoa cúc tàn~ rơi đầy đất~ nụ cười của em đã ố vàng~]
Không cần mở nhạc hợp với tình cảnh như vậy, phiền mau tắt giùm.
“Còn buộc ta lại làm gì ! Các chủ của các ngươi đã đồng ý thả ta ! Đám nữ nhân các ngươi có thể có chút bộ dạng của nữ nhân không !”
Thanh âm từ xa truyền lại gần, rất nhanh, một vật thể bị tơ lụa màu trắng buộc lại như vánh chưng rơi tự do xuống trước mặt cậu.
Tả Ngôn cúi đầu, dối phương ngẩng đầu.
“Đàn cọp mẹ các ngươi có thể nhẹ nhàng chút không !”
Thịt trêи mặt Tô Kha đều theo đó mà ngã đau, một cái đá mà ngã xuống mặt đất, xương sống đều sắp tạo phản đến nơi.
“Vương gia, không phải đã hứa là thả ta rời đi rồi sao, hiện tại làm vậy là có ý gì !”
Tả Ngôn không hề nghe lọt lời cậu ta nói, ngược lại hỏi hệ thống: [Ở thế giới này có bánh chưng không ?]
Hệ thống: [Hình như là không, ngươi muốn làm gì ?]
Tả Ngôn: [Muốn ăn.]
Hệ thống: [Đừng ăn, đã qua Tết Đoan ngọ rồi.]
Tả Ngôn đáp: [Vậy sao gói được bánh chưng.] ( Đoạn này tui không hiểu lắm, chừng nào rảnh dò raw sẽ chỉnh sau :v )
Tô Kha ầm ĩ nửa ngày, người trước mặt vẫn cúi đầu nghiêm túc nhìn cậu ta, liền doạ cậu ta nhảy dựng, chẳng lẽ bị lộ ra sơ hở ở đâu rồi ?
Tầm mắt lặng lẽ dời về hướng người đang ngồi một bên đọc sách, liền thấy được đối phương dùng dư quang nhìn mình một cái, lòng nhất thời rung lên.
Mắt thấy Tô Kha đã lần thứ hai hỏi cậu có phải nói chuyện không tính toán gì hết không, Tả Ngôn liền cảm thấy chính mình thật oan uổng, ai đem cuộc buộc lại thì đi tìm người đó đi, quả hồng cũng thể vẫn cứ chọn chỗ mềm mà ấn như vậy chứ.
Tiêu Lưu Tuý rốt cuộc cũng nghiên cứu tư thế kia không sai biệt lắm, sau đó liền nói với Tô Kha về tin tức của em gái cậu ta hắn sẽ tra, mà điều kiện trao đổi là cậu ta phải ở lại bên cạnh Vương gia.
Tô Kha rối rắm nửa ngày, sau đó đồng ý.
Tả Ngôn: Không một ai hỏi một chút về ý kiến của cậu à ? Để một tên trộm ở lại bên người, là ghét bỏ chính mình rất có tiền hả ?!
Chiết Giao phiến đã tìm được, vậy nên đã có thể trở về phục mệnh.
Vẫn là chiếc xe ngựa như trước, vẫn là ba người như trước, Tiêu Lưu Tuý cũng không trở về Vô Nhất Các của hắn, ngược lại là muốn cùng cậu cùng nhau trở về Vương phủ.
Tả Ngôn hỏi tại sao, chỉ thấy hắn đột nhiên làm ra một biểu tình thẹn thùng: “Ta chính là nam sủng của Vương gia.”
Tô Kha phun ra một ngụm nước, “Nam sủng ?”
Tiêu Lưu Tuý lấy tay che mặt, bên ống tay áo đã ướt đẫm, ngay sau đó, một người từ trong thùng xe bị ném mạnh ra ngoài.
Tả Ngôn ngồi bên cạnh cười không phúc hậu, Tiêu Lưu Tuý ra vẻ uỷ khuất sau đó cởi quần áo.
Đầu tiên là áo ngoài, sau đó là áօ ɭót, tiếp sau đó, Tả Ngôn liền cười hết nổi.
Anh ngay cả quần cũng ướt à ?
Ban ngày ban mặt, lại có một nam tử làm ra một việc cực kỳ đồi phong bại tục như vầy, chỉ như vậy thôi thì không nói, vậy mà còn kéo theo người khác cùng làm.
Hai tay bị chế trụ đặt trêи đỉnh đầu, đầu lưỡi bị đối phương cuốn lấy, Tả Ngôn bị bắt hé môi, nước bọt chảy xuống làm ướt cái đệm dưới thân.
Làn da trơn bóng cùng ma sát cùng một chỗ, xúc cảm nhẵn nhụi càng thêm rõ ràng.
Có thanh âm ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: “Vương gia thích loại tư thế nào ?”
Một câu liền đem Tả Ngôn đang lắng đọng trong cảm xúc kéo ra ngoài, cái nào cũng không thích !
Tay Tiêu Lưu Tuý duỗi xuống phía dưới, “Khéo léo lại đáng yêu, hệt như Vương gia.”
Tả Ngôn một cước đá qua, mắt cá chân bị nắm lấy, Tiêu Lưu Tuý một tay vuốt ve làn da ở mắt cá chân của cậu, nhẹ nhàng đặt xuống một cái hôn, sau đó hệt như bị nghiện, hôn không thể thoả mãn được hắn, đưa răng khẽ cắn, làn da trắng nõn bị hắn tra tấn nhiễm đỏ.
Cái hôn ướt át càng ngày càng hướng lên phía trêи, Tả Ngôn nắm lấy tóc của hắn, ngọt ngào lại như tra tấn.
Mấy phút đồng hồ sau, Tả Ngôn đem người đẩy qua một bên, chỉnh lý lại quần áo rồi ngồi dậy, cả người tản ra một loại khí tức – 'Đừng đến gần ta, ta muốn chết'.
Tiêu Lưu Tuý lau khoé miệng, Tả Ngôn rõ ràng nghe được tiếng nuốt của đối phương, lại càng thêm không thể nhìn thẳng.
Trêи người có một tia không quải, cánh tay dài duỗi ra, ôm lấy Tả Ngôn, dùng chóp mũi tại chỗ cổ cậu cọ cọ, phát ra tiếng ca thán thoả mãn an ủi, mặc dù mình vẫn chưa giải quyết, nhưng chỉ cần ở bên cạnh người này, loại cảm giác sung sướиɠ này liền luôn tồn tại.
“Hình như có hơi nhanh.”
Tả Ngôn đẩy đầu hắn ra, anh cút, tôi không muốn nhìn thấy anh.
Tiêu Lưu Tuý cười khẽ, nụ hôn tinh mịn dừng ở cổ cậu, dùng sức một cái, một vết hôn màu đỏ liền xuất hiện trêи làn da trắng nõn.
Vừa lòng nhìn tác phẩm của mình, Tiêu Lưu Tuý nắm tay cậu đặt trêи người mình.
“Sao Vương gia không thử xem, có lẽ ta còn nhanh hơn không chừng.”
Tả Ngôn ngẩng đầu nhìn hắn, anh đừng có dùng chiêu này gạt tôi, không có cửa đâu !
“Chỉ cần nghĩ đến việc Vương gia sẽ giúp ta, chỉ mới nghĩ đến liền khống chế không nổi.” Nhẹ ngửi mùi hương trêи chóp mũi, làn da nhẵn nhụi ngay trong lòng bàn tay của chính mình, càng muốn gặm cắn trêи bờ vai bóng loáng này, để lưu lại ấn ký của mình, khiến người này lộ ra vẻ mặt thống khổ.
Chỉ mới nghĩ đến, liền cảm thấy tràn trề cảm giác thoả mãn.
Tả Ngôn cảm giác được cậu như mũi tên đã lên dây, suy tính một chút về chính mình, dù sao cũng trốn không thoát, liền bắt đầu giúp người ta vui vẻ một chút.
Đây là lần đầu tiên cậu giúp đỡ đối phương, Tiêu Lưu Tuý vuốt tóc cậu, không chớp mắt nhìn vẻ mặt của cậu.
Thấy cậu nhíu mày, còn có sự hối hận hiện ra trong mắt, hắn cười khẽ một tiếng, lúc này mới biết hối hận, muộn rồi.
Nề hà người nào đó nhất thời mềm lòng, lại nhất thời sơ suất, trực tiếp nói, đợi đến lúc hối hận, liền đã đến lúc hết tuồng rồi. ( Khúc này tui cũng không hiểu gì, chừng nào ra raw sửa sau nhe :v)
Tô Kha chạy theo ở đằng sau nửa ngày, một khi cậu ta muốn lên xe liền bị thủ hạ một thân bạch y không biết từ đâu xuất hiện ngăn cậu ta lại.
Tuy khinh công của Tô Kha rất tốt, nhưng đám nữ nhân này rất độc a, trêи phi tiêu đều được bôi độc, một khi dính phải liền tiêu đời.
Hơn nữa những nữ nhân này có nhiều người, cậu ta lại chỉ có một mình, đối phương lập tức xuất hiện một đám, còn là quần ẩu !
Đợi khi rốt cuộc cậu ta cũng hấp hối bị ném vào trong xe, vừa nhấc đầu lên nhìn bắt gặp một cảnh tượng rất 'ấm áp'.
Tiêu Các chủ nằm nghiêng người trêи nhuyễn tháp, trong ngực hắn là Vương gia đang ngủ say.
Tầm mắt của nam nhân chuyên chú nhìn người trong ngực, thỉnh thoảng còn đi cọ cọ đôi môi người trong ngực.
Đến mức đó luôn ư, mỗi ngày đều dính cùng một chỗ, lúc ngủ cũng không buông tha.
Tiêu Lưu Tuý thản nhiên liếc mắt nhìn cậu ta, Tô Kha nhất thời bưng kín miệng mình, cười lấy lòng.
Xe ngựa đi được một nửa, liền đột nhiên dừng lại, Tiêu Lưu Tuý bất mãn nhíu mày.
Bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau, Tô Kha vén rèm lên, quay đầu lại không tiếng động nói: “Đến.”
Tiếng đao kiếm chạm nhau khiến Tả Ngôn thanh tỉnh lại, mở to mắt, “Sao vậy ?”
Tô Kha đáp: “Bên ngoài gặp phải cướp bóc.”
Tả Ngôn ngồi dậy, “Người một nhà với ngươi ?”
“Ta là đạo, bọn họ là kiếp, một nhà nào ?”
Tả Ngôn đáp: “Đều cùng là từ tiền túi của người khác bỏ vào túi của chính mình, có chỗ nào khác nhau ?”
Vén rèm lên, chỉ thấy trận chiến đã tiến vào hồi kết.
Nhóm tiểu tỷ tỷ một thân bạch y hạ kiếm bất lưu người, mấy cổ thi thể ngã đầy đất, mà một nữ nhân ngồi dưới đất đấu lạp (*) trêи đầu rơi xuống, lộ ra gương mặt quen thuộc.
“Cứu ta…”
Tả Ngôn kinh ngạc, đây không phải vì vị Ngu mỹ nhân kia à.
Gần đến lúc bầu trời ngã về đêm, xe ngựa rốt cuộc cũng đến nơi có khách điếm.
Tìm đại phu đến để giúp vị Ngu tiểu thư đang hôn mê kia khám chữa bệnh, đại phu bảo nàng chỉ bị thương ngoài da nên để lại kim sang dược, sau đó lại kê một đơn thuốc.
Trong quá trình này, biểu tình trêи mặt lão đại phu cực kỳ không tốt.
Tả Ngôn cũng không biết mình chọc lão đại phu này chỗ nào, thuận tiện hỏi một câu đơn thuốc này kê để làm gì.
Nào biết đại phu này một câu oán trở về.
“Cô nương này đang mang bầu, ngươi không biết thì thôi đi, thế nhưng còn ngược đãi…”
Chuyện gì ? Mang thai ? Tả Ngôn vẻ mặt mộng bức, vậy cùng cậu có quan hệ gì ?
Tô Kha ở bên cạnh cười vui vẻ.
Tả Ngôn hung ác nhìn qua, cậu ta nhất thời dừng cười.
Sau khi Tiêu Lưu Tuý từ bên ngoài trở về, chỉ thấy bộ dáng rầu rĩ không vui của cậu, “Xảy ra chuyện gì ?”
Tô Kha ở bên cạnh kể hết mọi chuyện vừa nãy cho hắn, Tiêu Lưu Tuý cười nói: “Nếu như vậy, vậy chúng ta liền ném nữ nhân này ở lại đây đi, dẫn theo ra ngoài càng tăng hiểu lầm.”
Cứu mạng một người còn hơn xây bảy toà tháp, sao có thể bảo ném là ném chứ.
Cũng không biết có phải vị cô nương này cũng biết nếu mình vẫn còn tiếp tục bất tỉnh, liền sẽ bị ném ra đường cái hay không, sau khi ho khan vài tiếng liền tỉnh lại.
Sau khi nhìn thấy ba người bọn họ, giãy dụa đứng dậy, “Tạ ơn công tử đã có ân cứu mạng với tiểu nữ…”
“Ngươi vẫn còn thương tích trong người, tạ liền miễn, nhưng mà, ngươi đây là có chuyện gì ?”
Nhắc đến chuyện này, nước mắt của Ngu Uyển Liên liền trào ra.
Tả Ngôn nói: “Nếu Ngu cô nương không muốn nói…”
Ngu Uyển Liên lau khoé mắt, “Không, công tử đã cứu ta, cũng không có gì là không thể nói.”
“Ngu gia ta từ trêи xuống dưới ba trăm mười bốn miệng ăn, trừ bỏ ta, tất cả đều chết rồi.”
Tả Ngôn ngây ngẩn cả người, lúc bọn họ rời đi vẫn còn rất tốt, sao nói chết liền chết vậy chứ.
Thì ra lúc Ngu Uyển Liên cùng vị thanh mai trúc mã của nàng ta chạy trốn khỏi hôn lễ, cũng không hề đi xa.
Nàng ta biết người phụ thân vừa lòng nhất vẫn là nam nhân từ nhỏ cùng nhau lớn lên với nàng ta này, cho dù hôn lễ lần này trở thành màn hài kịch, phụ thân cũng sẽ không một câu trách phạt với nàng ta.
Mà ngay trong lúc vị Ngu cô nương cùng thanh mai trúc mã của nàng mơ tưởng một tương lai tốt đẹp, vị tân lang bị đội nón xanh trong hôn lễ kia nam đêm dẫn theo một đám người giết qua.
Đầu tiên là hạ độc trong thức ăn, sau đó hơn ba trăm miệng ăn của Ngu gia, đều chết, đồng thời còn có gia đình vị thanh mai trúc mã của nàng ta.
Ngày hôm sau lúc hai người trở về, nhìn thấy đã là một biển thi thể ngang dọc.
Sau đó, nam nhân này nhìn thấy người nhà của mình chết thảm, mà đầu sỏ gây tội chính là nàng ta, nhất thời không chấp nhận được, cuối cùng dẫn theo thị nữ của chính mình rời đi, mà vị cô nương này bị bỏ lại.
Bởi vì không có võ công, lại lớn lên xinh đẹp, cho nên trêи đường mới gặp được kể xấu tâm hoài bất quỹ, vừa hay gặp được bọn họ.
Mà thứ chống đỡ giúp nàng ta sống sót chính là hận ý.
Hận vị thanh mai trúc mã kia, hận vị tân lang trong hôn lễ kia.
Sau đó vài vị tiểu tỷ tỷ bạch y liền an ủi nàng, nhắc đến những tên tra nam đó cùng nhau phẫn hận.
“Nam nhân như vậy nên băm ra cho chó ăn !”
“Không sai !”
Tả Ngôn sực nhớ đến, tiêu chuẩn thu nạp người của Vô Nhất Các chính là những nữ nhân mang hận ý cực kỳ đối với nam nhân.
Tô Kha nhìn những người này, sờ sờ cổ, này đều người nào a.
Tả Ngôn nghe cũng thấy rất doạ người, dù sao trong phủ của cậu, trước còn có hai phúc mạt chượt (**) đâu.
Hệ thống: [Đừng nói trước, bây giờ còn có một bộ bài tú-lơ-khơ (***) đâu.]
Buổi tối lúc ăn cơm, Tả Ngôn luôn nhíu mày, Tô Kha ngồi chỗ đối diện cậu, “Miệng của ngươi bị sao vậy ?”
Tả Ngôn vuốt khóe miệng, “Không có gì.”
“Hình như bị rách.”
Tả Ngôn liếc mắt nhìn nam nhân đang cười như hồ ly bên cạnh một cái, nhớ đến lúc giữa trưa người này lừa gạt mình như thế nào, cuối cùng kết quả là làm cho khoé miệng cậu bị rách da.
“Ngươi nhìn lầm rồi.”
Tô Kha còn muốn nói gì đó, liền bị ánh mắt của hai người trừng trở về.
Qua hôm sau, Ngu Uyên Liên liền chính thức ăn diện một thân bạch ý, xuất hiện trong đám thủ hạ tuỳ tính của bọn họ.
Tả Ngôn hỏi, “Nàng đây là ?”
Tiêu Lưu Túy đáp: “Nàng gia nhập Vô Nhất Các.”
Tả Ngôn: … Tuy rằng đã sớm dự liệu được, nhưng tốc độ nhanh như vậy khiến cậu thật không ngờ.
Dùng xong bữa sáng, mới vừa ra khỏi cửa lớn khách điếm, một chú bồ câu bay thẳng về hướng cậu, doạ cậu nhảy dựng.
Tiêu Lưu Tuý vung tay áo lên, bồ câu ngã xuống đất, sau đó không hề nhúc nhích.
Trêи đùi bồ câu có một cái thiết cô, Tả Ngôn nhìn nhìn, cái này hình như là bồ câu truyền tin của ám vệ.
Tả Ngôn bước qua nhặt bồ câu lên, nó nhuyễn nằm úp sấp trong lòng bàn tay cậu, từ chân bồ câu lấy ra một từ giấy, mở ra liền thấy, là tin nhắn Hoàng đế ca không cho hắn về lại Đế đô trong những ngày gần đây.
Tuy rằng không biết lời này có ý gì, nhưng ở đằng sau tờ giấy có điểm một nốt chu sa, mang ý cần phải coi trọng, nhất định phải nghe lời.
Nhu nát tờ giấy, vô ý nhìn một cái, chỉ thấy chú bồ câu trong lòng bàn tay đang nghiêng đầu nhìn cậu.
Người bị doạ giật mình, thiếu chút nữa liền ném xuống, đầu năm nay bồ câu đều học được cách giả chết.
Nếu không cũng có thể nói là có linh tính, chỉ thấy nó bắt lấy ngón tay của Tả Ngôn, vươn ra một chân khác, Tả Ngôn mới chú ý đến, trêи một chân khác cũng có cái ống trúc.
Là thần y trong phủ của cậu gửi tin, bảo cậu đi tìm Nguyệt Quang Thảo.
Tiêu Lưu Tuý vẫn luôn đứng phía sau cậu, đem tin từ hai tờ giấy đều thu vào đáy mắt, “Nguyệt Quang Thảo ?”
Tả Ngôn hỏi: “Ngươi biết nơi nào có không ?”
“Ở Ngàn Vọng Sơn có một hoa hải, tên là Nguyệt Quang Hồ.”
Tả Ngôn đáp, “Ta muốn đi Ngàn Vọng Sơn.”
Tiêu Lưu Tuý trực tiếp sai người quay đầu ngựa lại, “Tại sao lại muốn tìm Nguyệt Quang Thảo ?”
Tả Ngôn nói, “Có thể trị bệnh.”
“Bệnh gì ?”
Tả Ngôn nhìn hắn một cái, tiểu hài tử gia gia hỏi nhiều như vậy làm gì.
Tiêu Lưu Túy kề sát vào nói: “Chẳng lẽ là…”
Ánh mắt hướng xuống hạ thân của cậu nhìn lại, Tả Ngôn mỉm cười nhìn hắn, thuốc này có thể trị bệnh thời gian ra quá lâu.
Dọc theo đường đi Tả Ngôn thỉnh thoảng mang Chiết Giao phiến ra xem xem xét xét, xem thế nào cũng không cách nào nhìn ra bên trong cách giấu thứ gì.
Lõi cây quạt cực kỳ mỏng, bên trong không thể nào có thể giấu gì đó, trêи mặt cây quạt chỉ có một câu thơ.
Viết rằng, 'Ta hôm nay yêu phải một người, liền không hề có ý hối hận'.
Sau khi Tả Ngôn đọc ra câu thơ này, cảm xúc của Tiêu Lưu Tuý nhất thời không đúng.
Trở nên có chút khủng bố.
Đầu tiên là hôn môi, sau đó Tả Ngôn liền bị gặm một mồm to.
Sự thống khổ khiến cậu càng thêm khát khao.
Mà Tiêu Lưu Tuý lại không có cho cậu thứ cậu muốn như thường ngày, tựa như đang vờn mèo, cho cậu một chút chút ngon ngọt, đợi đến khi cậu thật sự không chịu nổi, mới cho cậu lần thứ hai.
Cuối cùng thân thể của Tả Ngôn đã không còn được chính cậu khống chế, nhưng tinh thần lại càng ngày càng rõ ràng.
Nhìn lần đầu tiên do chính mình chủ động hoàn thành, vẫn là do cậu ở trêи, bộ dáng đó khiến bản thân cậu không thể nhìn thẳng, mà sự thống khổ cùng sung sướиɠ từ trêи thân thể truyền đến lại không lúc nào không nhắc nhở cậu.
Tiêu Lưu Tuý hưởng thụ sự chủ động của cậu, mãi đến khi thanh âm mang theo khóc âm nghẹn ngào rũ bên tai của hắn, hắn mới bắt đầu mưa rền sóng dữ.
Đánh thẳng vào linh hồn, sự đối đãi thô bạo hoàn toàn là thứ mà hai người cần nhất bây giờ.
Thân thể của Tả Ngôn khát khao, mà Tiêu Lưu Tuý cũng không cần phải khắc chế chính mình.
Hệ thống một mình một người hát ca một đêm.
“Đêm rất đẹp~ dù cho quá nguy hiểm~ nhưng luôn có dòng người nước mắt ngao đêm~”
Sang ngày hôm sau, một người một hệ thống đều có đặc thù như nhau.
Cổ họng khàn.
Hệ thống: [Hôm qua ngươi vẫn là đoá cúc non, từ hôm nay trở đi mới trưởng thành.]
Tả Ngôn đáp: [Ngươi có ý gì hả.]
Hệ thống: [Ta phải sớm nên biết, hoa hướng dương mới là quy túc của ngươi.]
Tả Ngôn: [Ngươi câm miệng.]
Tiêu Lưu Tuý như nguyện dĩ thường, tâm thường không như trước kia, lúc nhìn thứ gì đều mang theo ý cười.
Doạ đến Tô Kha cả người đều nổi da gà, chạy đến hỏi Tả Ngôn, “Tâm tình của hắn hôm nay sao lại tốt như vậy ?”
Tả Ngôn nhìn cậu ta, “Đêm qua ngươi lén đi đâu ?”
Tô Kha kinh ngạc, “Sao ngươi biết ta đi ra ngoài, nhưng mà không phải ta muốn bỏ trốn đâu, chẳng qua là do ta gặo một mỹ nữ, nhất thời nhịn được nhìn thêm hai mắt thôi.”
Tả Ngôn nói, “Chỉ là đi nhìn thôi ?”
“Đương nhiên, ta chính là chính nhân quân tử, không phải là hái hoa tặc.” Đương nhiên việc thuận tay lấy đi trâm cài của vị cô nương kia đổi lại thành một chai rượu ngon liền không nói.
Tiêu Lưu Tuý cưỡi ngựa từ bên ngoài đi qua, hướng về phía Tả Ngôn cười một chút, lực sát thương cực lớn.
“Cười thật khủng bố.” Hệt như nụ cười của tên sát nhân khi giết người khiến người ta mao cốt tủng nhiên.
Tả Ngôn nói, “Hắn đó là mỉm cười là mỉm cười, nghe hiểu không ?”
“Mặc dù ta là tên trộm nhưng ta cũng không ngốc.” Lừa cậu ta cũng đừng nên có lệ như vậy được không.
Tả Ngôn lắc đầu, không cùng đứa trẻ thất học này ở cùng nơi nữa, không văn hoá thật đáng sợ.
Dọc theo đường đi, ngắm hoa ngắm trăng ngắm mỹ nhân.
Không có khách điếm liền trực tiếp săn hai con thỏ, tay nghề nướng thỏ của Tiêu Lưu Tuý một chút cũng không hề thụt lùi.
Ước chừng qua lộ trình nửa tháng, bọn họ liền tới chân núi Ngàn Vọng Sơn.
Ngựa quen đường cũ mà lên núi, Tả Ngôn nhìn thạch đầu cực lớn trước mặt, ở trêи là ba chữ rồng bay phượng múa thật to, mạnh mẽ hữu lực, cứng cáp tuấn dật, vừa nhìn liền biết là không phải từ tay phàm nhân.
Tả Ngôn: [Sao vài từ đơn này tách riêng ra ta đều hiểu, nhưng khi hợp lại cùng một chỗ ta đọc thế nào cũng không hiểu vậy.]
Hệ thống: [Đừng tự lừa gạt chính mình.]
Tả Ngôn: [Ta không có.]
Hệ thống: [Ngươi quả thật đến tới hang ổ của người ta.]
Ba chữ 'Vô Nhất Các' đã rõ ràng đặt trước mặt của bọn họ.
“Vô Nhất Các ở Ngàn Vọng Sơn ?”
Tiêu Lưu Tuý vô tội nói: “Ngàn Vọng Sơn Vô Nhất Các, ta cho rằng Vương gia biết.”
Không, ta không biết.
Vô cùng đau đớn bước vào hang ổ của người nam nhân này, cậu còn đường ra không ?
Khi bọn họ bước đến cửa lớn Vô Nhất Các, một loạt bạch y nữ tử chỉnh chỉnh tề tề đứng ở cửa lớn.
“Cung nghênh Các chủ !”
Khí thế rất lớn, Tả Ngôn còn tưởng rằng là Hoàng Thượng vào triều chớ.
Hơn nữa, dọc theo đường đi mà đi qua, một người nam nhân cũng không thấy được, mà ngay cả trẻ con cũng không có nam hài.
Ở phía trêи hồ nước là hai chú chim két tình chàng ý thϊế͙p͙, Tả Ngôn thực không hiểu nổi tại sao lại nuôi thứ này.
Hệ thống: [Đó là uyên ương.]
Tả Ngôn: [Vậy hẳn là phải có con đực ?]
Hệ thống: [Không, đó là hai con ương.]
Tả Ngôn: … Kiến thức rộng rãi thật.
Hàng năm sinh hoạt trong một nữ nhi quốc, đã vậy Quốc chủ còn là một nam, Tả Ngôn đánh giá Tiêu Lưu Tuý, diễm phúc không cạn nha.
Dọc theo đường đi phong trần mệt mỏi, sau khi Tiêu Lưu Tuý trở lại, chuyện đầu tiên làm chính là dẫn cậu đến ɖu͙ƈ trì.
Tả Ngôn cởi quần áo, hắn liền ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm, dùng ánh mắt một lần lại một lần thổi mạnh lên thân thể cậu.
Tả Ngôn xuống ao quay đầu lại nhìn thoáng qua, đối phương tựa như đang tại chờ cậu nhìn qua, cởi quần áo đều có thể cởi ra một loại hương vị phong tình.
Mỹ nhân vào nước, ánh mắt câu nhân, Tả Ngôn không chỉ một lần may mắn đệ đệ của mình không cấp lực, nếu không…
“Vương gia đang suy nghĩ gì ?”
“Không phải Vô Nhất Các không thu nam đệ tử à ?”
Tiêu Lưu Tuý cười nói: “Ta không phải đệ tử.”
Tả Ngôn nhướng mày, chờ hắn hạ văn.
Có một người hầu bưng khay đi vào, lặng yên không một tiếng động đặt đồ vật xuống lại đi ra ngoài, từ đầu đến cuối không hề ngẩng đầu.
Tả Ngôn xoay người ghé vào thành ɖu͙ƈ trì, ăn đồ ăn, Tiêu Lưu Tuý từ phía sau đến gần cậu, ghé lên bờ vai của cậu.
“Nếu ngươi thật sự muốn biết, chốc nữa ra sẽ dẫn ngươi đi xem, nhưng mà hiện tại…”
“Ăn ngon không ?”
Tả Ngôn có chút cứng ngắc, “Cũng không tệ lắm.”
Hô hấp thản nhiên vuốt phẳng sau tai của cậu, thanh âm từ tính mang theo ý câu nhân.
“Ngươi ăn no, nhưng ta vẫn còn bị đói đây.” ɭϊếʍ chút mảnh vụn điểm tâm bên môi cậu, cánh tay dài duỗi ra, bầu rượu bắt lấy nơi tay, cắn bỏ nắp bình, ngửa đầu uống một hơi.
Tả Ngôn nhìn hầu kết gần ngay trước mắt, đáng thất vọng mà nuốt nước bọt.
Quốc sắc thiên hương.
Một ngụm nước rượu cuối cùng là tại giữa môi răng của hai người mà lưu lại dư hương, trong nhiệt khí ngất trời, hai thân ảnh kề sát cùng một chỗ càng thêm mơ hồ.
.
(*) Đấu lạp: Hay còn gọi là mũ trúc được coi là một vận dụng quen thuộc trong các bộ phim cổ trang và kiếm hiệp của Hoa ngữ. Đặc biệt với các nhân vật nữ mũ trúc kết hợp với khăn lụa đã làm tăng thêm vẻ đẹp và sự bí hiểm cho họ mỗi khi xuất hiện.
//
(**) Mạt chược: Là một môn chơi cờ có nguồn gốc từ Trung Hoa, có thể đến 4 hay 6 người chơi cùng lúc.
(***) Bài tú lơ khơ: Hay còn gọi là bài Tây, bao gồm có 54 lá bài (có bộ bài chỉ có 52 lá), trong đó có 52 lá thường: K, Q, J, 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, A kết hợp với 4 chất: cơ, rô, nhép/chuồn/tép, bích và hai lá Joker – phăng teo.
.
HLTT: Quà Noel đến rồi ! Dù hơi trễ nhưng vẫn chúc các reader nhà mình có một dịp lễ Noel vui vẻ~ Bởi vì đang dịp lễ Noel nên phá lệ đăng liền cho nóng cho các bạn reader ở truyendkm.com chứ không phải đợi đủ 5 chương rồi đăng như bình thường :))) Qua Noel quay lại như bình thường nghen ^^