Bờ ngực rắn chắc của Hoắc Lãnh Thần dường như sát mặt Nhan Ảnh Tịch, hắn bỗng dưng nhìn người con gái nhỏ trong lồng ngực rồi khẽ cười thành tiếng.
" Tịch Tịch, hóa ra ngoài đời em cũng dễ thương như trên màn ảnh." Bàn tay to lớn của hắn đưa lên xoa mái tóc đen óng mượt của cô, ánh mắt lạnh lẽo mang một điềm báo xấu..
Hai má Nhan Ảnh Tịch bắt đầu đỏ ran lên, cô cảm nhận được độ nóng khi tiếp xúc với cơ thể hắn, sự lúng túng khiến cô trở nên dễ thương trong mắt người đàn ông phía trước.
Vài giây trôi qua, diễn xuất của Nhan Ảnh Tịch không còn hiệu quả cô nàng liên tục lúng túng, ánh mắt ráo riết nhìn mọi thứ xung quanh.
" Chỉ có tôi và em."
Hoắc Lãnh Thần ghé sát tai Nhan Ảnh Tịch cất giọng nói mê muội, bàn tay đặt vào hông cô kéo cô sát lại với mình.
" Hoắc Tổng, anh đi quá giới hạn rồi. "
Hai bàn tay nhỏ nhắn của Nhan Ảnh Tịch giơ ra để trước lồng ngực của Hoắc Lãnh Thần, cô dùng cái ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn rồi cất giọng nói khó chịu pha chút tức giận.
Có thứ gì đó nhô lên trong lòng bàn tay cô nàng, một cảm giác ái ngại chợt ập tới. Nhan Ảnh Tịch bối rối đến mức hai má đã đỏ ửng lên như chát một đống phấn. Rút lại hai bàn tay, cô nắm chặt lấy hai tay.
" Thực sự là do anh, tôi không cố ý." Vẫn giữ nguyên cái trạng thái lạnh nhạt, dù cho gương mặt không ngừng biểu cảm sự xấu hổ.
" Là em sai." Hắn lạnh giọng đi, điều gì đó trở nên khác lạ trong câu nói đó, dường như chỉ ám chỉ một điều gì đó.. Phần vải trên vai cô vô thức trễ xuống, hắn từ đó rất khác, ánh mắt mang một sự căm hận chăng?
" Hoắc Tổng, bỏ tôi ra."
Câu nói vừa dứt được vài giây, cánh cửa căn phòng đang được khép kín được nhẹ nhàng đẩy vào.
Thoáng qua Lý Hoa diện chiếc váy màu tím nhẹ thêm vài họa tiết nhỏ, cô ta đứng dựa lưng vào cửa ngắm nhìn hình ảnh tình tứ trước mặt. Lý Hoa khẽ cười một cách tinh tế, một nét đẹp cũng không kém mấy so với Nhan Ảnh Tịch..
" Thần em chuẩn bị nước cho anh rồi " Lý Hoa dùng ánh mắt khó chịu nhìn đôi nam nữ trước mắt, hai tay khoanh trước ngực, cô ta đang cố nuột cục tức một cách nhẹ nhành che giấu mọi ánh mắt người nhìn.
Hoắc Lãnh Thần lạnh nhạt, không ngước mắt nhìn nữ nhân nãy còn gần gũi vẫn luôn ngắm nhìn nữ nhân nhỏ bé trong lòng mình.
" Không cần, đồ của em anh cũng đã chuyển đến căn hộ mới rồi. Nghỉ sớm đi, tí sẽ có người đưa em đến."
Dứt lời nói, Hoắc Lãnh Thần bế Nhan Ảnh Tịch đứng dậy rời khỏi căn phòng đầy ám khí tức giận của nữ nhân kia.
" Hoắc Tổng, tôi có thể tự đi."
" Phải."
Hoắc Lãnh Thần nở nụ cười lạnh lẽo, đầy điềm báo. Cho đến khi hắn nắm lấy cổ tay cô, một lực siết mạnh đến tê dại..
Hắn không phải người tốt, ánh mắt đó là thù hận. Nhan Ảnh Tịch nhận ra, nhưng lại chẳng thể chạy trốn, ánh mắt lạnh lẽo của hắn luôn quay lại nhìn cô.. Rồi những bước chân nhanh hơn... hắn kéo cô đi như một con vật..
[..]
Sau đó vài phút, Hoắc Lãnh Thần đưa Nhan Ảnh Tịch đến hồ bơi. Tiết trời nóng nực hơn 40 độ C này nhìn thấy hồ bơi chỉ muốn nhảy tõm xuống, nhưng cô vừa được hắn đưa đến đây đã nhanh chóng lùi lại gương mặt đầy sợ hãi, người đôi lúc lại run lên.Nhan Ảnh Tịch không chạy, cũng không nhảy xuống mà đứng im. Cô nhìn mặt nước một hồi, cơ thể cứ thế lại run lên." Đừng sợ, không phải em bơi rất giỏi sao? " Hắn lạnh giọng, đôi mắt đầy nghi hoặc nhìn cô. Hắn vốn không kiên nhẫn, tiến đến gần Nhan Ảnh Tịch dùng bàn tay mình siết chặt lấy cổ tay cô kéo cô lại gần hồ bơi trong veo. Mặt nước xanh mát, có thể nhìn rõ những thứ bên dưới một cách rõ rằng.
Bước chân Nhan Ảnh Tịch trở nên mềm yếu, cô ngồi xuống thụt người vào bên trong một chút. Cô càng tìm cách trốn tránh hắn càng siết chặt tay cô..
Bỗng một lực mạnh tác động lên lưng của Nhan Ảnh Tịch khiến cô vô thực bị xô xuống dưới hồ bơi..
" Hoắc Tổng, cứu tôi. Làm ơn.... T..ô..i Không... B..ơi.." Nếu là hắn đẩy, chắc chắn cô sẽ không kêu cứu nhưng người đẩy là cô ta, Lý Hoa..
Nhan Ảnh Tịch ngày càng chìm xuống, cô vùng vậy bao nhiêu càng bị nhấn chìm bấy nhiêu, sự sợ hãi ôm chầm lấy cô giữa cái hồ bơi rộng lớn. Một hoảng kí ức lớn vốn đã chôn sâu đã rất lâu, giờ tự nhiên ùa về.
Mặt nước cứ từ từ tĩnh lặng dần, nữ nhân kia không còn vũng vậy nữa
..
Nhan Ảnh Tịch mệt mỏi thả lỏng người, cứ thế chìm xuống. Nàng cảm nhận thấy sự đâu thương, sự ghét bỏ, sự rẻ mạt của mình với Nhan Gia. Từ khi được sinh ra nàng vốn chỉ là một đứa con hoang của Nhan Gia, mẹ nàng là một nữ diễn viên ham quyền vọng mà chuốc rượu con trai trưởng của Nhan Gia.. Nực cười cho đời, ngày đó khi tròn 5 tuổi nàng đã cùng mẹ mình bị đánh đập rồi được đem xuống vứt ở hồ bơi. Mẹ nàng đã chết, đôi mắt vẫn mở âu yếm nhìn nàng.. Những ánh mắt mang danh nghĩa người thân vẫn luôn nhìn xuống hồ bơi, không chút thương xót mà lại mở giọng cười thỏa mãn. Giờ họ là cha là mẹ nàng, người từng lấy đi sinh mạng của người đứt ruột để cho nàng thấy ánh bình minh...
" Con vẫn nhận thấy mùi máu năm xưa, mẹ à.. "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...