“Haiz --”
“Haiz --”
“Haiz haiz haiz ---”
Hoắc Tiểu Tiểu nằm nhoài ở chỗ ngồi, than thở cả ngày.
Nhớ tới dáng vẻ dửng dưng như thường vào lúc sáng của bố cô, trong lòng cô rất khó chịu.
Cũng đã vào cục cảnh sát rồi, nghe nói là chứng cứ nặc danh kia vô cùng xác thực, chuyện lớn như vậy, chiều hôm qua ông nội của cô gấp đến mức gọi điện thoại cả buổi chiều, tìm hiểu tình hình, nghĩ cách giải quyết.
Bố cô thì tốt rồi, thảnh thơi ở nhà, không sốt ruột chút nào.
Cũng không biết là bây giờ bố cô đang làm gì.
Không phải là còn tản bộ chứ?
Gần đây Hoắc Tiểu Tiểu buồn bã ỉu xìu đều bị mấy bạn nhỏ trong lớp học thấy được.
Hôm qua sau khi bị Hoắc Tiểu Tiểu mắng một trận, Dịch Khiêm đã thành thật hơn không ít, sau khi về nhà hỏi thăm ý kiến từ mẹ cậu, cậu rất biết điều mà không chọc giận Tiểu Tiểu vào lúc cô phiền muộn nữa.
Nhưng Chu Chu thì khác.
Cậu nhỏ tuổi hơn Dịch Khiêm, vẫn không hiểu những thứ này, chỉ biết là gần đây Tiểu Tiểu không mấy vui vẻ, mà lúc cậu không vui, mẹ sẽ cùng cậu nói chuyện chơi đùa.
“Tiểu Tiểu, tại sao hôm nay em lại không vui?”
Lại?
Khóe mắt Hoắc Tiểu Tiểu liếc qua Chu Chu: “Anh có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì, anh muốn nói với em, chúng ta cùng nhau chơi được không? Hôm nay cô giáo giao bài thủ công, anh cùng em làm được không?”
“Em muốn yên tĩnh, anh tự chơi đi.”
“Tĩnh Tĩnh là ai?”
*Tĩnh tĩnh có nghĩa là yên tĩnh.
“...”
Dịch Khiêm liền nhanh chóng che miệng Chu Chu rồi kéo qua.
Chu Chu sử dụng toàn bộ sức mạnh mới đẩy Dịch Khiêm ra được: “Anh làm gì vậy!”
Dịch Khiêm nghiến răng nghiến lợi: “Cậu đừng quấy rầy em ấy!”
“Em ấy không vui, tôi cùng em ấy chơi thì làm sao?”
“Em ấy không muốn chơi cùng cậu!”
“Anh nói bậy.”
Dịch Khiêm đến bên tai Chu Chu, nhỏ giọng nói: “Tôi nói cho cậu biết, cậu còn đi quấy rầy em ấy nữa thì cẩn thận sau này em ấy không để ý tới cậu nữa!”
Thật ra trong lòng Chu Chu rất không muốn tin tưởng Dịch Khiêm, nhưng nhớ tới thái độ vừa rồi của Hoắc Tiểu Tiểu thì cậu ỉu xìu.
Không có bạn nhỏ đến quấy rầy cô, Hoắc Tiểu Tiểu yên tĩnh nằm lại trên bàn.
Cô cực kỳ sốt ruột, cũng không biết bây giờ bố cô ra ngoài chưa, có nghĩ cách tìm được chứng cứ rửa sạch hiềm nghi cho mình hay không.
Nếu như không có thì có khi nào bố cô có kết cục thê lương giống như trong mơ, sau khi bị giày vò đến không còn gì cả thì vào tù hay không?
Vừa nghĩ tới kết cục của bố ở trong mơ, Hoắc Tiểu Tiểu không ngồi yên được.
Nghĩ tới nghĩ lui quả thật là không nhịn được, cô dùng đồng hồ thông minh gọi điện thoại cho bố cô.
Lúc gọi điện, cô có chút thấp thỏm, chỉ sợ bây giờ bố cô đang bận, quấy rầy bố làm việc.
Điện thoại vang lên hai tiếng, cô liền muốn cúp máy theo bản năng, lại không nghĩ rằng bố cô bắt máy.
Giao diện đã kết nối khiến Hoắc Tiểu Tiểu sửng sốt trong chốc lát.
“Alo, bố, bây giờ bố có bận không?”
“Không bận.”
“Vậy bố đang làm gì thế?”
Trong điện thoại, giọng nói của Hoắc Tùy Thành không nhanh không chậm: “Bố nghe dì Triệu nói con muốn ăn cá? Bố đang câu cá trong hồ ở sân sau, con muốn ăn cá gì? Bố câu cho con.”
“...” Hoắc Tiểu Tiểu muốn nói lại thôi.
Câu cá?
Xảy ra chuyện lớn như vậy, bố cô còn rảnh rỗi nhàn nhã câu cá?
Nếu như thật sự để Văn Dương nghe được chuyện này thì sau này cô không còn bố nữa!
Sao bố cô lại không biết nặng nhẹ như thế chứ?
“Bố!”
“Sao thế?”
“...” Hoắc Tiểu Tiểu thật sự là vì bố cô mà đổ mồ hôi, nhưng làm một đứa trẻ không hiểu gì cả, cô cũng không biết nên nói thế nào: “Bố… bố không đến công ty sao? Bố không bận sao? Sao bố có thể giống như ông nội chứ!”
“Ông nội làm sao?”
“Ông nội ở nhà rảnh rỗi không có việc gì, bố không thể…”
Lời này của Hoắc Tiểu Tiểu bị Hoắc lão tiên sinh ở bên cạnh Hoắc Tùy Thành nghe được.
“Cái đồ không có lương tâm, hôm nay bị ông nội bắt được rồi, có phải bình thường con cùng bố con nói xấu sau lưng ông không?”
“Ông nội? Ông cũng ở đó?”
“Ừ, cùng bố con câu cá.”
Hoắc lão tiên sinh nhìn phao trên mặt hồ: “Tiểu Tiểu, muốn ăn cá gì, ông nội câu cho con, muốn ăn canh cá hay là muốn ăn cá kho?”
Hoắc Tiểu Tiểu nghiêm túc suy nghĩ: “Con muốn ăn canh cá, nhưng con còn muốn ăn cá rất mềm, rất mềm không có xương.”
“Được, ông nội câu cho con, chờ buổi tối con về là có thể ăn rồi --- cá của ông nội đã mắc câu rồi, không nói với con nữa.”
Hoắc Tùy Thành cúp điện thoại, đứng dậy điều khiển cần câu, kéo con cá mắc câu lên.
Là một con cá trích lớn hơn bàn tay, anh bỏ vào trong thùng, nó đã thành thịt trên thớt rồi mà nó còn đang dùng sức đập nước, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi, sức lực không nhỏ.
“Đúng lúc, nấu canh cá cho Tiểu Tiểu ăn.”
Lưỡi câu lại được quăng ra.
Hoắc lão tiên sinh ngồi bên cạnh anh: “Hôm nay tâm tình con không tệ, còn rảnh rỗi nhàn hạ mà cùng bố câu cá, xem ra là chuyện được giải quyết rồi?”
“Vẫn chưa giải quyết.”
Hoắc lão tiên sinh nhìn anh một cái: “Chưa giải quyết… mà còn có tâm tình câu cá?”
Hoắc Tùy Thành bình tĩnh nhìn phao trên mặt hồ: “Đây không phải là học theo bố, gặp nguy không loạn sao? Huống chi, chuyện con chưa từng làm, con tin tưởng pháp luật sẽ trả lại sự trong sạch cho con.”
Tôi hôm qua Hoắc lão tiên sinh và Hoắc Tùy Thành đã nói chuyện với nhau, ông biết anh bình tình như thường nhưng không nghĩ tới sẽ bình tĩnh giống như hôm nay.
Không nói đến việc không đến công ty, anh còn ở đây bình tĩnh hòa nhã mà câu cá.
Tính khí trước kia đi đâu rồi?
Hoắc Tùy Thành không vội nhưng Hoắc lão tiên sinh thì cuống lên rồi.
“Tốt xấu gì thì con cũng nên đến công ty, lộ mặt trấn an lòng người chứ.”
“Không vội.”
“Con…”
“Bố, cá mắc câu rồi.”
Hoắc lão tiên sinh nhìn về phía mặt hồ, phao bỗng nhiên chìm xuống.
Cá lớn mắc câu rồi.
- -
Màn đêm từ bốn phía hợp lại, một vệt nắng chiều cuối cùng ở nơi xa xôi ẩn vào phía chân trời.
Ở cửa cục cảnh sát, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi mặc chiếc áo khoác dài sạch sẽ mộc mạc, vô cùng sốt ruột mà đi vào trong.
Người đàn ông đã đồng ý hiến tủy cho con trai mình, buổi chiều lại đột nhiên thay đổi, không hiến nữa, gọi điện thoại tới thì điện thoại tắt máy, ngay cả người cũng không tìm thấy.
Từ sau khi sinh con trai, mấy năm qua bà ta đều dốc lòng vào con trai, con trai chính là mạng của bà ta, tìm tủy bốn năm cuối cùng cũng tìm được, đến trước khi giải phẫu thì người hiến tủy lại hối hận.
Chồng bị giam, chuyện xảy ra một cách đột nhiên, bà ta cũng không biết nên làm gì, đành phải vội vàng từ bệnh viện tới, gặp chồng bà ta một lần.
Sau khi than thở khóc lóc nói rõ mục đích đến, trải qua sự đồng ý của bộ phận thụ án, đồng thời nhận được sự phê chuẩn của cơ quan cảnh sát, bà ta ở cục cảnh sát thuận lợi gặp được chồng mình.
“Em nói cái gì?”
“Là thật! Cuộc phẫu thuật ngày mai bệnh viện cũng đã chuẩn bị xong rồi, nhưng mà… nhưng mà người kia đột nhiên gọi điện tới nói không hiến nữa, bảo chúng ta đi tìm tủy khác, Đại Xuyên, làm sao bây giờ? Tìm bốn năm rồi mới không dễ gì mà tìm được, hắn không hiến nữa, con của chúng ta làm sao đây?”
Tiền Đại Xuyên với hai tay bị còng lại giận không kiềm chế được, ông ta nắm chặt tay, nện hai tay lên bàn: “Tên khốn kiếp này! Trước đó không phải đã nói tốt rồi sao!”
Cảnh sát ở một bên nhắc nhở: “Đừng kích động! Thành thật một chút!”
Tiền Đại Xuyên nhìn cảnh sát, thu lại cảm xúc, ông ta thấp giọng nói với người phụ nữ: “Trước khi anh vào đây đã để lại cho em một số điện thoại, có biến cố gì em gọi điện là được, em gọi cho số điện thoại đó chưa? Đối phương nói thế nào?”
“Em gọi rồi!” Người phụ nữ than thở khóc lóc: “Đối phương nói sẽ giúp đỡ hỏi một chút, nhưng em chờ rất lâu mà người đó cũng không hồi âm cho em, em gọi lại thì không ai bắt máy.”
“Không ai bắt máy? Làm sao có thể chứ? Hắn đã đồng ý với anh!”
“Đại Xuyên, làm sao bây giờ? Rốt cuộc là nên làm gì đây? Con trai vẫn chờ để ngày mai được phẫu thuật, em thật sự không đành lòng nhìn nó chịu khổ nữa.”
“Đám khốn kiếp này! Con trai không sao chứ?”
“Con trai không có việc gì, nhưng bác sĩ nói, bệnh của con trai vẫn nên nhanh chóng trị liệu mới tốt.”
Trong lúc nhất thời, Tiền Đại Xuyên vậy mà cũng không biết nên làm gì mới tốt.
Mấy năm nay ông ta làm không ít chuyện thất đức, có lẽ cũng chính bởi như vậy mà bốn mươi mấy tuổi cũng không có con, không dễ gì đến trung niên mới có con, lại không nghĩ rằng sẽ sinh ra một đứa bị mắc bệnh ung thư máu.
Bốn năm cầu thầy hỏi thuốc, chờ tủy, mãi đến cách đây không lâu mới bị người ta tìm tới cửa.
Trước khi vào cục cảnh sát, người đó đã nói rất rõ ràng với ông ta, chỉ cần ông ta đứng ra vạch trần Hoắc Tùy Thành thì bệnh của con ông ta và nửa đời sau của hai mẹ con đều có thể giải quyết.
Vì sao mà ông ta mới vào đây liền không giữ đúng những lời đã nói nữa?
Không, là mình ngu.
Không nên vào đây vào lúc này. Ít nhất cũng phải chờ sau khi con trai ghép tủy rồi mới vào.
“Lúc người hiến tủy gọi điện thoại cho em đã nói gì?” Người phụ nữ khóc lóc kể lể: “Hắn nói hắn biết những chuyện thất đức mà anh đã làm, không muốn hiến cho con trai chúng ta, em đã sớm nói anh đừng làm chuyện xấu nữa, anh không nghe! Bây giờ thì báo ứng đến trên người con trai rồi!”
“Đừng khóc nữa! Suy nghĩ kỹ lại xem hắn còn nói những gì!”
“Còn nói…” Người phụ nữ đột nhiên nhớ lại: “Đúng rồi, hắn còn nói, nếu như anh có thể làm việc tốt thì sẽ bằng lòng hiến tủy cho con trai chúng ta.”
Tiền Đại Xuyên phẫn nộ đứng dậy: “Làm việc tốt? Anh con mẹ nó bây giờ làm việc tốt thế nào được!”
Mắt thấy cảm xúc của ông ta trở nên kích động, cảnh sát giữ ông ta lại: “Được rồi, thời gian thăm hỏi hết rồi, vị phu nhân này, mời bà rời đi trước.”
Ngoài phòng có một cảnh sát đi vào, đưa người phụ nữ rời khỏi căn phòng.
“Đại Xuyên! Đại Xuyên anh suy nghĩ cách đi! Anh vào đây rồi thì con trai làm sao bây giờ? Em làm sao bây giờ!”
Tiền Đại Xuyên lớn tiếng hô với bà ta: “Em chăm sóc con trai cho tốt, anh sẽ nghĩ cách, em đừng vội!”
Cửa đóng lại.
Tiền Đại Xuyên bị cảnh sát đẩy vào trong phòng giam.
Bây giờ ông ta bị giam ở đây, không làm được cái gì cả, thậm chí cả năng lực gọi điện thoại chất vấn ông ta cũng không có.
Tại sao lại có thể như vậy…
Tại sao lại có thể như vậy được!
Tiền Đại Xuyên nắm tóc không ngừng đi loanh quanh trong phòng giam.
Không đúng, bản án còn chưa phán, sao đối phương có thể lật lọng được.
Tiền Đại Xuyên tỉnh táo lại, ông ta nhớ tới lời vợ mình nói.
- -- “Nếu như anh có thể làm việc tốt thì sẽ bằng lòng hiến tủy cho con trai chúng ta.”
Làm việc tốt?
Đều là lấy tiền làm việc, người kia chắc chắn sẽ không nói lời như vậy.
Trong đầu Tiền Đại Xuyên lập tức hiện lên bóng dáng Hoắc Tùy Thành.
Là hắn…
Là hắn không sai.
Nhất định là hắn*!
*Chỗ này để xưng hô là hắn theo góc nhìn của Tiền Đại Xuyên.
Ông ta và Hoắc Tùy Thành không có nhiều giao tình, chỉ là cách đây không lâu đã nhận được sự ủy thác của Hoắc Tùy Thành đi phá hư cổ mộ, trước khi làm việc anh lại đột nhiên thông báo với ông ta là không cần nữa.
Ông ta không hiểu rõ Hoắc Tùy Thành, nhưng trong mấy ngày trao đổi, ông ta có thể cảm nhận được, tâm cơ Hoắc Tùy Thành nặng, lòng dạ sâu, không phải là người dễ đối phó.
Bây giờ ông ta hãm hại Hoắc Tùy Thành, chắc chắn Hoắc Tùy Thành sẽ không ngồi yên mặc kệ..
Phải, chuyện này chắc chắn là do hắn làm!
“Làm việc tốt” mà người kia nói là đang cảnh cáo ông ta.
Nếu như mình tiếp tục một mực chắc chắn những chuyện đó là do Hoắc Tùy Thành sai ông ta làm, vậy thì tủy của con trai…
Nghĩ đến cái này, Tiền Đại Xuyên lập tức vọt tới cạnh cửa, hướng về phía bên ngoài cửa hô to: “Cảnh sát! Cảnh sát! Tôi có đầu mối mới muốn khai báo! Cảnh sát!”
- -
Lúc Tiền Đại Xuyên ở trước mặt cảnh sát khai báo đầu đuôi gốc ngọn chân tướng thì Hoắc Tùy Thành đang ngồi trước bàn ăn, múc một bát canh cá tươi ngon cho Hoắc Tiểu Tiểu.
“Tiểu Tiểu, cá trong canh này là do ông nội câu, cá kho này là do bố con câu, con nếm thử xem có ngon không.”
Hoắc Tiểu Tiểu cẩn thận ăn một miếng canh cá, cá màu trắng sữa, vừa tươi vừa mềm, không có chút mùi tanh nào, nếm ra được một chút vị tiêu.
“Ngon!”
“Ngon thì con ăn nhiều một chút.”
“Được! Cảm ơn ông nội, bố cũng ăn.”
Hoắc Tùy Thành múc cho bản thân một bát, cúi đầu nhấp một hớp canh cá.
Hoắc Tiểu Tiểu húp nước canh, ăn thịt cá, trong lòng cảm thấy khó chịu, cô cẩn thận thăm dò mà hỏi một câu: “Bố, buổi chiều bố vẫn luôn cùng ông nội câu cá sao?”
“Đúng vậy, bố của con câu cho con rất nhiều cá, ngày mai còn có thể tiếp tục làm canh cá cho con ăn.”
“Ha ha.” Hoắc Tiểu Tiểu ngoài cười nhưng trong không cười mà cười hai tiếng.
Lòng của bố cô thật là rộng lớn.
Thật đúng là đã câu cá cả buổi chiều.
Bên ngoài Hoắc Công Quán, Tiểu Vũ xuống xe, bước nhanh đi vào.
Hoắc lão tiên sinh vừa thấy cậu ta thì cười nói: “Tiểu Vũ, ăn cơm chưa?”
“Đã ăn rồi, cháu… tìm riêng anh Thành.”
“Anh Tiểu Vũ, anh tìm bố có chuyện gì?”
Tiểu Vũ cười nói với Hoắc Tiểu Tiểu: “Chút chuyện nhỏ.”
Hoắc Tùy Thành không buông đũa, anh hỏi một câu: “Chuyện gì?”
Tiểu Vũ tiến lên, ghé vào bên tai anh thấp giọng nói chuyện, người trên bàn ngoại trừ Hoắc Tùy Thành thì không có ai nghe thấy.
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của bố cô, muốn nhìn ra chút gì đó từ trên khuôn mặt của bố mình.
Nhưng không có.
Vẻ mặt của Hoắc Tùy Thành hình là không thay đổi, anh thấp giọng lên tiếng: “Tôi biết rồi.”
“Vậy tôi đi trước.”
“Ừ.”
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn bóng lưng Tiểu Vũ, hỏi một câu: “Bố, anh Tiểu Vũ tìm bố có chuyện gì vậy?”
“Không phải việc lớn gì, trẻ con đừng hỏi quá nhiều, ăn xong rồi thì lên lầu nghỉ ngơi.”
“... Nhưng mà hôm nay, cô giáo giao bài tập cho con, phải cùng bố làm thủ công, bố có thể làm cùng con không?”
“Thủ công? Thủ công gì?”
Câu này hỏi khó Hoắc Tiểu Tiểu rồi.
Cô nào có biết là thủ công gì, cả ngày hôm nay cô chỉ lo lắng cho bố cô mà than ngắn thở dài, không nghe cô giáo nói.
“Chính là… chính là một cái… đợi chút nữa bố sẽ biết. Bố ơi, chút nữa, bố rảnh không?”
“Rảnh.”
Nghe thấy bố cô đồng ý sảng khoái như vậy, Hoắc Tiểu Tiểu yếu ớt thở dài.
Thật sự là không lo lắng chút nào.
Cô qua loa và hai miếng cơm, sau khi ăn thêm hai bát canh, cô bò xuống khỏi ghế: “Bố, con lên lầu trước, bố ăn xong thì nhanh chóng lên đó nha.”
“Con mới ăn có vài miếng mà?”
“Con ăn no rồi!”
Hoắc Tiểu Tiểu cũng không dám ăn nữa, cô vội vã chạy lên lầu, gọi điện thoại cho Dịch Khiêm.
“Alo, Dịch Khiêm, là em, anh có đang bận không?”
“Tiểu Tiểu! Em tìm anh làm gì?”
“Bài tập thủ công hôm nay cô giáo giao có những gì, anh còn nhớ không?”
“Bài tập thủ công? Anh không nhớ.”
“...” Hoắc Tiểu Tiểu thở dài: “Được thôi, vậy em hỏi người khác.”
Nói xong, cô cúp điện thoại.
Lại gọi cho Chu Chu.
“Alo, Chu CHu, anh còn nhớ bài tập thủ công hôm nay cô giáo giao không?”
“Bài tập thủ công? Bài tập thủ công gì?”
“... Chính là trước khi tan học cô giáo giao ấy.”
“Có sao?”
“...” Lại là một người không đáng tin, Hoắc Tiểu Tiểu bất đắc dĩ: “Có, anh vậy mà không nhớ chuyện này.”
“A, vậy anh đi hỏi xem!”
Cúp điện thoại, Hoắc Tiểu Tiểu vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho những bạn nhỏ khác thì thấy bố cô đẩy cửa đi vào. Hoắc Tiểu Tiểu giật mình, liền nhanh chóng tắt máy.
“Đang nói chuyện với ai vậy?”
“... Vừa rồi gọi điện thoại cho Dịch Khiêm.”
May mà bố cô không hỏi vì sao cô gọi điện thoại mà đi thẳng vào vấn đề: “Không phải nói làm thủ công sao? Làm thủ công gì, cho bố xem xem.”
Hoắc Tùy Thành mặc quần áo ở nhà, rất tự nhiên thoải mái mà ngồi xuống khu vui chơi trong phòng Hoắc Tiểu Tiểu.
Làm sao Hoắc Tiểu Tiểu biết được là làm thủ công gì, cô đi tới đi lui lo dự hồi lâu, từ trong cặp sách một mạch lấy ra vật liệu mà cô giáo ở nhà trẻ cho cô.
“Chính là… tự do phát huy.”
“Tự do phát huy? Làm gì cũng được?”
“Vâng, đều được!”
Hoắc Tùy Thành loay hoay với những đồ vật nhỏ này.
Mấy loại giấy cứng màu sắc khác nhau, keo dán, giữa một một đống vật liệu còn có một bản vẽ rơi xuống.
Trên bản vẽ in không ít hình động thực vật.
“Đợi đó, bố đi lấy cái kéo cho con.” Anh đứng dậy tìm dì Triệu lấy hai cái kéo nhỏ thích hợp để cắt giấy rồi đưa cho Hoắc Tiểu Tiểu một cái: “Bố dạy con cắt.”
Thấy bố cô vô cùng kiên nhẫn cùng cô làm thủ công, Hoắc Tiểu Tiểu bất đắc dĩ gật đầu: “Được.”
“Cắt dọc theo đường nét đứt, cẩn thận đừng làm tay bị thương…”
“Chỗ này lấy keo bôi vào, sau đó dán trên giấy cứng… đúng, chính là như vậy.”
“Dán chồng cái này lên đây, dán lệch rồi, xé ra dán lại từ đầu.”
Bận rộn một hồi, một đóa hoa hướng dương đã được cắt dán trên giấy cứng.
Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy tiếp tục như vậy thì không được.
Còn tiếp tục như vậy nữa, cô sớm muộn gì cũng làm mình nghẹn chết.
“Bố, vì sao hôm nay bố không đi làm, là bởi vì chuyện ngày hôm qua sao?”
Hoắc Tùy Thành cũng không bất ngờ vì cô hỏi lời này: “Nhịn không được nữa?”
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu: “Hôm qua con nghe ông nội gọi điện thoại, nói bố làm việc xấu, bị cảnh sát bắt tới cục cảnh sát.”
“Cho nên?”
“Bố không sốt ruột sao?”
Hoắc Tùy Thành hỏi lại cô: “Vậy con tin là bố làm việc xấu sao?”
“Không, con tin bố không làm việc xấu.”
“Vậy thì đúng rồi, bố không làm việc xấu, tại sao phải sốt ruột?”
“Bố không làm việc xấu, đó chính là người khác nói bậy! Vậy… chắc chắn là mấy người nói bậy kia rất xấu, rất xấu, bố không đi đánh bại những người xấu kia sao? Bố ở nhà là vì sợ những người xấu kia sao?” Hoắc Tiểu Tiểu vắt hết óc, cố gắng dùng tư duy và ngôn ngữ của một đứa trẻ để nói về chuyện này.
“Những người nói bậy kia quả thật là rất xấu,” Hoắc Tùy Thành dừng lại một lát: “Bố không ra ngoài không phải là vì sợ những người xấu kia mà là vì bố biết, nếu bố vô tội thì chú cảnh sát sẽ điều tra ra được chân tướng, trả lại sự trong sạch cho bố.”
Hoắc Tiểu Tiểu chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi.
Gặp quỷ rồi, khi nào thì bố cô trở thành người tuân thủ luật pháp như vậy rồi?
“Nhưng mà… nhưng mà những người kia cũng quá hư rồi! Bố, bố phải đánh bọn họ!”
“Cho dù bọn họ là người xấu thì bố cũng không thể dùng tư hình đánh bọn họ được, mọi thứ đều phải chú ý đến nguyên tắc, còn phải tuân thủ pháp luật, bố tin tưởng cảnh sát, con cũng phải tin tưởng cảnh sát, biết chưa?”
“... Vậy… vậy bố cứ mặc cho bọn họ bắt nạt sao?”
“Đừng lo lắng, chú cảnh sát sẽ giúp bố.”
Hoắc Tiểu Tiểu gấp muốn chết: “Vậy… vậy nếu như chú cảnh sát không điều tra ra được thì sao? Lỡ như… lỡ như người xấu quá xấu! Lừa chú cảnh sát thì sao? Bố không lo lắng sao?”
“Vậy con nghĩ bố làm sao bây giờ?”
“Bố nên đi điều tra! Đi bắt mấy người xấu xa kia! Đánh bọn họ!”
Hoắc Tùy Thành cúi đầu cười cười: “Được, ngày mai bố đi điều tra, có điều con yên tâm, chú cảnh sát sẽ không bị người xấu che mắt đâu.”
Khuôn mặt Hoắc Tiểu Tiểu nhăn thành cái bánh bao.
Cô đang lo lắng muốn chết, bố cô bị gì vậy?
Tin tưởng cảnh sát? Phật như thế?
Nhưng mà chuyện thế này là do người ta hãm hại bố đó, bố tỉnh lại đi! Người ta ngụy tạo ra nhiều chứng cứ như vậy, bố đang làm gì vậy?
Ngồi chờ chết sao?
Đây là Hoắc Tùy Thành?
Lòng dạ ác độc, một tay che trời, không chuyện ác nào không làm như đã nói đâu?
Lời giải thích này là muốn chuẩn bị lên sân khấu nhận “Giải thưởng công dân thành phố tốt”?
Hay là bố cô cũng bị đổi hồn rồi?
“Bố.”
“Hửm?”
“Bố… có thể bình thường một chút không?”
“...”
Dưới lầu, sau khi Hoắc Tùy Thành lên lầu, Hoắc lão tiên sinh gọi điện thoại cho Tiểu Vũ, hỏi cậu ta xem Hoắc Tùy Thành giao phó chuyện gì cho cậu ta.
Đương nhiên là Tiểu Vũ không dám nói, cậu ta ấp úng quanh co hồi lâu, cuối cùng bị một câu của Hoắc lão tiên sinh trấn trụ: “Tiểu Vũ, ai nhặt cháu về?”
“... Ông ơi, anh Thành không có giao phó chuyện gì, chỉ là bảo cháu đi điều tra Tiền Đại Xuyên kia, cháu phát hiện ra con của Tiền Đại Xuyên bị bệnh ung thư máu, ở bệnh viện chờ được hiến tủy, mà người hiến tặng kia là bị ép hiến, cho nên anh Thành bảo cháu tạm thời giữ người hiến tặng kia.”
“Ung thư máu? Mấy đứa cứ tùy tiện giữ người lại như vậy, vậy bệnh của con trai người ta nghiêm trọng không?”
“Không có việc gì, ông yên tâm, cháu đã cố ý hỏi bác sĩ rồi, con của Tiền Đại Xuyên đã bị bệnh nhiều năm, bệnh tình vẫn luôn rất ổn định, phẫu thuật cấy ghép muộn mấy ngày cũng không sao, hơn nữa ông đoán xem có chuyện gì? Tối nay Tiền Đại Xuyên liền sửa lại khẩu cung, nói là có người đến thuê ông ta hãm hại anh Thành, Tiền Đại Xuyên trở mặt, chắc chắn anh Thành sẽ không có việc gì.”
Hoắc lão tiên sinh nghe xong lời của Tiểu Vũ thì nặng nề thở dài: “Ông biết ngay là thằng nhóc này sẽ không ngồi chờ chết mà.”
“Đúng vậy, người ta đều bắt nạt lên đầu anh Thành rồi, anh ấy nào có thể mặc cho người ta bắt nạt. Có điều, ông ơi ông yên tâm, chuyện cổ mộ kia anh Thành thật sự không có tham dự vào, tất cả đều là hãm hại.”
“Vậy thì đã tra ra được là ai giật dây chưa?”
“Chuyện này đúng là không xác định được, cháu vẫn đang tra, ông yên tâm, chờ tra được rồi cháu sẽ nói cho ông biết đầu tiên.”
“Ừ.”
“Vậy… cháu cúp máy trước, ông ơi, anh Thành hỏi thì ông tuyệt đối đừng nói là cháu nói, anh ấy không cho cháu nói chuyện này với ông.”
“Được rồi biết rồi, cháu ngậm miệng lại thì nó sẽ không biết.”
“Hì hì, thật sự cảm ơn ông, thời gian không còn sớm nữa, ông nghỉ ngơi sớm một chút.”
Hoắc lão tiên sinh lập tức cúp điện thoại, ngồi trên ghế sô pha nhìn lên trên lầu.
Ông đã sớm biết Hoắc Tùy Thành với cái tính tình đó thì sẽ không ngồi chờ chết, nhưng hôm nay thấy nó ở nhà cả ngày, ông vẫn không nhịn được lo lắng từ sáng đến tối.
Trước kia ông cảm thấy tính tình đó quá mức lộ liễu, khoe khoang, không để lại đường sống cho người ta, sớm muộn gì cũng đắc tội với người ta.
Nhưng bây giờ xem ra, có chút sắc sảo, lòng dạ độc ác một chút cũng không có gì là không tốt.
Bác Trần đưa một ly trà tới.
“Lão tiên sinh là đang lo lắng chuyện của thiếu gia?”
Hoắc lão tiên sinh cười một tiếng: “Lo lắng cho nó? Nó có chủ kiến rất lớn, tôi lo cho nó làm gì?”
Nói xong ông lại vừa cười vừa thở dài: “Sớm biết vậy thì tôi nên cố gắng nghỉ ngơi, quan tâm nó nhiều như vậy, lãng phí tâm lực của tôi.”
“Thiếu gia có năng lực, có thể ứng phó được, ngài nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng lo lắng nữa.”
Trên lầu truyền đến tiếng gào kinh động trời đất của Hoắc Tiểu Tiểu.
“Ông nội! Bố muốn đánh con! Ông nội… ui da! Bố ơi đau!”
Hoắc lão tiên sinh bưng trà lên rồi lại đặt xuống, nhíu mày hướng về phía trên lầu hô: “Hoắc Tùy Thành, anh làm gì vậy! Có phải là động tay rồi không?”
“Ông nội! Hu hu hu ---”
Dưới sự cố gắng “chăm chỉ không ngừng” của Hoắc Tiểu Tiểu, Hoắc Tùy Thành cuối cùng cũng cho cô một tuổi thơ viên mãn.
Cô nửa quỳ trên nệm dưới đất, tay che lấy cái mông xoa xoa.
Bố cô thật là hẹp hòi, chỉ nói một câu, bảo bố bình thường một chút liền cho cô một bàn tay.
Đau chết mất!
Thế nhưng cô không nói sai, gần đây bố vốn không bình thường, nào có dáng vẻ của trùm phản diện.
Thẹn quá hóa giận! Tuyệt đối là thẹn quá hóa giận!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...