Trong phòng học của nhà trẻ, bạn nhỏ cuối cùng đã được phụ huynh đón đi rồi.
Hoắc Tiểu Tiểu đứng ở cửa phòng học, nhìn hành lang bên ngoài phòng học dần dần không còn một ai.
“Tiểu Tiểu, đừng gấp, bố của con đã đến rồi, bây giờ đang ở trong văn phòng giáo viên có chút việc, đợi tí nữa là đến rồi.”
“Bố ở văn phòng giáo viên? Bố ở đó làm gì?”
“Cô cũng không rõ lắm.”
“Vậy con có thể qua đó tìm bố không?”
Cô giáo quay đầu nhìn phòng học không còn một ai, lớp học cũng không có những người bạn nhỏ khác cần chăm nom.
“Được, cô giáo dẫn con đi.”
Hoắc Tiểu Tiểu đeo cặp sách xong, nắm tay cô giáo đi đến văn phòng giáo viên, ở văn phòng không thấy người, được cô giáo khác chỉ đến phòng nghỉ, vừa tới cửa phòng nghỉ liền nghe thấy trong phòng nghỉ truyền đến tiếng thét chói tai, tiếng sau vang hơn tiếng trước.
“Bố, con muốn cưới Hoắc Tiểu Tiểu!”
“Bố, con cũng muốn cưới Hoắc Tiểu Tiểu!”
“Hoắc Tiểu Tiểu là của anh!”
“Em ấy là của tôi!”
Hoắc Tiểu Tiểu ngây người.
Hai thằng nhóc con này… thật là trâng tráo!
Mới ba, bốn tuổi đã kêu gào đòi cưới mình.
Hoắc Tiểu Tiểu đẩy cửa ra, thủy triều tiếng sau to hơn tiếng trước cuối cùng cũng dừng lại, hai đứa trẻ quay đầu nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, lập tức thu lại khí thế giương cung bạt kiếm giữa hai bên.
Dịch Khiêm nhớ rõ mình đã đồng ý với Hoắc Tiểu Tiểu, không thể bắt nạt Chu Chu nữa, nếu không thì sau này Tiểu Tiểu sẽ không nói chuyện với cậu.
Chu Chu nhớ rõ Hoắc Tiểu Tiểu không thích Dịch Khiêm bắt nạt người khác, cho nên cậu không học theo Dịch Khiêm.
“Bố ơi!”
Hoắc Tùy Thành đứng dậy: “Sao con cũng tới.”
“Con ở phòng học chờ rất lâu cũng không thấy bố tới, cho nên để cô giáo đưa con đến tìm bố.” Hoắc Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn hai người Dịch Khiêm và Chu Chu: “Các anh vừa nói gì vậy?”
Hoắc Tùy Thành hỏi cô: “Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần đều nói thích con, con thấy thế nào?”
Hoắc Tùy Thành thốt ra lời này, Dịch Khiêm và Chu Chu cùng hồi hộp chờ mong mà nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, hai cái tay nhỏ căng thẳng xoắn lấy góc áo, đợi Hoắc Tiểu Tiểu trả lời.
Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy không hiểu lời này của bố cô, còn có thể thấy thế nào?
“Dùng mắt để thấy đó.”
Mấy đứa trẻ ba bốn tuổi thì biết cái gì? Mỗi ngày một kiểu, hôm nay nói thích, ngày mai thì không nhất định.
Bây giờ trẻ con ở tuổi này có thể ghi nhớ được bao lâu, sau khi lớn lên nói không chừng sẽ hoàn toàn không nhớ rõ nữa.
Hoắc Tùy Thành nhìn cô: “Vậy con thích Dịch Khiêm hay là Lục Tinh Thần?”
Hai mắt của Dịch Khiêm và Chu Chu tỏa sáng.
Hoắc Tiểu Tiểu nghiêm túc suy nghĩ, mặc dù Dịch Khiêm bá đạo nhưng bình thường rất tốt với cô, giữ lại kem và gà rán cho cô.
Chu Chu cũng rất tốt, dáng dấp đáng yêu còn nghe lời, mỗi buổi sáng đều mang socola cho cô.
Hai bạn nhỏ đều đáng yêu như thế, sao có thể chia ra cao thấp được?
Cũng quá khó chọn đi!
“Dịch…” Hoắc Tiểu Tiểu vừa định nói chuyện, ngẩng đầu lại thấy Hoắc Tùy Thành đang lạnh lùng nhìn qua cô.
Đáy mắt như sương lạnh ngày đông, hoàn toàn không có một chút từ ái của người bố.
Cái miệng mở ra của Hoắc Tiểu Tiểu lập tức ngậm lại.
Đây nhất định là một câu hỏi mất mạng!
May mà cô nói chuyện đủ chậm, phản ứng đủ nhanh.
Cô tuyệt đối sẽ không để bố được như ý!
“Dịch Khiêm và Chu Chu… bọn họ đều rất tốt, nhưng mà con thích bố nhất! Bố là tốt nhất!”
Hoắc Tùy Thành nhướng mày, sương lạnh nơi đáy mắt lập tức như băng tiêu tuyết tan, anh ôm Hoắc Tiểu Tiểu vào ngực rồi quay đầu nhìn hai đứa trẻ và hai ông bố: “Cô giáo Triệu, chuyện này coi như dừng ở đây, tôi còn có việc nên đi trước.”
Nói xong, không cho bất kỳ ai cơ hội lên tiếng, anh lập tức ôm Hoắc Tiểu Tiểu rời đi.
Hoắc Tiểu Tiểu ghé vào trên vai bố cô, nhìn hai người Dịch Khiêm và Chu Chu không phục nhau mà hừ một tiếng.
Thật sự là hai thằng nhóc con, cái gì cũng phải phân cao thấp.
Thời gian này, các bạn nhỏ ở nhà trẻ đã được đón đi gần hết rồi, lúc rời khỏi tòa nhà dạy học hầu như không thấy bóng dáng của các vị phụ huynh.
Cho nên, lúc Quý Văn Tâm dắt Thiến Thiến xuất hiện trước tòa nhà dạy học cực kỳ khiến cho người ta chú ý.
“Thiến Thiến, cùng mẹ về nhà được không? Mẹ làm đồ ăn ngon cho con.”
Một tay Thiến Thiến bị Quý Văn Tâm lôi kéo, một tay siết sao vịn lấy lan can hành lang không thả, hướng về phía Quý Văn Tâm làm nũng: “Con không! Con phải chờ một lúc nữa!”
“Chúng ta đã chờ lâu rồi, con nói cho mẹ biết, con chờ cái gì vậy?”
“Con chờ Chu Chu, hôm nay anh ấy bị bạn nhỏ lớp khác đánh, bây giờ bố anh ấy cũng tới rồi, con muốn đợi anh ấy.”
Vẻ mặt Quý Văn Tâm rất bất đắc dĩ, cô ấy thở dài, quay đầu nhìn về phía văn phòng nhà trường, lại vừa vặn nhìn thấy hai người Hoắc Tùy Thành và Hoắc Tiểu Tiểu đang đi về phía bên này.
Vào ngày thứ hai Thiến Thiến nhập học, Hoắc Tùy Thành liền chuyển Tiểu Tiểu đến lớp khác, trong lòng Quý Văn Tâm hiểu rõ, anh đang phòng ngừa mình và Tiểu Tiểu tiếp xúc với nhau.
Sự thật chứng minh, sau khi Tiểu Tiểu chuyển tới lớp khác, cô ấy rất ít lần gặp lại con bé.
“Hoắc tiên sinh…”
Hoắc Tùy Thành đi qua bên người cô ấy, không có ý dừng lại.
Hoắc Tiểu Tiểu im lặng ghé vào trên vai bố cô, nhìn Quý Văn Tâm.
Quý Văn Tâm siết chặt tay Thiến Thiến, mắt nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, chân cô ấy không tự chủ được muốn đi về phía trước.
“Hoắc tiên sinh, tôi muốn nói chuyện với anh.”
Bước chân của Hoắc Tùy Thành hơi ngưng lại, cuối cùng cũng quay đầu nhìn Quý Văn Tâm.
“Tôi sẽ tìm thời gian nói chuyện với cô, nhưng trước lúc đó, mời cô ăn nói cẩn thận.”
Tay của Thiến Thiến bị Quý Văn Tâm nắm đến mức đau đớn, cô bé hét to một tiếng: “Mẹ, đau!”
Quý Văn Tâm giống như bị điện giật mà buông tay Thiến Thiến ra.
Lầu dạy học bên kia vang lên tiếng bước chân lộn xộn không đồng đều, mấy người Dịch Khiêm và Chu Chu từ bên trong lầu dạy học đi ra.
Thiến Thiến liếc mắt liền nhìn thấy Chu Chu, cô bé vội vàng chạy tới.
“Chu Chu, anh không sao chứ!” Cô bé lôi kéo tay Chu Chu, lo lắng mà nhìn vết máu bầm trên mặt Chu Chu.
Chu Chu không quá thích việc bị cô bé nắm tay, cậu mạnh mẽ rút tay từ trong tay cô bé ra nhưng lại bị Thiến Thiến giữ chặt.
Cậu theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Tiểu, đúng lúc trông thấy Tiểu Tiểu cũng đang nhìn cậu, thấy cậu bị bạn nhỏ khác kéo tay.
Cậu liền nhanh chóng hất tay Thiến Thiến ra, có chút lúng túng: “Tiểu Tiểu, anh… anh… không phải như vậy, anh không thích nó, em đừng hiểu lầm!”
Thiến Thiến đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bị hất ra, đảo đảo một cái ngã xuống đất, miệng cô bé xẹp lại muốn khóc.
“...” Tâm tình Hoắc Tiểu Tiểu thực sự khó mà miêu tả, màn này sao lại kỳ lạ như thế chứ?
“Bố, con muốn về nhà.”
Hoắc Tùy Thành không nán lại thêm, ôm Hoắc Tiểu Tiểu rời đi.
Lục Lệ Hành gõ Chu Chu một cái: “Lục Tinh Thần, đỡ dậy.” Chu Chu thấy Hoắc Tiểu Tiểu rời đi thì ảo não thở dài, cậu không cam tâm tình nguyện mà kéo Thiến Thiến từ dưới đất dậy.
Dịch Khiêm nhìn Thiến Thiến đi theo bên cạnh Chu Chu: “Hóa ra em có bạn cùng chơi, vậy vì sao em còn tới tìm Tiểu Tiểu chơi?”
Đều là trẻ con, nào còn có thể nghĩ đến việc chú ý đến cảm xúc của người khác nhiều như vậy. Chu Chu quýnh lên, mở miệng nói: “Tôi… tôi không thích chơi với nó!”
Thiến Thiến nghe thấy lời này của Chu Chu, nước mắt đã nghẹn lại lập tức trào ra, cô bé quay đầu bổ nhào vào lòng Quý Văn Tâm mà gào khóc.
Chu Chu chỉ về phía cô bé: “Anh xem, nó động chút là khóc! Tôi mới không muốn chơi với nó.!”
Quý Văn Tâm an ủi Thiến Thiến, nhìn Lục Lệ Hành.
Lục Lệ Hành nghiêm túc nói với Chu Chu: “Lục Tinh Thần, ăn nói kiểu gì vậy?”
Ở trước mặt bố, Chu Chu rất quy củ, nghe thấy lời răn dạy này của Lục Lệ Hành, cậu cúi đầu, biết điều không nói.
Lục Lệ Hành cho Quý Văn Tâm một ánh mắt “Ngại quá”: “Xin lỗi, trẻ con không hiểu chuyện là do tôi không dạy tốt.”
Quý Văn Tâm lắc đầu: “Không sao, tôi hiểu mà.”
- -
Hoắc Tùy Thành đón được Hoắc Tiểu Tiểu, không về công ty mà về nhà.
Gần đây bố rảnh rỗi như vậy, Hoắc Tiểu Tiểu vẫn rất bất ngờ, không phải nói bận rộn công việc sao? Lúc này mới hơn ba giờ chiều mà đã không đi công ty nữa?
“Bố, không phải bố bận rộn công việc sao? Không cần tới đón con.”
“Đưa con về nhà trước.”
“Không làm chậm trễ công việc của bố sao?”
“Bố là ông chủ, chậm trễ công việc thì cũng không ai dám nói bố.”
Lời này và lời “Bố là ông chủ, đi làm trễ cũng không ai dám nói bố” mà Hoắc Tùy Thành nói trước đó có hiệu quả như nhau.
“Vậy trước kia vì sao bố không tới đón con vậy?”
Hoắc Tùy Thành lạnh lùng đảo mắt qua: “Hoắc Tiểu Tiểu, miệng con không nói lời nào thì có phải là không thoải mái không?”
“...” Rõ ràng là thẹn quá hóa giận!
Trong lòng Hoắc Tùy Thành đang suy nghĩ, nhớ đến vừa rồi ở cửa lầu dạy học gặp Quý Văn Tâm, anh lại nhìn Hoắc Tiểu Tiểu nhìn không ra tâm tình gì ở bên cạnh, nghĩ tới nghĩ lui, anh hỏi: “Tiểu Tiểu…”
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn sang.
Không gọi Hoắc Tiểu Tiểu mà gọi Tiểu Tiểu, chắc chắn bố cô có vấn đề.
“Bố, bố đừng gọi con như vậy, con sợ.”
“... Hoắc Tiểu Tiểu!”
“Sao ạ?”
“Vừa rồi ở lầu dạy học…” Lông mày Hoắc Tùy Thành cau lại, anh không biết nên nói thế nào.
“Bố nói là ở lầu dạy học nhìn thấy mẹ Thiến Thiến sao?”
“Ừ.”
“Có gì sao?”
Hoắc Tiểu Tiểu nhớ rõ, hai ngày trước bố cô đã nói với cô chuyện mẹ của Thiến Thiến chính là mẹ ruột của cô, lúc ấy trong đầu cô chỉ nghĩ về cái tên của mình, không để chuyện này trong lòng.
Bây giờ bố cô nói ra, là muốn thử thăm dò thái độ của cô?
Suy nghĩ một chút, Hoắc Tiểu Tiểu tự đánh giá là cô không có ác ý quá lớn với Quý Văn Tâm, thậm chí là có một chút cảm kích và tò mò.
Cô vẫn luôn nhớ rõ lúc vừa ra đời, có người vuốt ve mu bàn tay của cô với bàn tay run rẩy, còn có loại cảm giác an toàn như đặt mình trong đại dương mênh mông ấm áp kia.
Muốn gặp cô ấy một lần.
Còn muốn cảm ơn cô ấy, lúc đó đã chịu nhiều cực khổ mà sinh mình ra.
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn Hoắc Tùy Thành rồi gật đầu: “Nhớ.”
Ánh mắt Hoắc Tùy Thành hơi tối đi, giọng nói trầm hơn không ít: “Vậy hai ngày nữa bố để hai người gặp mặt?”
“Được!”
Xe dừng lại trước Hoắc Công Quán: “Hoắc tiên sinh, đến rồi.”
Hoắc Tùy Thành xuống xe, sau đó ôm Hoắc Tiểu Tiểu đi vào trong.
Hoắc Tiểu Tiểu ghé vào trên vai bố cô, cảm giác an toàn mà bả vai dày rộng mang đến cho cô so với lúc đặt mình trong đại dương mênh mông lúc trước thì chỉ có hơn chứ không kém.
“Bố, mẹ kết hôn rồi sao?”
“Ừ.”
“Vậy Thiến Thiến là con gái của mẹ sao?”
“Không rõ, có lẽ vậy.”
Hoắc Tiểu Tiểu nâng khuôn mặt bố cô: “Vậy bố lo lắng cái gì? Mẹ có con gái còn kết hôn, sao con có thể đến nhà mẹ được, bố và ông nội chăm sóc con đến bây giờ, tốt với con như vậy, con mới không muốn rời khỏi nơi này.”
“Bố lo lắng lúc nào?”
“Đừng cho rằng con không biết, ngày đó con nghe thấy ông nội nói, lo lắng con thích mẹ, sẽ đi cùng mẹ.”
“Vậy con đi với mẹ không?”
“Bố, sau này bố phải tốt với con một chút, nếu không con liền đi.”
“Bố có lúc nào không tốt với con?”
“Còn phải tốt với con hơn chút nữa. Ví dụ như tối hôm nay để con ăn một cái kem ốc quế!”
Hoắc Tùy Thành không nhịn được mà cười lên: “Con nhìn cái bụng nhỏ của con, còn ăn kem, không sợ béo?”
“Ăn xong cái cuối cùng, ngày mai con liền giảm béo!”
Hoắc Tùy Thành không nói gì, nhưng Hoắc Tiểu Tiểu rõ ràng có thể cảm nhận được bờ vai cứng ngắc của bố cô đã thả lỏng hơn không ít.
“Bố, hôm nay con đã nói dối, con nói con thích bố nhất, thật ra người con thích nhất không phải là bố, là ông nội!”
Hoắc Tùy Thành đưa tay ra nhéo má cô: “Hôm nay con chỉ có thể ăn nửa cái kem.”
Hoắc Tiểu Tiểu bĩu môi: “Hẹp hòi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...