Thủy cung vào ban đêm không ồn ào náo nhiệt như ban ngày mà vô cùng tĩnh lặng.
Hoắc Tuỳ Thành từ căn phòng dưới lầu đi lên phòng khách lầu hai.
Trong phòng khách, dì Triệu có chút đứng ngồi không yên.
Tiểu Tiểu thông minh đáng yêu, ngày thường kêu từng tiếng dì ơi làm cho bà vui vẻ, con bé không xem bà là bảo mẫu mà thật sự xem bà là dì mà đối đãi.
Bà chăm sóc Tiểu Tiểu lâu như vậy nên không tránh được có chút tư tâm.
Bà giống như những phụ huynh kia, cảm thấy con trẻ nhà mình chỗ nào cũng tốt, bướng bỉnh một chút cũng không có gì ghê gớm.
Trẻ con mà, đều như vậy cả, nhà ai mà không nuông chiều trẻ con?
Vừa nhìn thấy Hoắc Tuỳ Thành, bà lập tức đứng dậy từ trên sô pha: “Tiên sinh, Tiểu Tiểu ngủ rồi?”
“Ừm, ngủ rồi.”
“Cậu không đánh nó chứ?”
Hoắc Tuỳ Thành đang đi rót nước dừng lại một chút, anh quay đầu lại nhìn dì Triệu, hơi có chút không dám tin: “Thế nào… tôi từng động tay rồi?”
Mặc dù bình thường ngoài miệng anh luôn nói đến chổi lông gà nhưng cũng chỉ là hù dọa hai câu, có khi nào chạm vào một cái móng tay của con bé?
Dì Triệu cười cười: “Tôi chỉ tuỳ tiện hỏi một chút.”
Hoắc Tuỳ Thành uống hai ngụm nước: “Không có chuyện gì, hỏi hai câu là ngủ rồi, Dịch Khiêm ngủ rồi?”
“Đã ngủ rồi.”
“Không có việc gì thì dì cũng nghỉ ngơi đi, hôm nay vất vả rồi.”
Dì Triệu cũng biết mình là người ngoài, rất nhiều chuyện bà không thể nói, bà do dự đáp lời: “Việc tôi nên làm mà, tôi đi nghỉ ngơi đây.”
Dì Triệu đi tới cửa, Hoắc Tuỳ Thành lại đột nhiên gọi bà lại.
“Dì Triệu, chúng ta nói chuyện đi.”
“Nói chuyện?”
“Nói chuyện của Tiểu Tiểu.”
“Chuyện của Tiểu Tiểu?”
“Ngồi.” Hoắc Tuỳ Thành ngồi trên ghế sô pha, anh nhìn dì Triệu, nói: “Gần đây công ty tương đối bận rộn, trong khoảng thời gian này may mà có dì Triệu chăm sóc Tiểu Tiểu.”
“Đây là việc tôi nên làm, cậu muốn hỏi gì thì cứ nói thẳng đi.”
“Bình thường Tiểu Tiểu ở nhà, có nghe lời không?”
“Đương nhiên là nghe lời, nói thật ra thì mấy năm nay tôi đã từng phục vụ mấy gia đình nhưng Tiểu Tiểu là đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện nhất mà tôi từng tiếp xúc.”
Dì Triệu nói như vậy cũng không hoàn toàn là vì nói tốt cho Tiểu Tiểu, ngày thường ở nhà, quả thật Tiểu Tiểu cũng ngoan như lời bà nói, không khóc không ầm ĩ, thật sự là làm người ta bớt lo.
“Ngoan ngoãn hiểu chuyện?”
“Hoắc tiên sinh, cậu đừng cảm thấy tôi đang nói tốt cho con bé, cậu đừng thấy hôm nay con bé làm ầm ĩ như vậy nhưng ở nhà quả thật ngoan ngoãn, không gây chuyện, mỗi ngày tan học về nhà liền đi vào phòng của lão tiên sinh cùng lão tiên sinh nói chuyện, còn đấm chân bóp vai, bưng trà đưa nước cho lão tiên sinh, rất hiểu chuyện.”
Hoắc Tuỳ Thành nhướng mày: “Vậy bình thường nhà trẻ tan học cũng là dì đi đón nó?”
“Đúng vậy, là tôi.”
“Vậy bình thường nó có… oán trách tôi không?” Thấy ánh mắt khó hiểu của dì Triệu, Hoắc Tuỳ Thành giải thích: “Ở công ty có quá nhiều việc, quá bận rộn, tôi không đến nhà trẻ đón nó, thời gian ở nhà ngắn, cũng không thể ở bên cạnh nó nhiều.”
“Chuyện này thì cậu yên tâm, Tiểu Tiểu rất hiểu chuyện, mỗi ngày tôi đi đón con bé, nó đều rất vui vẻ, có vẻ ở chung với các bạn ở nhà trẻ cũng không tồi. Có một lần cậu có mấy ngày liên tục không về nhà, lão tiên sinh muốn gọi điện thoại cho cậu nhưng Tiểu Tiểu cũng không cho, nói là cậu đang tập trung làm việc.”
“Vậy sao.”
“Đương nhiên, cho nên tôi mới lo cậu hiểu lầm con bé, bình thường nó cũng không nghịch ngợm như hôm nay, có thể là ở nhà lâu rồi, lần đầu tiên tới thủy cung nên mới vui vẻ như vậy.”
Dì Triệu là người ngoài, có vài lời bà không thể nói.
Nhưng thật sự không nhịn được.
“Hoắc tiên sinh, cậu đừng trách tôi lắm miệng, tôi từng phục vụ nấy gia đình, từng chăm sóc mấy đứa trẻ, bố mẹ đều là người bận rộn, quanh năm không về nhà, tính cách của nấy đứa trẻ kia…” Dì Triệu lắc đầu: “Cậu bận rộn công việc, thân thể lão tiên sinh cũng không tốt, Tiểu Tiểu hiểu chuyện thì hiểu chuyện nhưng chung quy cũng chỉ là một đứa trẻ, trẻ con cần bố mẹ làm bạn, nếu như cậu có thể bớt thời gian để ở bên cạnh con bé nhiều hơn thì bất kể là ở quá trình trưởng thành hay về phương diện tính cách đều có chỗ tốt.”
Hoắc Tuỳ Thành vô thức xoa xoa ngón tay.
Nhóc con kia luôn có thể ‘chuyển nguy thành an’ vào những lúc làm sai, một lần rồi hai lần, số lần nhiều đến mức kịch bản thật sự có chút quen thuộc.
“Ông cụ nói nó rất thông minh?”
“Thông minh! Tiểu Tiểu là đứa trẻ thông minh nhất mà tôi từng thấy, đứa trẻ hai ba tuổi nào có biết nói chuyện như con bé, nó đều nghe hiểu được lời người lớn nói, trong đầu có ý tưởng này đến ý tưởng khác, cậu xem Dịch Khiêm liền biết rồi.”
Hoắc Tuỳ Thành như suy tư gì đó mà gật đầu.
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn dì.”
“Việc tôi nên làm mà.”
Sau khi dì Triệu trở về phòng nghỉ ngơi, Hoắc Tuỳ Thành đứng ở ban công trầm tư.
Trông thì không có sơ hở gì nhưng tính cách tinh ranh, nghịch ngợm của cô nhóc kia luôn làm anh cảm thấy không đúng.
Khóc đến thương tâm như vậy, bình thường ở nhà cũng không thấy nó đáng thương như vậy.
Ở nhà nghịch ngợm thế nào thì ở bên ngoài vẫn nghịch ngợm thế ấy, cũng chỉ có lúc làm sai mới thương tâm tủi thân mà khóc trước mặt anh.
Rất nhiều lần rồi nhỉ.
Hoắc Tuỳ Thành nhớ lại trước đó, thật sự là như vậy.
“Chú Hoắc.” Dịch Khiêm mặc đồ ngủ, còn buồn ngủ mà đứng ở cửa phòng.
Hoắc Tuỳ Thành quay đầu lại: “Sao vậy?”
Dịch Khiêm mím môi: “Chuyện ngày hôm nay, cháu xin lỗi, cháu không cố ý, Tiểu Tiểu cũng không biết.”
Sự im lặng của Hoắc Tuỳ Thành khiến Dịch Khiêm hiểu lầm là anh còn nghi ngờ, cậu duỗi cổ đỏ mặt, lại một lần nữa nhấn mạnh: “Thật sự! Tụi cháu không cố ý, cháu…”
Hoắc Tuỳ Thành vẫy tay về phía cậu.
Dịch Khiêm chậm rãi đi đến trước mặt Hoắc Tuỳ Thành.
“Mẹ cháu đi đóng phim, bố cháu ra nước ngoài, cháu thường xuyên ở nhà một mình sao?”
Dịch Khiêm lắc đầu: “Không phải, đây là lần đầu tiên.”
“Lần đầu tiên?”
“Trước kia, mẹ đóng phim thì bố sẽ ở nhà, bố ra nước ngoài thì mẹ sẽ ở nhà với cháu, hơn nữa trong nhà cũng không phải chỉ có một mình cháu, còn có ông cố.”
Hoắc Tuỳ Thành im lặng một lúc, anh không cam lòng lại hỏi một câu: “Công việc của bố cháu bận rộn như vậy, lấy đâu ra thời gian ở bên cạnh cháu.”
“Không bận, mỗi ngày vào buổi tối bố đều sẽ về nhà kể chuyện cổ tích cho cháu.”
“...” Hoắc Tuỳ Thành trầm mặc: “Chú biết rồi, cháu quay về ngủ đi.”
“Vậy chú Hoắc tha thứ cho cháu rồi?”
“Nếu cháu đã xin lỗi thì chú sẽ tha thứ cho cháu, lần sau không được nghịch ngợm như vậy nữa, nhớ chưa?”
Dịch Khiêm gật đầu: “Cháu nhớ rồi!”
Dịch Khiêm nhận được sự tha thứ của Hoắc Tuỳ Thành, cuối cùng cũng buông tảng đá lớn trong lòng, cậu quay về phòng an tâm mà ngủ.
Hoắc Tuỳ Thành xoay người đi xuống căn phòng dưới lầu.
Trên giường là một khối yên tĩnh phồng lên, rõ ràng là đã ngủ rồi.
Hoắc Tuỳ Thành nhẹ bước, chậm rãi đi đến mép giường, lấy cái chăn trên mặt cô nhóc xuống một chút.
“Tin con thêm lần nữa, đồ lừa đảo.”
Lông mi dài rậm của Hoắc Tiểu Tiểu run lên, trong lúc ngủ mơ mà trở mình, đã ngủ say giấc rồi.
- -----------
Buổi sáng công viên mở cửa vào lúc 8 giờ, ở các khu vực lớn có không ít du khách ùa vào.
‘Bố ơi mình đi đâu thế’ phiên bản một ngày một đêm cứ như vậy mà hạ màn.
“Bố ơi…”
“Dậy thôi, chúng ta về nhà.”
Hoắc Tiểu Tiểu ngáp một cái, bò dậy khỏi giường, cô uể oải, không có tinh thần, trên đường trở về cô ngủ trên người Hoắc Tuỳ Thành, nước dãi chảy đầy đất.
Tới Hoắc Công Quán, Hoắc Tuỳ Thành đánh thức Hoắc Tiểu Tiểu đang ngủ trên ghế trẻ em, anh lau khoé miệng cô: “Tiểu Tiểu, dậy đi, về đến nhà rồi.”
Hoắc Tiểu Tiểu mở mắt, mờ mịt nhìn bố cô.
“Không phải tối hôm qua ngủ rất sớm sao? Sao còn buồn ngủ như vậy?”
Hoắc Tiểu Tiểu giật mình một cái, bừng tỉnh: “Buồn ngủ.”
Hoắc Tuỳ Thành ôm cô xuống xe liền nhìn thấy Hoắc lão tiên sinh từ trong nhà phụng phịu đi tới.
“Cái đồ không có lương tâm nhà con, còn biết trở về!”
“Ông nội!” Hoắc Tiểu Tiểu mang theo khuôn mặt tươi cười mà vươn tay về phía Hoắc lão tiên sinh: “Con rất nhớ ông đó!”
Khuôn mặt phụng phịu trong nháy mắt tràn đầy tươi cười, ông ôm lấy Tiểu Tiểu, vừa đi vừa cười, dạy dỗ cô: “Một cuộc điện thoại cũng không có, ông còn tưởng rằng con không nhớ ông nội nữa!”
“Nhớ mà nhớ mà, con ngủ cũng nhớ ông nội, cho nên sáng sớm đã thúc giục bố trở về!”
Nhìn dáng vẻ hai ông cháu không gặp một ngày như cách ba thu, Hoắc Tuỳ Thành bất đắc dĩ, anh mang theo Dịch Khiêm vào cửa.
Một buổi sáng, Hoắc Tiểu Tiểu lải nhải nói một năm một mười cho Hoắc lão tiên sinh nghe chuyện ở công viên giải trí mình nhìn thấy gì, chơi cái gì, ăn cái gì, dường như nói đến khô cổ rồi, giữa chừng còn uống hai bình sữa.
“Ông nội, ông không biết đâu, con cá mập kia rất đẹp, có màu xanh!”
“Được, chờ ngày nào đó ông nội khỏe rồi sẽ cùng Tiểu Tiểu đi xem cá mập.”
“Không cần không cần, bố nói, muốn nuôi cá mập ở nhà!”
“Nuôi cá mập?” Ánh mắt Hoắc lão tiên sinh nhìn về phía Hoắc Tuỳ Thành.
“Đúng vậy! Ngày đó bố đã đồng ý với con rồi, không chỉ có cá mập, còn nuôi cá bảy màu, còn có rùa đen lớn.”
Hoắc Tuỳ Thành không cắt ngang lời nói của cô, anh chỉ nhàn nhạt nói một câu sau khi cô nói xong: “Nuôi nhiều như vậy, cơ thể nhỏ này của con đủ cho chúng nó ăn không?”
“...” Hoắc Tiểu Tiểu cau mày nhìn về phía Hoắc lão tiên sinh: “Ông nội.”
Hoắc lão tiên sinh trừng mắt liếc Hoắc Tuỳ Thành một cái: “Đừng nghe bố con nói, bố doạ con đấy. Có điều… Tiểu Tiểu à, nuôi cá mập cũng không vui, lỡ như nó chạy ra ngoài cắn người ta thì làm sao bây giờ?”
Chuyện lừa gạt trẻ con điển hình.
“Nhưng mà con xem con cá mập đó to như vậy, nhà chúng ta nào có chỗ để nuôi? Thế này đi, nếu như Tiểu Tiểu thích cá mập, vậy chúng ta liền mua căn nhà bên cạnh thủy cung, Tiểu Tiểu muốn đi xem cá mập, chúng ta liền đến đó ở hai ngày, được không?”
“Được!”
Nghe Hoắc lão tiên sinh nuông chiều trẻ con không có giới hạn như vậy, Hoắc Tuỳ Thành có lời muốn nói nhưng cũng biết điều không nói để bị mắng.
Sau khi nghe được một hồi thì anh đứng dậy: “Bố, con còn có chút việc, con lên lầu trước đây.”
“Đi đi đi đi.” Hoắc lão tiên sinh không để ý chút nào mà xua tay, rồi lại nhìn về phía Dịch Khiêm: “Dịch Khiêm, hôm nay mẹ cháu gọi điện thoại cho ông, đợi chút nữa cháu gọi qua cho mẹ đi, được không?”
“Vâng!”
Hoắc Tuỳ Thành đi lên lầu, lúc đi lên hành lang của cầu thang hướng lên lầu hai thì tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
“Hoắc tiên sinh, nhóm chuyên gia khảo cổ bên kia có tin tức, cổ mộ phía dưới núi Lộc Minh bởi vì vị trí địa lý nên quyết định hai ngày sau bắt đầu công tác khai quật.”
“Quyết định rồi?”
“Quyết định rồi, hơn nữa căn cứ theo lời giáo sư nói, ngôi mộ bên dưới núi Lộc Minh đã gần như bị huỷ rồi, đoán chừng đồ bên trong đó cũng không có giá trị lắm, có lẽ nhiệm vụ khai quật có thể hoàn thành rất nhanh, chắc là không bao lâu nữa dự án của chúng ta có thể khởi động lại lần nữa…”
Sau khi Hoắc Tuỳ Thành bình tĩnh nghe xong thì cúp điện thoại.
“Ông nội ông nội, con cho ông nội xem hình con chụp bố, con chụp bố rất đẹp trai đó!”
“Hình? Tiểu Tiểu còn biết chụp hình? Mau, cho ông nội nhìn xem!”
Anh quay đầu lại nhìn về phía dưới lầu.
Hoắc Tiểu Tiểu dựa vào trong ngực Hoắc lão tiên sinh, mở những hình ảnh được chụp tại thủy cung ra trước mặt Hoắc lão tiên sinh, quơ tay múa chân nói về những chuyện thú vị trong từng tấm hình.
Dịch Khiêm ngồi bên cạnh Hoắc lão tiên sinh, cùng Hoắc lão tiên sinh cười tủm tỉm mà nghiêm túc nhìn cô và nghe cô nói.
Toàn bộ Hoắc Công Quán tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, là sự náo nhiệt chưa từng có ở Hoắc Công Quán đã im lìm từ rất nhiều, rất nhiều năm trước.
Ánh mắt Hoắc Tuỳ Thành dừng trên một chỗ của ghế sô pha rồi bỗng nhiên bật cười.
Gợi ý pass chương 43: Tên của bố nữ chính là gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...