Đêm nay, ba người Hoắc gia đều ngủ không ngon.
Trong đó Hoắc Tiểu Tiểu ngủ là khó chịu nhất, cả một đêm lăn qua lộn lại đều là vì cô bị Hoắc Tùy Thành đoạt mất kho vàng nhỏ.
Thậm chí còn mơ một giấc mơ.
Trong mộng ba ba vô cùng hiểm ác kia cầm lấy cặp sách nhỏ khoe ra ở trước mặt cô.
"Tiểu Tiểu, con xem, đây là chìa khóa xe của con, đợi lát nữa ba ba liền lấy ra đi hóng gió cùng với chị gái xinh đẹp."
"Đây là chìa khóa biệt thự của con, không cũng là không, ba ba để cho chị gái xinh đẹp sống ở đó hai ngày, được không?"
"Con vẫn còn là trẻ con, vòng cổ kim cương này, con đeo không hợp, ba ba đưa cho chị gái xinh đẹp."
Hoắc Tiểu Tiểu tức giận đến giậm chân.
Một chân đá vào tường bảo vệ của giường em bé, ngược lại lại bị mình đạp chân tới tỉnh.
Nghĩ đến cảnh tượng trong mộng, lại tức đến đập vào giường.
Sáng sớm hôm sau, dì Triệu còn chưa vào cô đã tỉnh, một mình ngồi ở trên giường em bé, nhìn ngoài cửa sổ, ông cụ non thở ngắn than dài thế đạo bất công, nhân tâm hiểm ác.
Bình minh dần dần mọc lên ở phương đông, thế đạo bị cô tới tới lui lui cảm thán trăm ngàn lần, dì Triệu lúc này mới đẩy cửa phòng cô ra.
Thấy bộ dạng cô bé buồn bã ỉu xìu, xoa xoa cái ót của cô, "Tiểu Tiểu, con làm sao vậy? Như thế nào như vậy không tinh thần? Có phải còn đang lo lắng cho lão tiên sinh hay không?"
Hoắc Tiểu Tiểu cũng không phải thực sự lo lắng cho lão tiên sinh, lão tiên sinh không có việc gì, mà chuyện lớn là kho vàng nhỏ của cô.
Nhưng trong lòng cô cũng rõ ràng, dì Triệu không phải người có thể làm chủ cho cô, tố khổ ở trước mặt bà cũng chẳng có ích gì.
Cô biểu tình uể oải, "Muốn gia gia."
Muốn gia gia trở về mắng Hoắc Tùy Thành là đồ hỗn trướng!
Dì Triệu một bên mặc quần áo một bên lại an ủi cô, "Ngoan, không có việc gì, bác sĩ nói, thân thể của lão tiên sinh không có gì trở ngại, quá hai ngày kết thúc kiểm tra là đã có thể trở lại, nghe lời, chúng ta đi xuống ăn bữa sáng."
Hoắc Tiểu Tiểu gục mặt xuống, rầu rĩ không vui, cố mà đồng ý gật gật đầu.
Trên bàn cơm chỉ có Hoắc Tùy Thành đang chậm rì rì ăn bữa sáng.
Hoắc Tiểu Tiểu vừa nhìn thấy hắn, liền cảm giác tim mình đang nhỏ máu, ngực lo lắng đau.
Hoắc Tùy Thành khí sắc không tồi, thấy Hoắc Tiểu Tiểu còn sờ sờ cái đầu nhỏ của cô.
Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu, không cho hắn sờ.
"Keo kiệt. Nhanh ăn đi, ăn xong tới bệnh viện thăm gia gia, ngài nhìn thấy con nhất định sẽ cao hứng."
Hoắc Tiểu Tiểu đang uống sữa chotkw động linh cơ, "Ba ba thì sao?"
"Ta?"
"Ba ba đi không?"
"Ta phải tới công ty, trễ chút mới có thể tới bệnh viện."
Hoắc Tiểu Tiểu trước mắt sáng ngời.
Hoắc Tùy Thành duỗi tay thay cô lau đi sữa ở khóe miệng, cười như đã định liệu trước, "Đừng đánh chủ ý vào phòng, ba ba sẽ dặn dò dì Triệu quan sát con thật kĩ, không được vào phòng của ba ba."
"......"
Nhìn xem, nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí, đây là ba ba âm hiểm của cô, thế nhưng sẽ hoài nghi cô thừa dịp khi hắn không có ở đây, đi vào phòng trộm cặp sách nhỏ!
Trộm?
Cô là cái loại người sẽ đi trộm cắp sao?
Lấy lại đồ của mình mà là trộm sao?
Cái này gọi là lấy!
Còn dặn dò riêng dì Triệu......
Tâm nhãn liền móng tay cái điểm đại*! Cũng không biết xây dựng được công ty như thế nào nữa.
*Chắc là nói chuyện có bằng cái móng tay cái mà cũng phải so đo?
Ăn bữa sáng xong, Hoắc Tùy Thành tới công ty, Hoắc Tiểu Tiểu cũng dưới tình huống một bước cũng bị dì Triệu căng thẳng nhìn chằm chằm vô duyên tiến vào phòng ba ba, chỉ có thể đi bệnh viện.
Chẳng qua cô chân trước vừa đến bệnh viện, sau lưng Hoắc lão tiên sinh liền chuẩn bị tốt xuất viện, nói là các hạng mục kiểm tra đều đã không có gì nghiêm trọng, sau khi có kết quả kiểm tra, sẽ đưa đến tay Hoắc lão tiên sinh.
"Tiểu Tiểu, lại đây, cho gia gia ôm một cái."
Hoắc Tiểu Tiểu trên mặt treo nụ cười miễn cưỡng, rầu rĩ không vui ghé vào trong ngực Hoắc lão tiên sinh không nói một lời.
Hoắc lão tiên sinh thấy cô như vậy, nhìn về phía dì Triệu dò hỏi: "Đây là làm sao vậy?"
"Tiểu Tiểu là lo lắng cho ngài."
"Lo lắng cho gia gia?" Hoắc lão tiên sinh xoa xoa cái ót của cô, "Gia gia không phải không có việc gì sao? Chúng ta hiện tại liền về nhà."
Hoắc Tiểu Tiểu nghẹn ngào gật đầu.
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn trở về Hoắc công quán.
Từ bệnh viện về đến nhà, Hoắc Tiểu Tiểu vẫn luôn là bộ dáng buồn bực không vui này, mặc cho ai chọc ghẹo cũng không làm cô cười được.
―― cho đến khi buổi tối Hoắc Tùy Thành trở về.
Hắn đi nhanh bước vào phòng khách, thấy Tiểu Tiểu cầm món đồ chơi cùng Hoắc lão tiên sinh chau mày ngồi ở sô pha trước phòng khách.
"Ngài sao đã trở lại?"
Hoắc lão tiên sinh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, "Ta lại không có việc gì, kiểm tra phải làm đều kiểm tra xong rồi, còn ở bệnh viện làm gì." Nói xong, ông chống thân thể đứng lên, "Được rồi, rửa tay ăn cơm đi."
"Vâng."
Tựa hồ tất cả mọi người đều đã quên tràng tranh chấp kịch liệt phát sinh ở thu phòng ngày hôm qua.
Khi khắc khẩu, sẽ không có người cho rằng mình sai.
Cho dù sau khi bình tĩnh lại, hai cha con vĩnh viễn cũng sẽ không thừa nhận là chính mình sai.
Chẳng sợ biết là mình sai rồi, cách xin lỗi của cha mẹ, cũng chỉ có một câu " ăn cơm ".
Mà cách con cái cúi đầu, cũng chỉ có một chữ " vâng ".
Trên bàn cơm đồ ăn nóng hôi hổi, trong bữa tiệc tiếng chén đũa va chạm đều gần như không thể nghe thấy.
Không khí thực sự có chút vi diệu.
Hoắc Tiểu Tiểu thật cẩn thận liếc mắt nhìn hai người một cái, đem miếng rau được cắt thành khối nhỏ lén bỏ ra khỏi bát.
Hoắc Tùy Thành nhìn thấy động tác nhỏ kén ăn của cô, nhìn cô một cái.
Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn thấy hành vi bất mãn của Hoắc Tùy Thành đối với việc kén ăn của cô, bẹp miệng, ủy khuất ba ba mà đem khối rau xanh nhỏ kia từ trên bàn xoa gắp vào trong chén mình.
Hoắc Tùy Thành nhất thời cũng cảm thấy mình quá khắc nghiệt, cũng chỉ là một khối rau xanh mà thôi, không ăn thì không ăn, không có gì ghê gớm.
Nghĩ liền nắm chiếc đũa gắp lấy rau xanh trong chén cô.
Nào biết đâu rằng chiếc đũa của hắn mới vừa thò qua tới, Hoắc Tiểu Tiểu phảng phất thấy cái gì giống như hồng thủy mãnh thú, nắm cái muỗng vùi đầu múc ăn một muỗng lớn.
Chiếc đũa của Hoắc Tùy Thành ngừng ở giữa không trung. Hoắc lão tiên sinh cũng ngốc, "Làm sao vậy? Ăn từ từ thôi!"
Hoắc Tiểu Tiểu nhanh chóng và xong chén cơm kia, khóe miệng tất cả đều là hạt cơm, sợ hãi nhìn Hoắc Tùy Thành, "Ba ba, ăn xong rồi, Tiểu Tiểu ngoan......"
Lời này rất dễ làm người hiểu lầm.
Hoắc lão tiên sinh nhất thời cho rằng mình nghe lầm, "Tiểu Tiểu, nói cái gì vậy?"
Hoắc Tiểu Tiểu bẹp miệng, cô ủy khuất, nhưng co không nói, nước mắt không khống chế nổi, nghẹn ngào mà khụt khịt, rất giống bị khi dễ, đáy mắt nhìn Hoắc Tùy Thành còn có chút sợ hãi cùng khiếp đảm, "Ba ba...... Tiểu Tiểu nghe lời......"
Cái này cuối cùng là đã minh bạch.
Hoắc lão tiên sinh không thể tin tưởng nhìn Hoắc Tùy Thành, "Anh làm gì? Ngày hôm qua hôm nay tôi không ở đây, sao anh lại bắt nạt con bé?"
"......" Hoắc Tùy Thành cũng không thể tin tưởng nhìn Hoắc Tiểu Tiểu.
Hoắc Tiểu Tiểu nghẹn nghẹn, thật sự nhịn không được nức nở lên.
Hoắc lão tiên sinh giận tím mặt, "Hoắc Tùy Thành! Nói chuyện, anh sao lại khi dễ Tiểu Tiểu! Có phải anh mắng nó hay không? Có phải anh đánh nó hay không?"
"Con khi nào......"
"Ta liền nói hôm nay Tiểu Tiểu cả ngày sao lại rầu rĩ không vui, Hoắc Tùy Thành, Tiểu Tiểu mới một tuổi, ngay cả có làm sai cái gì anh sao lại có thể đánh nó?"
"......" Hoắc Tùy Thành muốn nói lại thôi: "Ngài nói một chút đạo lý, con khi nào đã đánh con bé rồi?"
"Không đánh nó không mắng nó mà nó có thể sợ anh như vậy sao?"
Cái nồi tự dưng phải cõng trên lưng này Hoắc Tùy Thành không thể hiểu được, ném một chiếc đũa xuống giương giọng cả giận nói: "Ba, ngài......"
Lời vừa mới nói bên miệng liền đột nhiên ngừng lại.
Chính hắn cũng không biết rốt cuộc là từ khi nào, cái xưng hô " ba " này không được thốt ra từ miệng nữa.
Hoắc lão tiên sinh cũng sửng sốt, sắc mặt giận tím tái nháy mắt trầm mặc, không được tự nhiên quay đầu đi, cầm khăn giấy Hoắc Tiểu Tiểu đưa lau nước mắt rơi xuống, "Được được, không khóc."
Nói xong, lại liếc mắt nhìn Hoắc Tùy Thành một cái, "Được rồi, ngồi xuống ăn cơm. Tiểu Tiểu còn nhỏ, không hiểu chuyện, có chuyện gì anh bỏ qya cho con bé."
"Tiểu Tiểu, nói với gia gia, ba ba làm gì con, gia gia tở đây, không sợ."
Hoắc Tiểu Tiểu nhỏ yếu đáng thương lại bất lực mà nhìn Hoắc lão tiên sinh, thút tha thút thít, "Ba ba, ba ba muốn Tiểu Tiểu nghe lời, Tiểu Tiểu không ngoan, ba ba liền...... Liền cầm bao bao của Tiểu Tiểu đi."
"Bao? Bao gì?" Hoắc lão tiên sinh nhìn về phía Hoắc Tùy Thành, "Sao lại thế này."
Hoắc Tùy Thành trong lòng thở dài.
Tiểu gia hỏa này thật là thành tinh, cáo trạng còn học được trải chăn?
"Không có chuyện gì lớn, con cảm thấy con bé còn nhỏ, mấy thứ kia nó cầm không an toàn, con giữa thay con bé."
Hoắc lão tiên sinh ánh mắt không tán đồng nhìn về phía Hoắc Tùy Thành, "Ở nhà thì làm sao lại không an toàn, anh không có việc gì lấy đồ của con bé làm gì?"
"Ô ô ô gia gia, con muốn...... Muốn bao bao!"
"Ngoan ngoan ngoan, không khóc không khóc."
Hoắc lão tiên sinh cho Hoắc Tùy Thành một ánh mắt, ý bảo hắn đưa lại.
"Chính là......"
"Anh cũng biết con bé còn nhỏ, mấy thứ kia con bé cũng sẽ không dùng, muốn thì cho nó, nếu anh cũng thích mấy thứ kia, tôi cũng cho anh một phần, được rồi chứ?"
Hoắc Tùy Thành thật sự là không còn lời gì để nói, hắn là cái loại người phải đi ganh ghét với đồ của trẻ con này sao?
"Được, đợi lát nữa liền đưa cho con bé."
Hoắc Tiểu Tiểu nào còn chờ đợi được lát nữa, chỉ sợ Hoắc lão tiên sinh không ở đây Hoắc Tùy Thành liền trở mặt không biết người.
"Muốn! Hiện tại liền muốn!"
......" Hoắc Tùy Thành bất đắc dĩ, buông đũa xuống lên lầu lấy cặp sách nhỏ của Hoắc Tiểu Tiểu trả cho tổ tông nàu.
Hoắc Tiểu Tiểu như đạt được chí bảo, đem bảo bối bị mất vừa tìm lại được ôm vào trong ngực, khói mù trên mặt trở thành hư không.
"Cặp sách nhỏ lấy về rồi, cao hứng không? Tới, ăn thêm một chút đi."
Hoắc Tiểu Tiểu lại không ăn, cô cúi đầu ấn mở khóa tiểu cặp sách mở ra.
Hoắc Tùy Thành thấy bộ dáng tiểu tham tiền này của cô, bất đắc dĩ lắc đầu, "Không lấy đi chút nào của con."
Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu, chém đinh chặt sắt nhìn Hoắc Tùy Thành, "Có!"
"......" Hoắc Tùy Thành ý thức được không tốt, tiểu quỷ này chỉ sợ lại động tâm tư muốn đòi thêm.
Quả nhiên, Hoắc Tiểu Tiểu nước mắt lưng tròng nhìn Hoắc Tùy Thành lên án, "Con...... Vàng của con!"
"Đây không phải là vàng của con sao?" Hoắc Tùy Thành từ tiểu cặp sách của cô lấy ra cái khóa bình an.
"Đây là của gia gia!"
Hoắc lão tiên sinh gật đầu, "Là ta đưa."
"Ba ba...... Ba ba chưa cho!"
Hoắc Tiểu Tiểu lại tiếp tục đem lễ vật Hoắc lão tiên sinh đưa trong một năm lục tục bày ra, "Đây là của gia gia! Gia gia! Gia gia! Gia gia! Thúc thúc! Dì! Không có ba ba!"
"......"
Năm ấy Hoắc Tùy Thành xuất ngoại, đúng là Hoắc Tiểu Tiểu mới sinh ra không lâu.
Một năm đó đều là Hoắc lão tiên sinh chiếu cố cô, trăng tròn, một trăm ngày, một tuổi, đều là Hoắc lão tiên sinh làm, những cái đó là những ngày quan trọng của Hoắc Tiểu Tiểu, chỉ cần là Hoắc Tiểu Tiểu thích, Hoắc lão tiên sinh mắt cũng không nháy làm như vô tình đưa cho cô.
Đến bây giờ, ngược lại là hắn cái người làm ba ba này, không đưa quà cho con gái.
Hoắc Tiểu Tiểu đúng lý hợp tình nhìn hắn, "Đều cho, chỉ có ba ba!"
Hoắc Tùy Thành sắc mặt xanh trắng đan xen, "Con một đứa nhóc con, muốn nhiều như vậy làm gì!"
"Phụt ――" thật sự là không nhịn xuống được, Hoắc lão tiên sinh ngắn ngủi cười ra một tiếng, nhưng thực mau liền thu lại nụ cười, nghiêm trang nói với Hoắc Tùy Thành: "Anh nhìn anh xem, làm ba còn phải bị con giáo dục, anh về nước đến bây giờ cũng có hai ba tháng, một chút lễ vật đều không có sao?"
Hoắc Tiểu Tiểu chính đại quang minh cà khịa hắn, "Ba ba keo kiệt."
Hoắc lão tiên sinh càng thêm cảm thấy cháu gái này của mình cơ linh đáng yêu, một phen ôm lấy, "Vậy ba ba con làm như thế nào, mới không tính là keo kiệt đây?"
"So với gia gia nhiều hơn!"
Hoắc lão tiên sinh nhìn hắn, "Nghe thấy được chưa?"
Hoắc Tùy Thành nén giận, từ trong cổ họng phát ra chữ " vâng ", nhìn nhóc con ở phía sau lưng làm mặt quỷ với hắn, cũng bị chọc cười.
Thật không biết hiện tại đứa nhóc này, trong đầu đang suy nghĩ cái gì.
Được đến gấp đôi lễ vật Hoắc Tiểu Tiểu dương mi thổ khí*.
*đắc ý?
Muốn lấy tiền mồ hôi nước mắt của cô sao?
Nằm mơ!
31/12/2020
Một ngày cuối năm thui thủi một mình
Mọi người năm mới dui dẻ nhaaaa❤❤❤
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...