Chuyển ngữ – linhyang
Beta – Emi
Hình như Khương Dịch cố ý dừng lại một chút.
Chỉ trong mấy giây, Trì Yên như ngồi trên một chuyến cáp treo, khóe môi cô khẽ nhếch, cô nghiêng đầu tránh nụ hôn ngày càng xuống thấp của anh.
“Tối hôm ấy anh….”
Đôi môi mỏng của Khương Dịch rơi xuống gò má cô, nhưng vài giây sau anh liền nắm lấy cằm cô quay mặt cô về, tư thế của anh hơi bất tiện, bèn dứt khoát nhấc Trì Yên lên ôm vào lòng, cúi đầu hôn cô thật sâu.
Trì Yên vẫn nén giận, chằng mấy chốc đã nghẹn đỏ cả mặt.
Lúc này Khương Dịch mới rời khỏi môi của cô, chuyển thành nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, “Đã muộn rồi.”
Từ lúc Trì Yên gọi lại cho anh, anh liền biết đã muộn rồi.
“Vậy sao anh không đi luôn?”
“Dù sau cũng trễ rồi, chậm thêm mấy phút cũng không sao.”
Trì Yên: “…”
Đây là logic gì thế không biết.
Trì Yên vẫn đang bị anh ôm vào trong ngực, trên người anh có mùi sữa tắm rất dễ chịu, lẫn với mùi nước cạo râu, sạch sẽ mát lạnh.
Cô liền mặc kệ anh ôm, không biết qua bao lâu, Trì Yên nhỏ giọng nói: “Anh mau đi đi.”
Anh khẽ “Ừ”, nhưng tay vẫn cứ trượt từ trên vai cô xuống, tiện thể kéo luôn dây áo cô xuống, Trì Yên cảm thấy nổi da gà khắp người.
Cô chỉ có thể nâng tay lên để dây áo không rơi hẳn xuống, “Khương Dịch… anh mà còn tiếp tục như vậy, công ty nhà anh có thể bị anh làm cho phá sản không?”
Làm việc không đàng hoàng chút nào.
Trì Yên cảm thấy nói vậy không tốt lắm, nên đè giọng xuống thật nhỏ, không chú ý lắng nghe sẽ không nghe rõ.
Khương Dịch hẳn là nghe rõ, anh bật cười, giọng nói vừa thấp lại hơi khàn: “Trông nom việc nhà đi.”
Nhà họ Khương là nhà họ Khương, anh là anh, hoàn toàn là hai cá nhân độc lập.
Huống chi, “Phá sản cũng vẫn nuôi được em.”
~ ~
Trì Yên tới công ty Love sớm hơn thời gian hẹn trước mười lăm phút.
Cô không có thói quen xấu để người khác phải đợi lâu, nên luôn cẩn thận tính toán thời gian tới sớm hơn một chút.
Vì ở tầng cao nhất, nên cô chỉ có thể đi lên bằng thang máy.
Nhân viên ấn thang máy giúp cô xong, có lẽ là nhận được chỉ thị gì đó, xin lỗi giải thích với cô rồi đi làm việc khác.
Trì Yên cũng không quá quan tâm, chờ cậu nhân viên ra ngoài liền nhấn nút đóng cửa.
Thang máy đi lên từng tầng, Trì Yên nhìn chằm chằm vào số tầng không ngừng thay đổi, chuông điện thoại bỗng dưng vang lên.
Là tin nhắn của Tống Vũ.
[ Tin nóng! Mấy hôm trước tớ có kể với cậu về việc Khương Dịch đã kết hôn, tòa soạn của bạn tớ đã viết xong bản thảo thông báo, lần này bên phía Khương Dịch cũng không có ý định ép xuống, nói không chừng nửa tiếng sau là có thể nhìn thấy tin tức này đấy ]
Trì Yên dụi mắt, trả lời: [Trước kia đều bị ép xuống à?]
Hai hôm nay cô bận rộn quay phim, ngược lại quên nói chuyện này với Khương Dịch.
Đáng lẽ chuyện này không ảnh hưởng gì to tát tới Trì Yên, cư dân mạng cho dù thần thông quảng đại tới đâu, cũng không thể bới ra được những chuyện mà Khương Dịch không muốn công khai.
Tống Vũ trả lời rất nhanh: [ Là ý của Lục tổng, tin tức của Khương tổng đều phải qua tay ngài ấy, chỉ là trước kia đều bị ép xuống, lần này có lẽ là tình huống đặc thù, cho nên cũng không có bị ém tin.]
Mấy giây sau, [Đúng rồi, cậu biết Lục Tổng nào nhỉ?]
Suy nghĩ của Trì Yên không để vào chuyện này nên không trả lời ngay.
Tống Vũ nghĩ rằng cô không biết, liền giải thích: [Chính là bạn tốt của Khương Dịch, hai tháng trước tớ đặc biệt chú ý một chút, rất nhiều minh tinh hạng A đều chú ý đến anh ấy, kết quả là những người có quen biết với Lục tổng cũng không có bao nhiêu người. ]
Đó là điều đương nhiên, ông trùm của giới truyền thông – Lục Cận Thanh, những người muốn nịnh bợ anh cũng không phải ít.
Lúc Tống Vũ nhìn, Lục Cận Thanh hẳn là không chú ý tới cô ấy, chứ không có lẽ cô nàng cũng không có phản ứng như thé này.
Tống Vũ: [ Hình như hai người họ quen biết rất lâu rồi, lúc Khương tổng chưa kết hôn, tớ vẫn nghĩ rằng họ là một cặp.]
Cô không để nửa câu sau của Tống Vũ trong lòng.
Vừa trả lời xong một chuỗi dấu chấm lửng, “Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, đã đến tầng cao nhất.
Công ty Love không nhỏ, tầng cao nhất trống trải, hành lang cũng rất dài.
Trì Yên đi dọc theo hành lang, cuối cùng tới phòng làm việc của giám đốc điều hành, cô dừng lại, lấy điện thoại ra nhìn thời gian rồi gõ cửa.
Nhanh chóng có người ra mở cửa.
Trì Yên không quen thuộc công ty này lắm, nhưng trước khi đến cũng đã hỏi Bạch Lộ về những nhân viên cấp cao, ví như người trước mặt cô đây, Bạch Lộ đã cho cô xem ảnh chụp.
Phó tổng giám đốc của tổng công ty Love.
Hình như là họ Lưu.
Người kia nhiệt tình chào hỏi: “Cô Trì đúng không? Chào cô chào cô.”
Trì Yên gật đầu, cười đáp lại: “Tổng giám đốc Lưu, chào ngài.”
Có lẽ Lưu tổng không nghĩ tới cô sẽ biết mình họ gì, không khỏi nhìn cô thêm vài lần, ý thức được bản thân thất lễ liền thu tầm mắt lại, dẫn cô vào.
Văn phòng rộng rãi sáng sủa, bố trí xa hoa.
Sau khi đi vào mấy bước, Trì Yên chú ý thấy người đang ngồi ở chính giữa ghế salon.
Thẩm Ninh cúi đầu lật bản thiết kế, không ngẩng đầu lên.
Lưu tổng chú ý tầm mắt của cô, giới thiệu: “Tổng giám đốc thiết kế của công ty chúng tôi – Thẩm Ninh.”
Thẩm Ninh nghe thấy có người nhắc đến tên của mình mới nhìn lên, cô khẽ nhếch lông mày, giữa lông mày lộ ra một chút xa cách cùng kiêu kỳ, so với lần trước Trì Yên gặp cô khác nhau hoàn toàn.
Cô ta đánh giá Trì Yên một chút, có lẽ lần trước hoàn toàn không để ý tới cô, phải mất một lúc mới nhớ ra từng gặp cô ở đâu, khóe mắt trang điểm kĩ lưỡng của cô ta khẽ nheo lại: “Hóa ra là cô…”
“Hai người quen biết sao?”
Thẩm Ninh cảm thấy không quan trọng lắm, giọng điệu càng nhạt: “Gặp một lần.”
Trì Yên xinh đẹp, khuôn mặt dễ nhận ra, nhất là đôi mắt kia, lần trước mặc dù Thẩm Ninh không chú ý đến cô, nhưng nhìn một hai lần cũng có ấn tượng.
Cô ta lại dời tầm mắt về bản thiết kế một lần nữa,sau khi lật tới một trang nào đó, nhìn về phía giám đốc Lưu: “Lưu tổng, phiền ông rót giúp tôi cốc nước, cảm ơn.”
Nghe thấy giọng điệu và thái độ của Thẩm Ninh, Trì Yên cảm thấy cô không phải giám đốc thiết kế của Love mà giống Tổng giám đốc của Love hơn, thái độ kiêu ngạo vênh mặt hất hàm sai khiến phó tổng.
Ngay sau đó, phản ứng của Lưu tổng càng khẳng định suy nghĩ của cô.
Ông ta không hề do dự hay không vui, cúi đầu khom lưng liền đi ra ngoài lấy nước.
Sau khi cửa phòng đóng lại, Thẩm Ninh liền để bản thiết kế trong tay sang một bên: “Cô Trì?”
Trì Yên không hề tránh tầm mắt của cô ta, gật đầu.
Lần trước ở bệnh viện lúc Thẩm Ninh đụng phải Thẩm Văn Hinh, đặc biệt hỏi một câu có thấy Khương Dịch không, két quả nhận được đáp án là không.
Ý chính là Khương Dịch lừa cô.
Thẩm Ninh cảm giác hai người bọn họ có quen biết với nhau, hàng lông mày được vẽ tỉ mỉ của cô ta khẽ chau lại, hỏi thẳng vào vấn đề: “Cô có biết Khương Dịch không?”
Lúc đầu Trì Yên định nói “Không biết”, nhưng lời nói đến bên miệng lại đột nhiên sửa lại.
“Có quen biết.”
Thẩm Ninh càng nhíu mày chặt hơn, giác quan thứ sáu của cô ta luôn chuẩn xác, nói cho cô ta quan hệ của Trì Yên với Khương Dịch không bình thường.
Mà cũng không phải kiểu không bình thường như cô ta với Khương Dịch.
Lưu tổng đã đẩy cửa bào, ông ta cũng rất ga-lăng lấy một ly nước cho Trì Yên, Trì Yên cảm ơn rồi nhận lấy, ngay sau đó nghe thấy Lưu tổng ở bên cạnh nói một câu: “Đúng rồi Ninh Ninh, lúc nãy tôi nghe thấy thư ký nói chuyện, nói rằng Khương tổng kết hôn rồi.”
“Hai người quen biết nhiều năm như vậy, hẳn cháu đã biết từ lâu rồi nhỉ?”
Trì Yên chú ý tới câu ‘quen biết nhiều năm như vậy’ trước đó.
Cô với Khương Dịch mới quen biết tám năm, không dài không ngắn, nhưng nghe có vẻ ngắn hơn so với Thẩm Ninh.
Ông ta vừa dứt lời, Thẩm Ninh đột nhiên “A” một tiếng.
Bởi vì là ly giấy dùng một lần, tay cô ta chỉ hơi dùng lực một chút, ly giấy liền bị bóp nhăn, nước bên trong tràn ra, mặc dù không bỏng, nhưng nhiệt độ cũng khá cao.
Lưu tổng giật mình, vội vàng đi sang rút khăn tay đưa tới: “Ninh Ninh cháu phải cẩn thận một chút, nếu không chú biết nói sao với Thẩm tổng…”
Thẩm tổng… Chủ tịch của Love hình như họ Thẩm.
Vậy thì khó trách.
Ngón tay Trì Yên vuốt ve dọc theo mép ly giấy mấy lần, sau đó đưa tới bên miệng uống một hớp.
Cô thấy ánh mắt của Thẩm Ninh loé lên gì đó, nhưng cô ta nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh, “Lưu tổng, ông đi làm việc trước đi, cháu có mấy chi tiết muốn nói với cô Trì một chút.”
Lưu tổng lại dặn dò vài câu, sau đó không nói hai lời đi ra ngoài.
Trong văn phòng nhanh chóng chỉ còn lại hai người các cô.
Không ai nói chuyện, giống như sự bình yên trước cơn giông bão.
Trì Yên chậm rãi uống nước, sau khi thấy đáy, cô thấy Thẩm Ninh đứng dậy đi tới, “Lần tước Khương Dịch xuất hiện ở phòng bệnh của Trăn Trăn, có phải vì cô không?”
“Tôi nói không phải, cô tin không?”
Thẩm Ninh hít sâu một hơi, lòng dạ người phụ nữ này rất thâm trầm, giống như lúc này bề ngoài cô ta vẫn không tỏ vẻ gì, “Đối tượng kết hôn của anh ấy, cũng là cô?”
“Đúng vậy.”
Thẩm Ninh cảm thấy bản thân sắp bị người phụ nữ trước mặt này chọc điên.
Cô ta phải cố gắng kiềm chế lắm mới trông có vẻ vẫn bình thường, thế nhưng thái độ của Trì Yên lại quá hững hờ, giọng nói cũng hời hợt.
Càng không chút gợn sóng, lực sát thương càng kinh người.
Đầu ngón tay Thẩm Trữ dùng sức, móng tay hơi nhọn được cắt sửa tỉ mỉ đâm vào lòng bàn tay, cô ta cũng không cảm thấy đau, xì khẽ một tiếng: “Cô lăn lộn trong ngành giải trí, lội vũng nước đục này, còn nghĩ rằng có thể dài lâu với Khương Dịch sao?”
Trì Yên ngước mắt.
“Chú Khương khẳng định cũng không đồng ý nhỉ?”
Không thể không thừa nhận, Thẩm Ninh còn hiểu rất rõ nhà họ Khương.”
Khương Văn Đào quả thật không đồng ý, hơn nữa nhìn qua còn là cực kỳ phản đối.
Trì Yên “À” một tiếng, nhịp tim của cô đập càng nhanh, càng phải bội phục vẻ ngoài của mình càng bình tĩnh, giọng nói của cô như thường: “Vậy thì sao?”
“Chí ít tôi không cần hẹn trước cũng có thể ăn cơm với anh ấy.”
Thẩm Ninh: “…”
Lần trước ở bênh viện cô có hỏi Khương Dịch buổi tối có thời gian không.
Khương Dịch luôn là người thẳng thắn dứt khoát, đó cũng không phải là lần đầu tiên anh cự tuyệt cô ta.
Anh đã quen đối xử lãnh đạm với mọi người, Thẩm Ninh tập mãi cũng thành quen, quen thuộc tới mức không hề suy nghĩ nhiều, móng tay của cô ta đâm càng sâu, vừa định nói chuyện, điện thoại liền đổ chuông.
Trì Yên nhìn xuống, khẽ híp mắt mới miễn cưỡng thấy được tên người gọi.
Lục Cận Thanh.
Oh, cậu ta cũng quen biết người phụ nữ này sao.
Thẩm Ninh không nhìn cô nữa, ấn nút nghe, chưa kịp nói gì thì bên kia đã lên tiếng.
Âm thanh rất nhẹ, trầm thấp lạnh lùng.
“Tôi là Khương Dịch”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...