Đấu Y

Sát biên giới quảng trường ngoại trừ thanh niên áo xanh cùng với Nạp Lan U, ở trên đỉnh một chỗ khác còn có một vị trung niên nhân mặc áo bào tro đang đứng, ngũ quan như đao khắc, góc cạnh rõ ràng, nhãn thần như báo nhạy cảm âm tàn, có đôi nét độc ác.

"Di, nghĩ không ra Vân Tiêu Điện Lương tiền bối cũng tới Tân La Thành, vãn bối ngưỡng mộ đại đanh đã lâu, thất kính thất kính!" Thanh niên áo xanh chắp tay nói.

Trung niên nhân áo bào tro hờ hững liếc mắt nhìn thanh niên, lại đem ánh mắt chuyển hướng đến giữa sân!

Thanh niên áo xanh liên tục ăn hai lần nghẹn, trên mặt cũng không tỏ ra nét bất mãn, chỉ cười cười lơ đểnh.

Nạp Lan U cảm giác giữa sân tranh đấu thực sự rất vô vị, nếu không phải có vài việc còn chưa rõ ràng, đã sớm lắc mình rời đi.

Lâm Bình đem Phá Thương Quyết đề tới tầng thứ bảy, toàn thân hiện lên một tầng hộ thể khí tráo mầu xanh nhạt, hướng về phía ba thanh Phi Đao vung kiếm chém mạnh, đánh từng cái rơi rụng xuống đất.

"A!" Liễu Vân Hải rất là ngoài ý muốn, một tên võ vệ nho nhỏ cư nhiên có thể đơn giản đánh rơi Phi Đao phù bảo, quả là lúc trước Vương gia liên tiếp gặp thất bại cũng không kỳ quái rồi.

Tuy rằng rất nhẹ nhàng phá vỡ ba thanh Phi Đao của đối phương, nhưng sắc mặt Lâm Bình vẫn nghiêm trọng như cũ, bởi vì chính mình căn bản không có biện pháp chủ động tiến công, đối phương nhàn nhã ở trên không trung chỉ cần không rơi xuống, quả thật là hắn không có biện pháp, thời gian phi hành phù chí ít có thể duy trì nửa thời thần, trong khoảng thời gian này đối với tranh đấu mà nói thật sự là quá dài rồi.

Liễu Vân Hải không vội, duỗi tay ra hai tờ đạo phù đồng thời xuất hiện ở trong tay, trong miệng mặc niệm hai câu, thuận tay ném hai lá phù ra ngoài.

Một đại Phi Đao cùng với một trường kiếm đồng thời phóng ra ngoài, hai tay Liễu Vân Hải không ngừng huy vũ, cách không khống chế hai thanh lợi khí.

Lâm Bình lần thứ hai phát ra kiếm khí, lúc này lại không có bất luận kết quả gì, chỉ có thể ngăn cản một chút Phi Đao cùng với phi kiếm, cũng không thể đem chúng đánh rơi. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn


Đương đương đương...

Tiếng kim chúc binh khí chói tai va chạm kịch liệt.

Lâm Bình phảng phất như đồng thời chống lại hai cao thủ vô ảnh cầm đại đao cùng trường kiếm, chỉ có thể mệt mỏi chống đối, căn bản không có bất luận mục tiêu thực thể để đánh.

Hơn mười hiệp qua đi, Lâm Bình lộ ra vẻ mệt mỏi, cứ tiếp diễn như vậy không mệt chết đi, ngăn hai thanh lợi khí, liếc mắt nhìn Liễu Vân Hải trên không trung, trong mắt Lâm Bình tinh quang chợt lóe, toàn thân nguyên lực đột nhiên bạo phát.

Phá Thương Quyết đẩy tới tầng thứ tám, lục phủ ngũ tạng hầu hết thụ thương!

Nỗ lực thật nhiều, vượt qua cực hạn bản thân tiềm năng trong phút chốc bộc phát dâng trào bất ngờ trạng thái tu vi đạt tới Sĩ giai, cùng lúc nội tâm cũng vừa mới ngưng tụ.

Nạp Lan U đang trong trạng thái nửa ngủ cũng giật mình, trong đôi mắt lóe lên một tia kinh ngạc, tâm trí vẫn chưa ổn định lẩm bẩm nói: "Hay cho một loại vũ kỹ tà môn!"

Thanh niên áo xanh cùng với trung niên nhân áo bào tro đồng dạng lộ ra dị sắc trên mặt, thanh niên này của Lâm gia thoạt nhìn bất quá là mười bảy mười tám tuổi, nếu bỏ qua tà môn vũ kỹ một bên không nói tới, chỉ với nhãn thần tỏ ra nét kiên quyết chiến đấu quên mình như vậy đã đủ để khiến người khác tôn kính.

"Ai, tiểu tử này thực sự muốn chết sớm sao!" Lâm Khiếu Đường khe khẽ lắc đầu.

Lúc này mà ngay cả Liễu Vân Hải đang an ổn nhẹ nhàng trên không trung trong lòng cũng run lên, đúng là bị khí thế của đối phương chấn áp.

"Phá thương bát kiếm!" Lâm Bình hét lớn một tiếng, cả người như chiến xa quanh co ầm ầm thúc đẩy bắn tới.


Đệ nhất kiếm, đem phi phù đại đao trực tiếp bị hỗn loạn, ngay cả trường kiếm có hùng hậu nguyên lực cũng bị chém đứt liên lạc.

Đệ nhị kiếm .... bịch .... phi phù trường kiếm bị chấn nát!

Hai đại đạo phù trong nháy mắt bị hủy, ngoài ra xu thế còn chấn động đến toàn trường, Liễu Vân Hải lại càng hoảng sợ, bất quá vừa nghĩ tới mình đang ở vị trí tuyệt đối an toàn, ngoài miệng cười nhạt: "Kiêu dũng mãng phu, cậy có chút sức mạnh sao? Dùng hết khí lực, kết quả cũng chỉ là dã tràng xe cát!"

Mặc dù mạnh miệng, nhưng Liễu Vân Hải trong lòng cũng cảm khái, võ tông nhất phái quả nhiên thô bạo, cùng với chúng cận chiến đúng là muốn chết, bất quá đạo tông lại là khắc tinh của võ tông, dù chỉ hé ra nho nhỏ phi hành phù nhưng lại làm cho đối phương vội chết tại chỗ rồi.

Nghĩ vậy, trong lòng Liễu Vân Hải vốn có phần bất an dần dần bình tĩnh, nghĩ lại lại thấy tiếc cho bản thân tổn thất bốn Thanh Phi Đao cùng với hai tờ đạo phù, cứ theo đà này chính mình sau khi đánh xong trận này không nghèo mạt rệp mới lạ.

Trong lúc Liễu Vân Hải còn đang suy nghĩ nên xuất ra tấm đạo phù nào giải quyết tên hung bạo phía dưới, một trận kinh hô vang lên.

Chỉ thấy một đạo thanh sắc bóng dáng, bay thẳng lên không!

Loang loáng giống như đao kiếm bắn đi như đạn ra khỏi nòng súng.

"Chuyện gì xảy ra? Không thể nào có khả năng như vậy" Liễu Vân Hải nhìn xuống thét to.

Khoảng chừng trong mấy cái chớp mắt thời gian ...


"Phá thương bát kiếm, tam kiếm tứ kiếm ngũ kiếm liên hoàn xuất!" Đánh rơi phi đao phi kiếm sau Lâm Bình lạnh lùng nhìn chăm chú vào không trung, âm trầm nói nhỏ .

Bịch, bịch, bịch...

Ba đạo kiếm khí liên tục phát ra như súng máy gầm thét dữ dằn.

Bất quá Lâm Bình không đem kiếm khí hướng tới mục tiêu ở không trung, mà là hướng xuống đất chém ra từng cái, liên tục chém ra tạo lên phản xung lực dần dần đưa thân thể không mấy nặng nề của hắn hướng về không trung.

Liễu Vân Hải bởi vậy quá sợ hãi thét chói tai.

Trong sự hoảng loạn, Liễu Vân Hải thiếu chút nữa quên khu động phi hành phù, may là cự ly khá xa, đủ thời gian để hắn kịp đinh thần, nếu là trên mặt đất mà nói, sợ là đã sớm toi mạng tại chỗ.

Trong miệng niệm niệm, Liễu Vân Hải thân ảnh khẽ động bay ra xa.

"Kiếm thứ sáu!" Lâm Bình xuyên không trung mà đến hét lớn một tiếng, tiếng gầm phá không làm cho tai mọi người như muốn nứt ra.

Liễu Vân Hải chưa kịp di chuyển nhất thời cả thân mình bị hãm trong vòng kiếm quang, không thể động đậy. Liễu Vân Hải trừng hai mắt, sắc mặt trắng bệch, tâm trí bị vây trong trạng thái tử vong khiếp đảm.

"Đệ thất kiếm!" Lâm Bình lạnh lùng hét lên một tiếng, một đôi mắt hổ vững vàng tập trung ở trên người Liễu Vân Hải đã mất đi sức chiến đấu, cả người hắn bị vây trong nỗi sợ hãi đến tè ra quần.

"Không!" Liễu Vân Hải kêu thảm một tiếng, theo bản năng vung tay chống đỡ.

Soát ...


Cùng một lúc mấy đạo phù ảnh ngang trời xuất hiện, cùng với đệ thất kiếm của Lâm Bình khí thế như hồng thủy đụng vào nhau khiến hơn phân nửa kiếm lực bị tản mát, nhưng nó lại ngăn trở không được hết thảy, kiếm lực còn lại vẫn như cũ hướng tới đánh vào người Liễu Vân Hải.

"Phốc..." Liễu Vân Hải phun ra một búng máu, từ trên không trung rớt xuống phía dưới.

"Đó là cái gì?" Cho dù Lâm Khiếu Đường có sức tưởng tượng phong phú vô hạn cũng bị mấy đạo phù ảnh làm cho hoảng sợ, trên đời còn có bậc này vũ khí?

Cuối cùng cũng thoát khỏi tiểu Phi Đao dây dưa Phương Đại Dũng sợ hãi kêu lên :"Phiêu Tiên Các đại trưởng lão La Oa."

La Oa, gù sao? Hay cho cái tên suy ra a, Lâm Khiếu Đường vô cùng kinh ngạc nghĩ thầm.

Liễu Vân Hải rơi trên mặt đất đã mất đi ý thức, không chết thì cũng phế đi nửa cái mạng, Lâm Bình từ không trung vững vàng hạ xuống!

Tiếng đánh nhau bốn phía cũng đã đình chỉ, một màn kinh tâm động phách vừa rồi, làm cho mọi người đều kinh nghi không thôi, mấy nhóm hỗn loạn cũng chẳng còn lòng dạ nào để chiến, huống hồ coi như là bọn họ có đánh thắng rồi thì cũng chẳng được kể công, thắng bại then chốt nằm ở nhóm đại diện, người cầm đầu mà thua thì dù bọn họ có thắng, cuối cùng cũng bị mấy tên cầm đầu của đối phương tàn bạo đồ sát.

Lâm Bình đứng ở phía đông quảng trường, cả người hơi khom xuống đến ngay cả tay cầm kiếm lúc này cũng không còn tri giác, thất kiếm ra hết chỉ còn cuối cùng một kiếm, mà tay cầm kiếm chống đỡ cái thân thể này cũng đủ mệt nhọc rồi.

Chỉ có dùng một chiêu kia thôi, Lâm Bình âm thầm nghĩ, khóe mắt không tự chủ liếc mắt về phía xa xa chỗ Lâm Khiếu Đường, thấy hắn đang thú vị nhìn lại chỗ người lưng gù mới xuất hiện, không biết đang suy nghĩ gì, nhưng có thể khẳng định hắn tuyệt đối không có ý xuất thủ.

Mẹ nó, sớm biết rằng tiểu tử này không đáng tin cậy! Lâm Bình buồn bực thầm mắng, nhất thời vứt bỏ ý niệm nhờ hắn trợ giúp trong đầu, nguyên lực toàn thân lần thứ hai đẩy tới cực hạn.

Ngón trỏ thon dài khẽ xoa xoa huyệt Thái Dương, Nạp Lan U biểu tình đạm nhiên, hơi hơi có chút tự trách nỉ non nói : "Không nghĩ tới trong thế hệ này của Lâm gia, còn có nhiều tên thú vị như vậy, từ khi cái nữ nhân kêu Uyển nhi tiểu mỹ nữ bị Nam Cung lão tặc mang đi, tưởng rằng đã là làm cho Lâm gia không có người rồi, thật không ngờ …, xem ra sau này phải cùng với Lâm gia tiếp xúc nhiều nhiều một chút … ai … hiện nay tình báo trong tay còn chưa đủ a!"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui