Lực lượng vô cùng đáng sợ như bài sơn đảo hải áp bách đến, mỗi một vị tu luyện giả ở đây đều có thể cảm nhận được.
Linh nguyên trong cơ thể mọi người dường như bị một lực lượng cấm cố lại, không thể động đậy.
Dưới chân gần hai trăm tu luyện giả toát ra một làn sóng màu đen, thân thể bị một cỗ quang tráo màu đen bao phủ, di động bị hoàn toàn khống chế.
Ngoại trừ hơn mười vị tu luyện giả địa vương giai, còn lại tất cả các tu luyện giả tu vi thấp đều không thể di động dù chỉ là nửa tấc.
Ốc Trát thở hổn hển nhìn lại kiệt tác của chính mình, trên khuôn mặt già nua hiện lên nụ cười thâm hiểm.
Tài nghệ quả thực kinh người, dĩ nhiên có thể trong nháy mắt cố định hơn một trăm vị tu luyện giả linh hồn giai, thực lực tu luyện giả địa vương giai hậu kỳ kinh khủng như vậy đã chấn nhiếp toàn trường.
Không còn bị quấy nhiễu, Hải giáp viên có thể toàn tâm toàn ý đối phó với mấy tu luyện giả địa vương giai, thế tiến công mỗi lúc càng thêm mạnh mẽ.
Lúc này một tiếng rống vang lên từ phía xa truyền đến, chỉ chốc lát, một đạo thân ảnh màu đen thật lớn đã lao tới
- Tát La Gia!
Tạp Tây Lỵ Á kinh hỉ nói.
Trên mặt những người còn lại đều hiện vẻ vui mừng, vị hắc ám long kỵ sĩ trấn thủ cửa thành này cuối cùng cũng đã chạy tới.
Toàn thân mặc chiến giáp màu đen, trên tay là hắc ám trường thương, Tát La Gia đứng trên mình hắc ám cự long Phí Đức Lỗ Tư, chân khẽ điểm đã hóa thành một đạo hắc ảnh như thiểm điện bắn tới Hải giáp viên đang ở chiến cuộc.
Hải giáp viên rít gào một tiếng, đối thủ này hắn phải chăm chú đối chiến, trảm sa phủ thật lớn trong tay mạnh mẽ chém tới.
Keng…
Va chạm vô cùng kịch liệt.
Sóng xung kích mạnh mẽ khuếch tán.
Hải giáp viên đứng phía dưới, mặt đất dưới hai chân đã bị lún xuống cả trượng, dưới áp lực cường đại khuếch tán ra bốn phía, mặt đất đã hình thành một hố thật lớn dường kính hơn mười trượng.
Cả hai cùng bị bắn ngược lại, Tát La Gia tiêu sái xoay tròn mấy vòng trong không trung, vững vàng rơi xuống mặt đất trống phía sau hai mươi trượng, Hải giáp viên thì bị lui lại ba bước.
Trên không trung, Phí Đức Lỗ Tư không hề nhàn rỗi, trong miệng đã ngâm niệm long ngữ ma pháp bắn tới, thế nhưng Ốc Trát vẫn đứng sau lưng Hải giáp thú lần lượt hóa giải toàn bộ. Lão pháp sư này nhìn qua đã kiệt sức thế nhưng vẫn có thể phóng ra ma pháp phòng ngự có uy lực rất lớn,
Thừa lúc Tát La Gia và Hải giáp viên đối chiến tạo ra sơ hở, Táp Tây Lỵ Á và mọi người đồng thời thi triển tuyệt kỹ công pháp công kích Hải giáp viên, đầu súc sinh này có lực miễn dịch đối với ma pháp quá mạnh, căn bản là không thèm để ý đến, thủy chung vẫn đứng bên cạnh Ốc Trát không rời nửa bước.
Tát La Gia lại một lần nữa vọt tới, trường thương trong tay đã hóa thành lưu tinh đâm mạnh tới.
Keng keng keng keng…
Chỉ thấy một đạo hắc ảnh và cự ảnh màu lam lập lòe, tốc độ chiến đấu này đã không phải những tu luyện giả ở đây có thể thấy rõ, chỉ có thể nghe được những tiếng va chạm binh khí, thỉnh thoảng còn bắn ra từng đám hoa lửa kịch liệt.
Phòng ốc xung quanh trăm trượng không chịu nổi sóng chấn động, đều bị tàn phá xụp đổ.
Không ít tu luyện giả đứng gần bởi vì không thể di động thân thể nên đã bị sóng xung kích làm cho hôn mê, mà những tu luyện giả bị hôn mê này rất nhanh sẽ bị Ốc Trát tiện tay thanh lý, đồng thời trực tiếp đánh tan chân linh, hấp thu những khí nguyên tán loạn để làm cho chính mình nhanh chóng phục hồi khí nguyên đã tiêu hao.
Tát La Gia, Mông Tạp, Áo Phỉ Khắc, Khố Ban và một gã ải nhân địa vương giai đều là cao thủ cận chiến cùng vây công Hải giáp viên nhưng vẫn không thể chiếm được thượng phong.
Tạp Tây Lỵ Á, Áo La Lạp, tinh linh tế tự A Tạp Thu, long tế tự Tạp Thụy Tư và Tát La Gia cùng tọa kỵ Phí Đức Lỗ Tư không ngừng dùng các loại ma pháp công kích, nhưng một người Ốc Trát độc chiến năm người vẫn còn dư sức.
Bên kia A La Khắc và Áo Tháp Tư Đô liều mạng dốc hết toàn lực chiến đấu bình thủ với Hải Cách Lý Tư, nhưng Huyễn Ly Thú rõ ràng vẫn chưa dùng toàn lực.
Tổ hợp ba địa vương giai hậu kỳ quả thực kinh khủng đến cực điểm, Hải giáp viên và Ốc Trát là địa vương giai hậu kỳ đỉnh phong, Huyễn ly thú Hải Cách Lý Tư rốt cuộc thuộc về giai vị gì, không có ai biết, nhưng có thể khẳng định được hắn đã vượt qua địa vương giai hậu kỳ, về phần vì sao hắn không bị ảnh hưởng bởi không gian pháp tắc mà phi thăng thượng giới hoặc là tao ngộ thiên kiếp cũng không ai trả lời được.
Tại Đại Lục Minh Tây, đại tu sư địa vương giai hậu kỳ tổng cộng tất cả cũng chỉ có sáu bảy vị, trong đó ngoại trừ A La Khắc và Áo Tháp Tư Đô ra thì những người còn lại đều không hỏi tới thế sự, thậm chí cũng không phải là nhân tộc, thọ nguyên của họ rất dài bởi vậy đều là những khổ tu chi sĩ, bình thường căn bản không đi lại trên đại lục, coi như là ngày trước hải thú thiếu chút nữa phá nát Đại Lục Minh Tây thì những lão gia hỏa này cũng không hề xuất hiện.
Bởi vậy nếu A La Khắc và Áo Tháp Tư Đô bị thương tổn thì thực lực Đại Lục Minh Tây sẽ giảm mạnh, bởi vì không còn một đại tu sư địa vương giai hậu kỳ nào khác.
Hơn một trăm năm trước, Huyễn Ly Thú cũng áp dụng biện pháp giống như vậy, đáng tiếc nửa đường xuất hiện một Trình Giảo Kim, phá hủy mọi tính toán của hắn, lại đánh hắn trọng thương.
Đối với nữ tử tóc đen siêu phàm đó, Huyễn ly thú Hải Cách Lý Tư có chút kiêng kỵ, bên trong ma pháp cấm địa đã từng giao thủ qua một lần, sau đó lại giao thủ một lần nữa, cả hai lần giao thủ, Hải Cách Lý Tư không chiếm được bất kỳ chỗ tốt nào, lần thứ hai còn thiếu chút nữa bị đánh chết.
Vài chục năm gần đây, Hải Cách Lý Tư vẫn một mực tìm kiếm tung tích vị nữ tử này, cho đến lúc xác định nàng không có mặt tại Đại Lục Minh Tây, Hải Cách Lý Tư mới quyết định đến Thành Thiên Đô lần nữa.
Nhìn hoàng cung của mình bị phá hủy đổ nát, Khố Ban vô cùng phẫn nộ, bất chấp bản thân đã bị thương nặng, hai tay lật lên, mười lăm thanh thú vương đao xuất hiện huyền phù xung quanh, trong tay còn cầm một thanh tật phong kiếm.
Khí nguyên toàn thân cấp tốc bành trướng, mười lăm thanh thú vương đao xoay quanh càng lúc càng nhanh hơn.
- Cụ phong kiếm pháp!
Khố Ban hét lớn một tiếng rồi vọt tới.
Bốn người khác vừa nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi hoảng hốt, thầm mắng lão điên này trước khi dùng đến tuyệt kỹ cũng không thèm báo lên một tiếng.
Hải giáp viên nhìn như một cỗ gió xoáy hướng tới Khố Ban, khuôn mặt đầy lân giáp cười lên dữ tợn nói:
- Chút tài mọn!
Trên tay Hải giáp viên cầm một thanh cự phủ cực lớn ẩn chứa lực lượng kinh người, Khố Ban thì dốc hết toàn lực vọt tới gần đối phương chém xuống.
Xung quanh cự phủ ngoài hải ma khí nồng nặc còn có một cỗ hàn khí, trực tiếp chém tật phong kiếm của Khố Ban thành hai nửa, mà mười lăm thanh thú vương đao đều bị đánh bay ra ngoài. Tuy rằng có ba thanh thú vương đao bắn trúng được Hải giáp viên nhưng ngay cả một khối lân phiến cũng không chặt bỏ được.
Khố Ban như diều đứt dây bay ngược ra ngoài hơn ba mươi trượng, phun ra một ngụm máu tươi, nửa ngày trời cũng không đứng dậy được. Thực lực chênh lệch thật quá lớn hầu như làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Thừa thời cơ, bốn người khác lại một lần nữa vọt tới, muốn lợi công kích nhiều mặt tấn công hải quái, liều mạng dốc hết toàn lực để đổi lấy một cơ hội tạo thành thương tổn cho đối phương.
Ầm…
Một tiếng nổ, bốn người Tát La Gia bị Hải giáp viên ngạnh tiếp đẩy lui, khóe miệng bốn người đều đã chảy ra một dòng máu đỏ.
- Ha ha ha, tốt nhất các ngươi không nên chống lại vô ích, tất cả đều quy thuận hải vương Hải Cách Lý Tư đi, chỉ cần nguyện ý tiếp thu hải ma chi nguyên trở thành một phần tử của hải thú, các ngươi không những được hưởng tài nguyên tu luyện bất tận tại hải vực rộng lớn, còn có thể trở thành thống lĩnh của đông đảo hải thú, hùng bá một phương biển rộng, giao dịch tốt như vậy cớ sao còn chần chừ?
Ốc Trát bỗng nhiên cười to nói, hai con mắt đang trương to trên khuôn mặt già nua kia tựa hồ còn có một mảnh lân phiến bàng bạc, hai con mắt này rõ ràng khác với con người bình thường.
- Phụt! Lão tử sinh ra là ải nhân tộc, chết cũng là hồn ải nhân tộc, muốn cho lão tử biến thành đám cá tôm các ngươi đúng là con mẹ nó nằm mộng.
Ải nhân vương hung hăng quệt vết máu khóe miêng phẫn nộ quát.
Ánh mắt của hai vị chấp pháp hội trưởng của hai giáo hội Áo Phỉ Khắc và Mông Tạp cũng lạnh lùng nhìn Ốc Trát. Bên trong ánh mắt chỉ có nỗi đồng tình và thương hại cho một kẻ kia đã bán đứng cả linh hồn mình.
Bất quá vô luận tâm hồn của mấy tu luyện giả vị địa vương giai của Đại Lục Minh Tây có kiên định bao nhiêu thì lúc này cục diện xác thực đã rơi vào hạ phong, hơn nữa tình hình càng ngày lại càng có chiều hướng bất lợi.
Những tu luyện giả tham chiến không cam lòng, mà những tu luyện giả đứng quan chiến lại càng thêm không cam lòng, lúc này mọi người đều ước gì vị thần nữ thiên tiên ngày trước có thể giáng lâm ngay lúc này.
Thế nhưng vị thần nữ tuyệt thế vô song kia từ hơn một trăm năm trước đã mai danh ẩn tích ngay sau trận chiến ấy, bặt vô âm tín, không có người nào phát hiện tung tích của nàng.
- Lâm tiên sinh, nếu ngươi còn không ra tay, vậy thì chuẩn bị nhặt xác chúng ta đi thôi!
Tát La Gia khó nhọc từ trên mặt đất đứng lên, đôi mắt màu mặc lục lạnh lùng nhìn về phía Hải giáp viên, lại dùng ngữ khí cô quạnh nói.
Lời nói của Tát La Gia trực tiếp làm cho rất nhiều người ở đây đều có vẻ kỳ quái, ngoại trừ Tạp Tây Lỵ Á ra, trong lúc nhất thời ai cũng không thể minh bạch nổi, lại càng không rõ vị hắc ám long kỵ sĩ này rốt cuộc là đang nói tới ai hay là bị đánh tới lú lẫn mất rồi.
Mọi người ở đây vẫn còn nghi hoặc thì tại một sau một cột trụ thật lớn bị gãt có một thanh niên mặc tử bào đeo cự kiếm sau lưng chậm rãi đi ra, theo sát sau hắn là một nữ tử tóc vàng mặc lam bào với khuôn mặt vô cùng băng lãnh.
Khi thanh niên mặc tử bào hoàn toàn hiện thân. Không ít người đều có biểu tình vô cùng kinh ngạc, đương nhiên càng nhiều người cảm thấy khuôn mặt này thực vô cùng xa lạ.
A Mạn Đạt sớm đã không thể tin tưởng, mở to đôi mắt nhìn Lâm Khiếu Đường, nàng thế nào cũng không nghĩ ra còn có thể gặp lại vị bằng hữu này, hiện tại nếu không phải nàng đang bị phong ấn không thể di động, bằng không nhất định đã chạy tới ôm chằm lấy vị bằng hữu thân thiết kia rồi.
Tác Cáp Đồ và Ngả Tháp cũng lệ rơi đầy mặt.
- Đường Lâm, ngươi tên hỗn đản này cũng biết trở về cơ à, hơn một trăm năm qua không một tin tức, ngươi đùa ta đến khổ ô, ô.
- A Mạn Đạt tỷ tỷ, người kia thực là Lâm đại ca hay sao?
Ngả Tháp không xác định được hỏi lại.
- Đúng vậy!
Nhãn thần A Mạn Đạt kiên định trả lời.
- Oa, Lâm đại ca đã trở về, ta nhớ đến chết mất!
Nghe được câu trả lời xác định, Ngải Tháp từ lâu đã không còn là thiếu nữ báo tộc trước kia, hiện tại giống như hài tử khóc rống lên.
Ngoại trừ ba vị lão bằng hữu có tâm tình kích động, vẻ mặt một vài người mà ngày trước có liên quan với Lâm Khiếu Đường cũng kinh ngạc rồi lập tức thay vào đó là khiếp sợ, bởi vì bọn họ dĩ nhiên không thể thăm dò ra khí nguyên cảm trên người Lâm Khiếu Đường.
Nguyên bản thần sắc Lâm Khiếu Đường vẫn vô cảm cũng phải hiện lên một tia đáng tiếc, hắn thế nào cũng không nghĩ ra Tát La Gia cư nhiên lại làm chính mình bị bại lộ.
Mấy người Áo La Lạp, Áo Phỉ Khắc, Mông Tạp đều có biểu tình phức tạp, mà Khố Ban đang nằm phía xa xa cũng xuất hiện vẻ dị dạng, không biết suy nghĩ cái gì, tựa hồ thoáng hạ thấp đầu.
Sự xuất hiện của Lâm Khiếu Đường tựa hồ làm cho chiến cuộc đình chỉ trong thời gian ngắn, mỗi người đều liếc mắt nhìn, bất quá sau đó lại nhập tâm vào chiến cuộc. Tại https://truyenfull.vn
- Chỉ là địa vương giai trung kỳ mà thôi, không cần phải sợ hãi. Ốc Trát lão nhi, tiểu tử này giao cho ngươi giải quyết!
Hải giáp viên thấy coi thường nói.
Trên mặt Lâm Khiếu Đường hiện lên một tia ngoài ý muốn, từ khi mình tây hành, đây là kẻ đầu tiên nhận ra được tu vi chân thực của chính mình, tuy rằng chính mình không thi triển bất luận loại liễm tức pháp nào, thế nhưng cũng đủ để nói rõ năng lực dò xét của kẻ này không tầm thường.
Lần này Lâm Khiếu Đường bế quan đã dùng hết toàn bộ tài nguyên tu luyện vốn có, liên tục tập trung khổ tu, một đường đề thăng, cuối cùng đã đạt tới tu vi địa vương giai trung kỳ đỉnh phong.
Sở dĩ Tạp Tây Lỵ Á và Tát La Gia nghĩ lầm Lâm Khiếu Đường đã đạt tới địa vương giai hậu kỳ hoàn toàn là bởi vì Lâm Khiếu Đường có tới ba nửa nguyên linh đặc thù, nên so với những người cùng giai với Lâm Khiếu Đường thì vô luận là nguyên thức hay khí nguyên đều không thể so sánh với hắn, mà so với địa vương giai hậu kỳ thì hắn cũng chỉ khác biệt về cảnh giới, còn những cái khác hầu như giống nhau.
Hải giáp viên tương đương với tu vi địa vương giai hậu kỳ đỉnh phong, mà trong tình huống Lâm Khiếu Đường không thi triển bất cứ biện pháp che giấu này, thăm dò được chuẩn xác cũng không có gì kỳ quái.
Bất quá tu vi địa vương giai trung kỳ thực sự không đáng để sợ hãi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...