Đấu Y


Nghe được Cực Ám Ma Quân nói như vậy, nghi hoặc trong lòng Lâm Khiếu Đường nhất thời tan thành mây khói. Lão đại ma đầu này tới mượn hơi sức mình đây mà.

Thế nhưng toàn bộ Nam Xuyên Giới, những kỳ nhân dị sĩ tu luyện giả có khả năng cũng không phải ít, Lâm Khiếu Đường đối với việc Cực Ám Ma Quân coi trọng mình nhải.ư vậy cũng không quá hiểu rõ cho lắm.

Nhìn nhãn thần của Cực Ám Ma Quân hiện rõ vẻ bức thiết, Lâm Khiếu Đường uyển chuyển nói:

- Thiên Hà Tông chính là một phần tử của Nam Xuyên Giới, lại càng là một trong tứ đại môn phái trong Vạn Sơn Đạo Minh, tại thời điểm toàn bộ Nam Xuyên Giới tao ngộ khốn cảnh, Lâm mỗ thân là Thiên Hà Tông nguyên lão tự nhiên nguyện ý cống hiến hết mình.

Nói như vậy cũng coi như Lâm Khiếu Đường đã xác định lập trường của mình, Cực Ám Ma Quân sao không nhận ra ý tứ trong đó nên cũng không tiếp tục manh mẽ thuyết phục.

Cực Ám Ma Quân nhìn thời gian cũng không còn sớm, hội nghị sẽ nhanh chóng bắt đầu, cũng chỉ đành tạm thời thu hồi ý muốn mượn sức, nói:

- Lâm đ*o hữu nghĩ như vậy thì thực tốt, tiếp qua một nén hương thời gian, trong Thông Lâm tháp, nguyên lão các môn phái sẽ tiếp tục tiến hành hội nghị, không biết Lâm đ*o hữu có ý định tham gia hay không? Lúc trước Lâm đ*o hữu không thể tham dự thực là một điều đáng tiếc.

Kỳ thật Lâm Khiếu Đường đối với Thiên Lan hội nghị không có nhiều hứng thú, bất quá Cực Ám Ma Quân đã nói hết lời khen tặng khỏi miệng, nếu là không đi hiển nhiên không để cho đối phương chút mặt mũi, thoải mái nói:

- Lâm mỗ đã vào thành, lại là nguyên lão Thiên Hà Tông tự nhiên sẽ tham dự hội nghị.

Cực Ám Ma Quân khẽ gật đầu nói:

- Bản quân còn muốn đi chủ trì hội nghị nên phải đi trước, xin cáo từ.

Dứt lời liền quay người bỏ đi, thân ảnh nhoáng lên đã hóa thành một đạo hắc mang bay về Thiên Lan ngoại thành, cách Thiên Lan sơn khoảng năm dặm cũng chính là nơi Thông Lâm tháp tọa lạc.


Nhìn hắc mang tiêu thất hướng Thiên Lan sơn, Lâm Khiếu Đường lại có chút cảm giác là lạ, đối với một nhân vật như thái sơn bắc đẩu trong tu luyện giới lại đối với mình như vậy cảm thấy có điểm hứng thú khó thích ứng nổi.

Tâm tính của Lâm Khiếu Đường vô luận là trước kia hay hiện tại vẫn đều bình ổn, luôn luôn tin tưởng hành động theo một câu nói "nhân phạ xuất danh trư phạ tráng" (người sợ nổi danh, trư (lợn) sợ mập). Tại thế giới lấy thực lực làm chủ này luôn luôn tồn tại chân lý kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, quá mức nổi danh chung quy cũng không phải là việc tốt.

Lúc trước đại chiến với ba đại tu luyện giả Đại Hạ quốc, bản thân Lâm Khiếu Đường có cảm giác vô cùng cật lực, hầu như đem tất cả bản lãnh mới có thể miễn cưỡng đẩy lùi đối phương, Lâm Khiếu Đường cũng không có bởi vì dễ dàng cường hành tại Hợp Võ Môn liền cho rằng mình là thiên hạ vô địch, cũng bởi nghĩ kỹ lại thì Hợp Võ Môn là một trong ba đại phái Thiên Võ Minh, nhưng ngay cả tu luyện giả đạt đến đại vương giai lại không có nên cũng không tính quá lợi hại gì, trong toàn bộ tu luyện giới mà nói chỉ xứng đáng xếp hàng nhị lưu mà thôi.

Hai lần đối chiến tu luyện giả Đại Hạ quốc, hai người thủ lĩnh cũng không phải nhân vật có thể khinh thường, yêu nữ trong Tù Ma Cốc cùng Bạch Diện thư đánh lén Hiên Viên Tông bất quá cũng chỉ là linh hồn giai hậu kỳ, tu vi Lâm Khiếu Đường có thể gần như ba linh hồn giai hậu kỳ mà cũng chỉ có thể thắng nửa chiêu mà thôi, rõ ràng là chỉ nhờ vào pháp bảo lợi hại.

Bởi vậy Lâm Khiếu Đường cũng không có cho rằng tự mình có gì đó hơn người, bất quá chỉ là vận khí tốt hơn một chút mà thôi, nếu không phải hai lần giao chiến đều vào lúc tình thế có lợi đối với chính mình, Lâm Khiếu Đường cũng không cho rằng chính mình có thể chiến thắng được hai vị tuấn tài Đại Hạ quốc kia.

Lâm Khiếu Đường có quan niêm như vậy cũng không phải là không có lý, đó cũng là điều bình thường phù hợp với tác phong cẩn thận của hắn trong nhiều năm qua, nếu không bởi vậy sợ là hắn cũng không còn sống đến ngày hôm nay.

Bất quá điều này cũng không thể trách được Lâm Khiếu Đường, dù sao thì vài chục năm liền hắn vẫn luôn luôn ở trong tầng chót của tu luyện giới, đã từng chịu rất nhiều áp lực, có thể điều này đã làm cho Lâm Khiếu Đường khó nâng vị trí của mình trong suy nghĩ. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

Nếu là Lâm Khiếu Đường biết được thân phận đích thực của hai vị tuấn tài Đại Hạ đã từng kịch chiến với mình, hắn tất nhiên sẽ vất bỏ đi cái tính toán nhỏ nhặt kia của mình.

Lâm Khiếu Đường không biết thân phận đích thực của hai người này, tuyệt đại đa số tu luyện giả Nam Xuyên Giới cũng không ai biết, thế nhưng.

Mấy người tu vi địa vương giai có vị trí tối cao tại Nam Xuyên Giới lẽ nào lại không biết.

Hai người kia chính là hậu bối của những nhân vật có địa vị cực kỳ tối cao trong Đại Hạ Quốc cũng như ngũ đại môn phái.


Một người chính là tôn nữ Thượng Quan Dao của Cửu Đỉnh Công, lão tổ tông Cửu Đỉnh Sơn.

Bạch diện thư sinh đồng dạng cũng đến từ một trong ngũ đại siêu cấp môn phái Đại Hạ quốc, chính là âm Quỷ Cốc, có người còn nói là con trai của thái thượng cốc chủ âm Quỷ Lão Ma biệt hiệu Bạch Diện Ma Quân.

Hai người này tại Đại Hạ quốc, tuy tuổi tác còn trẻ nhưng tên tuổi đã được xếp vào hàng tồn tại chí cao, mới qua trăm năm tu luyện đã đạt đến tu vi linh hồn giai hậu kỳ, thêm nữa bên người lại có thượng cổ pháp bảo vô cùng lợi hại. Có thể nói đạt được thành quả như vậy một phần là do may mắn có được bối cảnh do các trưởng bối cường đại mang đến, nhưng nói lại nếu bản thân không có tư chất tuyệt hảo thì dù có bối cảnh đến mấy cũng là vô pháp đạt được thành quả như vậy.

Tại Đại Hạ quốc, không ít lão quái vật địa vương giai nhìn thấy hai người này cũng muốn trịnh trọng khiêm nhường ba phần, không dám đơn giản mạo phạm, cũng bởi thực lực chân chính của hai người, lại thêm thế lực phía sau rất lớn vì vậy luôn có điều cố kỵ.

Lâm Khiếu Đường bất quá chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, cho dù đã tiến nhập linh hồn giai nhưng cũng chỉ là đệ tam nguyên lão Thiên Hà Tông, một môn phái nhị lưu mà thôi, cái này không đủ khiến cho bao người chú ý. Cứ cách một đoạn thời gian có một người tiến vào cảnh giới linh hồn giai, thế nên đây cũng chỉ là một chuyện bình thường mà thôi.

Thế nhưng chính là một vị vô danh tiểu tốt lại bằng vào thực lực bản thân liên tục đẩy lùi hai vị tu luyện giả Đại Hạ quốc trẻ tuổi mà tên tuổi còn đang như mặt trời ban trưa, giờ khắc này vô luận là ở Nam Xuyên hay Đại Hạ, không còn người nào dám coi thường cái vị vô danh tiểu tốt này nữa.

Đại Hạ quốc hai lần ám toán Nam Xuyên Giới đều không thành công, lại còn thiệt hại rất nhiều cao thủ linh hồn giai, rốt cuộc đại bại trở về nên không còn mặt mũi nào để tuyên dương, chỉ có mấy vị đầu sỏ mới biết được nguyên nhân chân chính của thất bại mà thôi.

Bên phía Nam Xuyên Giới lại hoàn toàn bất đồng, tin đồn về vị đệ tam nguyên lão đã làm cho các phái hoàn toàn chấn động, dù sao tại chính một tu luyện giới, tự nhiên lại xuất hiện một tên "ngưu" như vậy đương nhiên phải trắng trợn tuyên dương để nhân tâm thêm phần phấn chấn, vì thế nên đã đánh đồng tên tuổi người này với đám thập đại cao thủ, dù sao bất kỳ một tu luyện giới nào nếu có thêm nhiều tu luyện giả cường đại thì càng tốt..

Nhưng mà mặc kệ một bên phong tỏa tin tức, hay một bên tâm ý đang sôi sục dâng trào, tất cả những người có tâm đều muốn tìm hiểu về vị đệ tam nguyên lão vô danh kia, chỉ đáng tiếc cả hai bên không một ai tìm được kết quả, bất quá chỉ biết được một tin tức vị đệ tam nguyên lão hơn tám mươi năm trước là người Hiên Viên quốc, trừ đó ra cũng không có một tin có chút giá trị nào, hơn phân nửa thời gian còn lại đều là trống rỗng như vô hình mà biến mất vậy.

Có lẽ sự việc này chỉ bản thân Lâm Khiếu Đường mới có thể giải đáp được, bất quá dường như mọi việc phiền hà này đều không có can hệ gì đến hắn, mà dù có hắn cũng chẳng để tâm theo đuổi, trong mắt của hắn thì muốn nắm chắc vận mệnh của mình trong tay thì chỉ có đề cao thực lực mới là vương đạo, để ý làm chi với mấy cái hư danh.

Cực Ám Ma Quân vừa đi, Phương Thiên Minh liền bẩm báo Lâm Khiếu Đường về tình huống của Thiên Hà Tông trong nhiều ngày qua tại Thiên Lan hội nghị, vừa nói vừa dẫn đường tới nơi nghỉ ngơi trên núi của Thiên Hà Tông.


Thiên Lan sơn tuy rằng không xa nhưng muốn lập tức bộ một chút đã đến được nơi cần đến hiển nhiên không thể.

Vì vậy bốn người dưới sự dẫn đường của Phương Thiên Minh đều nhảy lên không hướng phía Thiên Lan sơn bay đi.

Thầy trò Lưu Trúc thượng nhân cẩn thận bay theo phía sau, trong lòng cũng có chút thấp thỏm bất an, cảm xúc trong lòng Lương Như Vân biến đổi không ngừng, hai lần gặp gỡ Lâm Khiếu Đường, mỗi lần đều phát sinh những biến hóa to lớn, tựa hồ người thanh niên trước mặt kia, tuổi tác không lớn hơn mình bao nhiêu nhưng lại như một tòa bảo tàng thần bí mà xa xôi không thể dò xét. Đồng thời từ người của hắn còn gây ra cho Lương Như Vân một loại uy áp cảm giác như vô pháp chống cự, linh hồn giai, địa vương giai, những giai vị này đối với Lương Như Vân mà nói đúng là chỉ có trong lời đồn đại, dường như những khái niệm đó không hề tồn tại trong tâm tưởng ngây thơ của nàng vậy.

Lâm Khiếu Đường thấy tâm tư thiếu nữ đi bên cạnh bỗng nhiên biến đổi như không vui, tinh thần lộ ra vẻ sợ hãi không hiểu nổi, so với vẻ ngây thơ thẳng thắn mà khôn khéo mà lần đầu mình gặp mặt hoàn toàn trái ngược, trong lòng âm thầm buồn cười, không khỏi cười khẽ hướng về phía Lương Như Vân đang tâm thần bất định nói:

- Sao lại không dám nhìn thẳng vào ta, lẽ nào sợ ta là lão hổ sẽ ăn thịt ngươi hay sao?

- Không, không phải, chính là mỗi lần thấy ngươi, lần nào cũng bị dọa đến hết hồn, ngươi rốt cục là ai a? Là lão yêu tinh sống trong thâm sơn hoang dã mấy trăm năm không chịu được tịch mịch hay sao?

Tâm tình Lương Như Vân như có chút không ổn định đột nhiên ngẩng mặt nhìn Lâm Khiếu Đường hỏi, đây cũng là do tâm thần hoảng loạn nên mới không kìm được đem suy nghĩ non nớt trong lòng nói ra ngoài.

Lưu Trúc thượng nhân vừa nghe nói thế nhất thời nhảy loạn trong lòng, cả người như cuống cuồng, mười phần hối hận lúc bình thường đã không cẩn thận giáo dục đệ tử bảo bối này, cư nhiên lại dám chỉ thẳng mặt người ta bảo là lão yêu tinh, huống hồ bối phận còn kém người ta đến ba cấp, bối phận của ngươi ta có thể coi như lão tổ tông a, vạn nhất lão nhân gia nghe lời này lại nổi giận, thầy trò hai người không phải lập tức hóa thành tro bụi hay sao?

Hơn nữa người ta nào có dáng vẻ như một lão yêu tinh? Căn bản là một thanh niên tuấn lãng, còn hơn mình không biết bao nhiêu lần, thật đúng là tiểu nha đầu a. Ai…! Cơ hội trời cho này sắp bị tiểu nha đầu kia ném mất, trong lòng Lưu Trúc thượng nhân như đang rỉ máu.

- Như Vân, thế nào lại nói như vậy trước mặt tiền bối? Còn không mau xin lỗi!

Lưu Trúc thượng nhân thầm kêu khổ không thôi.

Nét mặt bỗng nhiên trầm xuống, trừng mắt trách mắng đồ đệ bảo bối.

Lưu Trúc thượng nhân có cử động như vậy tự nhiên là không có ý tứ nào khác, sư phụ giáo huấn đệ tử cũng là đạo lý bình thường phải làm, trọng yếu hơn nữa đó là sự kính nể đối với Lâm Khiếu Đường, cũng là lễ của người dưới đối với người trên.

Thế nhưng Lâm Khiếu Đường nghe xong lời này lại có cảm giác rất không vừa tai, cảm giác như bị chỉ vào mặt chính mình mà giáo huấn.


Cái này cũng là do hắn tự đặt bản thân ngang hàng với Lương Như Vân.

Sắc mặt Lâm Khiếu Đường hơi đổi, ánh mắt không mang theo bất luận cảm giác nào tùy ý lướt qua Lưu Trúc thượng nhân, khiến cho Lưu Trúc thượng nhân nổi da gà toàn thân.

Dưới cái nhìn như vậy, Lưu Trúc thượng nhân từ lâu đã ích cốc bắt đầu có cảm giác chịu không nổi mà rục rịch muốn tiểu. Lưu Trúc thượng nhân cũng không biết, nếu không phải Lâm Khiếu Đường nhìn thân phận của hắn là sư phụ Lương Như Vân thì vừa rồi chỉ sợ không phải một cái nhìn đơn thuần như vậy a.

- Thượng nhân, Như Vân là muội tử của ta, ta là đại ca của nàng, không cần phải quá mức câu nệ.

Lâm Khiếu Đường có chút không bình tĩnh nói.

Tuy rằng khẩu khí Lâm Khiếu Đường có chút lãnh ý, hiển nhiên đối với việc Lưu Trúc thượng nhân dám can đảm răn dạy người mình coi như muội tử ngay trước mặt rất không hài lòng, nhưng lời này vào trong tai Lưu Trúc thượng nhân không khác như cung cấp bếp lửa giữa trời lạnh tháng chạp, không khỏi mừng thầm trong lòng. Cái này là kỳ duyên a, đại đại kỳ duyên a!

- Đúng vậy, đúng vậy, Như Vân có được đại ca như tiền bối, chính là phúc đức nàng tu luyện mấy trăm năm mới có được a!

Lưu Trúc thượng nhân vội vã nói, tâm trạng biểu hiện hết theo lời nói.

Nhưng mà Lưu Trúc thượng nhân gọi một tiếng tiền bối này chính là muốn nói lên sự phân biệt có chút không tự nhiên, ngay cả Phương Thiên Minh đang một mực dẫn đường phía trước cũng quay mặt lại nhìn thoáng qua Lưu Trúc thượng nhân, nhãn thần cũng hiện lên vẻ đồng tình.

Trong lòng Lương Như Vân càng thêm rối loạn vạn phần, vị đại ca có thực lực kinh khủng trước mắt này, sư phụ của mình gọi hắn là tiền bối, như vậy bản thân không phải là đại bất hiếu hay sao, đồ đệ sao có thể ngồi lên đầu sư phụ a?

Lâm Khiếu Đường cũng cảm giác có chút không thích hợp, hắn đương nhiên không vì quan hệ với Lương Như Vân mà kêu Lưu Trúc thượng nhân một tiếng sư phụ, không phải Lâm Khiếu Đường kiêu ngạo mà là Lưu Trúc thượng nhân này không đủ tư cách. Huống hồ bản thân hắn hiện tại đã là nguyên lão Thiên Hà Tông, nếu như xưng hô như vậy không phải là đem toàn bộ môn phái từ trên xuống gọi Lưu Trúc thượng nhân một tiếng lão tổ tông hay sao? Cái này là kiên quyết không thể được.

Hiện tại, trong bốn người chỉ có một mình Lưu Trúc thượng nhân đối với tiếng gọi tiền bối của mình không hề có cảm giác mất tự nhiên . Đối với việc đồ đệ trèo lên đầu mình đến ba bối phận không hề chú ý, ngược lại trong lòng rất sảng khoái, đồ đệ gọi người ta là đại ca, Lưu Trúc thượng nhân ngay cả xưng hô một tiếng đạo hữu ngang hàng cũng không, lại kêu một tiếng tiền bối, gọi là tiền bối chính là thiên kinh địa nghĩa.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui