Tô Thanh Hà cật lực thao túng hơn mười thanh trường kiếm cẩn thận chống đỡ lại công kích của trung niên nhân mặc bạch phục, song phương cùng tung sát chiêu, giao tranh tựa hồ cân bằng, Tô Thanh Hà cũng đã bị thương nhẹ, khí nguyên có chút bất ổn.
Trên khuôn mật già nua của Tô Thanh Hà hiện lên tia nghiêm trọng, ý nghĩ khinh địch từ lâu đã không còn. Tu vi đối phương rõ ràng không bằng chính mình, thế nhưng một hồi kịch đấu mới biết lợi hại ra sao.
Gã trung niên mặc bạch phục kia nhiều lắm chỉ có tu vi linh hồn giai trung kỳ nhưng chỉ mới tiến giai không lâu. Tô Thanh Hà cũng là linh hồn giai trung kì nhưng đã đạt tới đỉnh phong, lúc nào cũng có thể đột phá bước vào cảnh giới hậu kỳ.
Thế nhưng pháp bảo của đối phương cứ một cái tiếp một cái, hơn nữa mỗi một thứ đều dị thường quỷ dị, bề ngoài xem ra cũng không có gì đặc biệt, thế nhưng trong lúc tranh đấu, Tô Thanh Hà mới phát hiện, mỗi kiện pháp bảo này đều có ẩn chứa sát khí.
Lúc này trong tay trung niên mặc bạch phục cầm một ống sáo, thao túng ngũ diện kim kỳ, loại kim kỳ này được chế từ kim ti Cổ Thiên Trà, lợi hại vô cùng, cho dù Tô Thanh Hà đã sử dụng tới món sở trường nhất là Viêm Xà phi kiếm trận cũng không thể công phá.
Trải qua kích đấu, mười một thanh phi kiếm đã có ba thanh bị tổn hại, Viêm Xà trường kiếm là do địa viêm tinh luyện chế thành, độ cứng tự nhiên không phải nói, chỉ riêng việc bên trong có ẩn chứa thiên nguyên hỏa khí liền có thể khiến cho vô số pháp bảo cao cấp phải nhượng bộ lui binh.
Trung niên mặc bạch phục thao túng ngũ diện kim kỳ, song song với đó là sử dụng ống sáo, phát ra những âm luật ẩn hàm tính công kích, Tô Thanh Hà bị thương chính là do những âm ba này gây ra.
Lúc này, huyền phù cách đó không xa, chúng tu sĩ Tiềm Long Viện mỗi người đều lộ vẻ kinh ngạc, đại tu sư Tô Thanh Hà tại Tiềm Long Viện mặc dù không tính là cao thủ đứng đầu nhưng cũng có thể xếp trong hạng mười, không nghĩ tới chống đỡ gã trung niên mặc bạch phục tướng mạo xấu xí kia lại phải cật lực như vậy.
"Lý sư huynh, Tô sư huynh tựa hồ có chút không thích hợp?"
Một vị lão giả mặc hoàng bào sắc mặt cổ quái nói.
Lý Tùy Dương cũng nhìn ra có điều bất thường nhưng còn không rõ tại đâu, nghe lão giả nói vậy gật đầu nói:
"Khí nguyên Tô sư đệ vô cùng bất ổn, tâm thần hỗn loạn, nếu hắn ổn định lại tâm tình, hẳn có thể bắt giữ đối phương."
Ngay lúc hai người đối thoại, Tô Thanh Hà tiếp tục thụ thương, khóe miệng chảy ra một dòng máu, sức chống đỡ với âm ba công ngày càng yếu, có chút dấu hiệu lao lực.
"Tô sư thúc bị trúng độc rồi!"
Một thiếu nữ mặc tử y huyền phù trong chúng tu luyện giả đột nhiên nói.
Vài tên tu sĩ bên người thiếu nữ tử y nhất thời sửng sốt, hiển nhiên không thể nhìn ra dấu hiệu trúng độc của Tô sư thúc, bất quá mấy người này cũng không chút hoài nghi.
Một vị thiếu nữ áo lam khác bình tĩnh nhìn hai người đang kích đấu trên không trung nói:
"Uyển Nhi tỷ tỷ, muội muội vụng về, không nhìn ra Tô sư thúc có bị trúng độc hay không, tỷ tỷ có phải dùng tử long chi nhãn mới nhận định chính xác được?"
Thiếu nữ mặc tử khẽ cau mày nói.
"Ta có thể vận dụng tử long chi nhãn, bằng không cũng không thể nhìn ra Tô sư thúc có dấu hiệu trúng độc, bất quá cũng chỉ nhìn ra được chút mánh khóe, muốn tìm hiểu sâu hơn lại luôn bị một cỗ bình chướng vô hình liên tục quấy nhiễu."
Đúng lúc này, trong hư không bỗng nhiên vang lên một tiếng sáo cực kỳ êm tai, người nghe xong không cảm giác được có điều đặc biệt, chỉ nghĩ đơn giản đó là một khúc nhạc dễ nghe mà thôi.
Thế nhưng Tô Thanh Hà khi nghe được thanh âm này, sắc mạt trở nên vặn vẹo, khổ không nói lên lời!
Khi tiếng sáo kết thúc, là lúc Tô Thanh Hà phun ra một bụm máu lớn, thân hình mạnh mẽ bắn lui về phía sau, tựa như bị một cỗ lực lượng vô hình cường đại đánh trúng vậy.
Lý Tùy Dương ứng tiếng liền động, thân ảnh nhoáng lên đã bay vụt ra ngoài, đỡ lấy thân hình Tô Thanh Hà, lúc này mới dừng được thế bay.
Sắc mặt Tô Thanh Hà tái nhợt, hiển nhiên bị trọng thương, xấu hổ nhìn Lý Tùy Dương vừa cứu chính mình, trong lòng còn bất cam nhắc nhở:
"Lý sư huynh, đối phương có điều cổ quái!"
Vài gã tu sĩ Tiềm Long Viện đều tiến lên, lập tức vây quanh Tô Thanh Hà tiến hành trị liệu.
Trung niên nhân áo trắng vẫn chưa truy sát, lúc này đã lui về trong đội ngũ bốn gã tu luyện giả áo trắng còn lại, vẻ mặt đạm nhiên nhìn sang chúng tu sĩ Tiềm Long Viện.
"Tiềm Long Viện danh vang thiên hạ, bất quá hôm nay xem ra cũng chỉ như vậy! Hiện nay các tu luyện giới thực sự quá xuống dốc, muốn tìm một đối thủ thực thụ lại khó khăn đến vậy!"
Vẫn lẳng lặng huyền phù cách đó không xa, bên cạnh chiếc điểu lung thật lớn, nét mặt gã thanh niên tuấn mỹ lộ một tia tiếu ý chẳng đáng, khinh miệt nói.
"Kẻ tiểu nhân đê tiện, không dám một đấu một, các ngươi vì sao dám gian trá, dĩ nhiên âm thầm hạ độc!"
Một gã thanh niên tu sĩ mặc võ phục màu nâu đột nhiên dựng ngược tóc, bay ra tức giận nói.
Người này tên là Tiêu Mục, tuổi còn trẻ đã là một ngôi sao sáng mới nổi trong hàng ngũ đệ tử một đời của Tiềm Long Viện, một thân tu vi đạt tới giả linh hồn giai, thọ nguyên còn chưa tới trăm năm, tiền đồ không thể hạn lượng.
Thanh niên tuấn mĩ lạnh lùng phất chiếc quạt trên tay, mắt liếc Tiêu Mục nói:
"Chỉ nho nhỏ một gã đại sư giai, ngươi có tư cách gì đại biểu cho Tiềm Long Viện phát ngôn, còn không mau chạy về núp bóng sư phụ ngươi đi!"
Nghe như vậy, Tiêu Mục nhất thời nghẹn giọng, nét mặt cực kỳ xấu hổ, đối phương căn bản không chính diện trả lời vấn đề của hắn, nhưng lại khiến hắn không còn lời nào để nói, thực lực đã không bằng người, chỉ đành nén giận câm lặng mà thôi.
Thanh niên tuấn mỹ nhìn qua tuổi tác cũng không lớn, thế nhưng khí nguyên trên người tỏa ra vô cùng kinh khủng, tương đương với tu luyện giả linh hồn giai hậu kỳ, so với người có tu vi cao nhất trong đội ngũ Tiềm Long Viện là Lý Tùy Dương không chút thua kém, còn về phương diện trẻ tuổi căn bản không ai có thể ngang hàng, cho dù là Tiêu Mục, Bạch Du, Lâm Uyển Nhi, Triển Thanh Nhu đều là những kỳ tài cũng bị bỏ lại phía sau.
Lý Tùy Dương trầm giọng nói:
"Tiểu đồ xác thực quá xung động, nhưng nói không sai, ta yêu cầu các ngươi giải thích vì sao lại lật lọng âm thầm hạ độc!"
Thanh niên tuấn mỹ cười lạnh nói:
"Nguyên lai Tiềm Long Viện các ngươi là như vậy, rõ ràng tài nghệ không bằng người lại muốn quanh co tìm mượn cớ, không nói đến có hạ độc hay không, cho dù hạ độc, có bản lĩnh các ngươi đừng trúng độc đi!"
Lý Tùy Dương tái mặt, không phản bác, nhưng thực ra cũng không biết phản bác làm sao, về phần hạ độc, căn bản là do khí nguyên trên người gã thanh niên tuấn mĩ và năm tên trung niên áo trắng kia tản mát ra, một khi đến gần người bọn chúng lập tức sẽ bị nhiễm phải độc nguyên, đặc biệt là gã thanh niên tuấn mỹ kia, tu vi cao thâm vô cùng, bản thân còn tản mát ra nguyên độc vô hình cũng lợi hại không kém, ngay cả cao thủ như Tô Thanh Hà cũng không thể chống đỡ được. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Thanh niên tuấn mỹ nhìn lại điểu lung phía sau lưng nhốt đông đảo chúng tu luyện giả, lại nói:
"Toàn bộ Nam Xuyên Giới, tìm một người ra dáng tu luyện giả cũng không có, các ngươi còn tư cách gì nắm giữ một tu luyện giới, chẳng bằng quy thuận Đại Hạ Quốc chúng ta mới hy vọng có được một tương lai sán lạn."
"Phụt!"
Một lão đầu thân mặc trường bào màu tro cũ nát đứng tựa song lồng sắt giận dữ nhổ một ngụm nói:
"Lão tử dù có uất ức muốn chết cũng không chạy theo đám nam không ra nam, nữ không ra nữ Đại Hạ Quốc các ngươi."
Chúng tu luyện giả bị giam giữ, trong lòng tự nhiên phẫn hận bất cam, nét mặt mỗi người đều nghiêm trọng vô cùng, nhưng sau khi nghe được lời này có hơn phân nửa nhịn không được, cười ầm ra thành tiếng, đồng thời lấy một loại ánh mắt quái dị nhìn về phía vị thanh niên tuấn mỹ kia.
Tao lão đầu ( lão đầu hư hỏng ) mắng chửi rõ ràng chính là nhằm vào thanh niên tuấn mỹ, người này có dung mạo tinh xảo, vốn là một nam nhân nhưng trông qua còn muốn mỹ lệ hơn cả nữ nhân, da dẻ càng trơn mịn trắng bóc, nếu là trên người một vị nữ tử nào đó thì không có gì bất thường, nhưng đây lại xuất hiện trên người một nam nhân, này chính là chán ghét rồi!
Bất quá không thể phủ nhận người thanh niên Đại Hạ Quốc không biết tên này có tướng mạo xuất phàm thoát trần, ngoài hai từ anh tuấn, mỹ lệ ra không cách nào hình dung thấu triệt cho được, rất khó có thể tưởng tượng một nam nhân trưởng thành lại có vẻ mỹ lệ như vậy, này chẳng phải khiến người ta liên tưởng đến đám âm dương nhân ( người đồng tính ), hơn nữa tại tu luyện giới Đại Hạ Quốc xác thực có một loại ma phái của Ma tu có thể khiến người tu luyện nó trở thành kẻ nam không ra nam, nữ không ra nữ.
Thanh niên tuấn mỹ khẽ biến sắc mặt, hiển nhiên ngôn từ của tao lão đầu kia đã làm hắn tức giận, bất quá rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh, tự cười mỉm nói:
"Người này có phải Tam Nhãn Thần Cái Cừu Cừu của Thiên Lâm Tự, nghe đồn mồm miệng rất thối, hôm nay gặp được quả là danh bất hư truyền, Cừu gia tại Nam xuyên giới cũng là một gia tộc tu luyện rất lớn, ngươi nếu còn nói thêm một câu, tin hay không ta tận diệt Cừu gia, từ nay về sau biến mất trên trần thế."
Còn muốn mắng chửi thêm một hồi, Tam Nhãn Thần Cái Cừu Cừu nghe đối phương nhận biết mình rõ như vậy, lập tức ngưng lại, nhìn chúng tu luyện giả xung quanh mình một mực trầm lặng, nhẹ giọng nói thầm một câu:
"Mẹ nó, lẽ nào chỉ có một mình lão tử dám chửi hay sao!"
Thanh niên tuấn mỹ bày ra thực lực khiến cho mỗi vị tu luyện giả nơi đây đều cảm thấy sợ hãi, toàn bộ tu luyện giả Nam Xuyên Giới nhập cốc lần này hầu như đều bị bắt vào lồng sắt thật lớn này, đấy còn chưa nói đối phương chỉ vẻn vẹn có sáu người mà thôi.
Lúc này coi như người của Tiềm Long Viện đối với gã thanh niên tuấn mĩ này cơ hồ cũng không có biện pháp, trong lòng mỗi một vị tu luyện giả bị giam giữ đều đang đắn đo bất định, thân phận gã thanh niên tuấn mỹ này rốt cuộc như thế nào đây.
"Lý đạo hữu, các ngươi muốn tự mình tiến vào lồng sắt hay muốn ta bắt bọn ngươi tiến vào?"
Thanh niên tuấn mỹ không để ai trong mắt, khinh thường hỏi.
Lý Tùy Dương nguyên bản không biết làm sao, lúc này sắc mặt đại biến, càng thêm âm trầm nói:
"Vậy còn phải xem ngươi có bản lĩnh như vậy hay không!"
Thanh niên tuấn mỹ cười thú vị nói:
"Nếu Lý đạo hữu tự tin mười phần, ta đây liền muốn chơi trò tróc điểu (bắt chim), muốn xem xem đám điểu nhi Tiềm Long Viện và Nam Xuyên Giới có gì khác nhau. Đều ra đi!"
Nói xong lời cuối cùng, thanh niên tuấn mỹ vỗ tay nhẹ ba cái, thanh âm không lớn nhưng vô cùng rõ ràng. Tiếng vỗ tay vừa ngừng, không gian trong vòng sơn lâm phía dưới bỗng nhiên một trận rung động, dường như có kết trận bị mở.
Tiếp đó, một đám tu luyện giả ăn mặc khác nhau bay lên từ phía dưới sơn lâm, có tới hơn ba mươi người, tu vi kém nhất cũng là đại sư giai sơ kỳ.
Lý Tùy Dương và chúng tu sĩ Tiềm Long Viện nhất thời cả kinh, không gian ba động như vậy rõ ràng là do truyền tống trận cỡ lớn phát ra, không thể tưởng được đối phương lại có phương pháp nhập cốc dễ dàng như vậy, tùy tiện một chút liền có thể tiến vào nhiều người như vậy.
Thanh niên tuấn mỹ đối với biểu tình của mọi người rất thỏa mãn, nói tiếp:
"Những người này đều là thực khách của ta, bình thường cũng không có việc gì làm, ngày hôm nay để cho bọn họ tới bắt điểu đi!"
Đối phương mới chỉ có sáu người liền cơ bản quét ngang toàn bộ tu luyện giả nhập cốc, nháy mắt một cái đã kéo đến thêm một đám đông như vậy, vô luận là chúng tu luyện giả bị nhốt trong lồng sắt hay chúng tu luyện giả còn bên ngoài, sắc mặt mỗi người đều vô cùng tuyệt vọng.
"Lý sư huynh, chúng ta hay là lui đi!"
Tô Thanh Hà đang chữa thương, chậm rãi mở mắt già nói.
"Hừ, nếu làm như vậy, mặt mũi Tiềm Long Viện chúng ta bị đùa giỡn mất hết sao, hôm nay nhất định phải cho bọn họ biết Tiềm Long Viện lợi hại như thế nào!"
Lý Tùy Dương vừa nói, khí nguyên toàn thân liền bùng phát.
"Uyển nhi tỷ tỷ, một lúc nữa hỗn chiến là lúc ngươi thừa cơ bỏ chạy, ta sẽ yểm trợ cho ngươi, tỷ tỷ nhất định phải tìm được "Kiền khôn bảo hạp", sớm ngày tìm được tung tích người trong lòng đó!"
Trirrtn Thanh Nhu thấy rõ đại chiến là chuyện khó tránh khỏi nên truyền âm nói.
Lâm Uyển Nhi hơi sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia lưu luyến, cảm kích truyền âm lại nói:
"Cảm tạ ý tốt của muội muội, lúc này là lúc nguy nan, nếu ta bỏ lại chúng đồng môn không thèm quan tâm, thực không còn đạo nghĩa, tỷ tỷ sẽ ở lại cùng sánh vai với ngươi kháng địch!"
Triển Thanh Nhu cười nhẹ, mang theo một chút tiếc nuối nói:
"Tuy rằng ta rất tán thành quyết định của tỷ tỷ, thế nhưng muội muội càng hi vọng tỷ tỷ có thể tìm được "Kiền khôn bảo hạp" sau đó vượt biển tới bờ bên kia tìm nam nhân mà tỷ ngày đêm nhung nhớ nóng ruột tâm can."
Đôi mất đen láy của Lâm Uyển Nhi đột nhiên mờ đi vì nước mắt, lẩm bẩm nói:
"Ta cũng không biết hắn có còn sống trên đời nữa không."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...