Nhìn vào Linh Vương đan trong tay, Lâm Khiếu Đường hơi có chút cảm khái, cười nhẹ một tiếng rồi đem Linh Vương đan nuốt xuống.
Sau khi uống xong, cảm giác như điện giật lần trước lại xuất hiện một lần nữa, trong lòng Lâm Khiếu Đường hơi có chút kinh hãi. Lẽ nào lại muốn thất bại sao?
Tâm niệm chỉ chợt hiện, Lâm Khiếu Đường lập tức ổn định tâm tình không hề suy nghĩ lung tung, nội linh và nội dương bổ sung cho nhau, đan xen hấp thu dược lực.
Lâm Khiếu Đường đã không còn khái niệm về thời gian, chỉ là nhập định ngồi đó, toàn thân trên dưới tản mát ra một vầng sáng kim sắc.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, thân thể Lâm Khiếu Đường đột nhiên chấn động mạnh, tinh thần mãnh liệt thu hồi lại, bên trong ý thức hải đột nhiên vô cùng hỗn loạn.
Các mỹ nữ bỗng nhiên hiện lên, khuôn mặt của các nàng vô cùng mờ ảo không tài nào nhìn rõ, khiến cho Lâm Khiếu Đường vừa cảm thấy quen thuộc, lại tựa hồ như xa lạ. Những mỹ nữ này ra sức không ngừng uốn éo vặn vẹo thân thể trước mặt Lâm Khiếu Đường.
Tiếp theo, có một vị mỹ nữ bắt đầu chậm rãi cởi bộ quần áo vốn đã mỏng manh đơn bạc trên người xuống, nhất thời làn da bóng loáng trơn mịn, cặp nhũ phong cao vút mềm mại vô cùng đàn hồi nhanh chóng lộ ra, mị hoặc đến cực điểm, khiến cho tâm hồn người khác rúng động, hận không thể lao đến mạnh mẽ đè nàng ra đất, hung hăng chà đạp một phen.
Bây giờ lại đến mấy vị mỹ nữ khác cũng bắt đầu cởi y phục, chỉ trong chốc lát, đám mỹ nữ đã không còn một mảnh vải che thân, Lâm Khiếu Đường chỉ cảm thấy trong miệng khô khốc, ý thức càng lúc càng mơ hồ, vô ý thốt lên một tiếng rồi tiến về phía trước.
Khiếu Đường cơ hồ không thể điều khiển được bản thân, vươn tay ra chộp lấy một nhũ cầu căng tròn của một mỹ nữ trong đó, đang muốn vê nắn xoa bóp, bỗng nhiên nguyên thức vang vọng một tiếng thanh minh. Một giọng nói quen thuộc vang lên rất rõ ràng trong ý thức hải của Lâm Khiếu Đường:
- Công tử, không thể!
Lâm Khiếu Đường giật mình một cái, trên tay mãnh liệt rung động, trong nháy mắt đã buông ra, mấy mỹ nữ nhìn thấy như thế, nhất thời càng thêm uốn éo, thậm chí là chủ động đón nhận, dùng thân thề mềm mại thơm ngát hung hăng chà xát lên trên người Lâm Khiếu Đường.
Lâm Khiếu Đường đã khôi phục lại được ý thức, hít sâu một hơi rồi chậm rãi nhắm mắt lại, tĩnh tâm không một tiếng động. Một lúc sau, khi hắn mở mắt lần thứ hai thì những mỹ nữ kia đã không thấy đâu nữa.
Lâm Khiếu Đường đứng trên vỉa hè bên đường lớn, bốn phía xe cộ qua lại nối đuôi như rồng rắn, nhà cao tầng tòa này nối tiếp tòa khác. Đoàn người như một dòng chảy không bao giờ ngừng qua lại vội vã, trên mặt mỗi người đều tràn ngập vẻ tươi cười, mỗi một người đi ngang qua Lâm Khiếu Đường đều hướng về hắn gật đầu vô cùng hảo hữu, có người thậm chí còn lên tiếng ân cần thăm hỏi, thế nhưng Lâm Khiếu Đường không thể nào nghe rõ được bọn họ rốt cuộc nói những gì, chỉ nhìn thấy được miệng bọn họ mấp máy.
- Khiếu Đường, Khiếu Đường!
Bỗng nhiên một âm thanh rất thành thục ôn nhu ập vào tai Lâm Khiếu Đường khiến hắn say mê không ngớt, theo âm thanh, Lâm Khiếu Đường bắt đầu đi về phía trước. Ở phía trước chưa đến mười thước là một ngã tư đường rộng lớn, phía đối diện là một bệnh viện cao tầng xa hoa to lớn đứng sừng sững.
Có rất nhiều người đứng ở cửa chính của bệnh viện vẻ mặt vui cười nhìn về phía Lâm Khiếu Đường, không ít người còn cầm trên tay hoa tươi, còn có một thiếu nữ ánh mắt si mê, không ngừng hướng về phía Lâm Khiếu Đường vẫy tay.
Lâm Khiếu Đường vô ý thức chậm rãi đi đến, lúc này âm thanh nhu hòa êm tai lại vang lên lần thứ hai.
-Khiếu Đường, trở lại nào, mau tới đây, bên này, mọi người rất nhớ anh, mọi người cần có anh, rất nhiều bệnh nhân đã bị chết rồi, anh mau tới đây đi!
- Khiếu Đường, ở đây mới là nhà của anh, mọi người mới là người thân của anh, anh thuộc về nơi này!
Lâm Khiếu Đường không ngừng vùng vẫy, một mặt muốn bản thân dừng bước lại, một mặt thì muốn bản thân nhanh chóng tiến vào trong tòa bệnh viện kia, ý thức xoắn quyện vào nhau khiến đầu của Lâm Khiếu Đường như muốn nổ tung.
- Tin! Tin!
Một tiếng còi ô tô kéo dài inh ỏi từ xa áp tới.
Hầu như trong nháy mắt ngay khi ô tô đụng vào Lâm Khiếu Đường, hắn đột ngột nhảy về phía sau vài bước, toàn bộ cảnh tượng trước mắt đều hoàn toàn biến mất, bốn phía rơi vào trắng xóa một màu.
Ý thức lại một lần nữa trở nên mơ hồ!
Thời gian cứ từng giọt từng giọt trôi qua, Lâm Khiếu Đường lẳng lặng ngồi bên trong một gian phòng lớn nhất trong địa huyệt, trên người đã sớm bị bụi bám đầy, kết lại thành một lớp dầy, không còn nhìn thấy rõ đường nét con người mà chỉ như một pho tượng hình người màu xám đang ngồi ở đó.
Bỗng một ngày, Lâm Khiếu Đường đột nhiên mở hai mắt, cúi đầu nhìn lại bản thân thấy không có gì biến hóa, thân thể run lên làm bụi bặm rơi đi hết.
- Công tử, ngài đã thành công vượt qua nguy hiểm rồi!
Một giọng nói dịu dàng đã lâu không được nghe truyền vào tai Lâm Khiếu Đường, chính là âm thanh của Tân Tây Á.
Lâm Khiếu Đường hiểu ý cười nói:
- Tân Tây Á, cám ơn cô!
Lúc này ở bên trong tử kim trường thương vẻ mặt của Tân Tây Á đã đỏ bừng không dám lên tiếng, nếu như Lâm Khiếu Đường có thể thấy được chắc chắn hẳn sẽ cười ha hả.
Toàn bộ dược lực của Linh Vương đan đã bị nuốt hết, thế nhưng vẫn còn chưa hoàn toàn hấp thu, Lâm Khiếu Đường đã vượt qua được giai đoạn khó khăn nhất, về sau chỉ cần tuần tự mà tiến là được.
Lâm Khiếu Đường cũng không gấp gáp, sau khi kiểm tra bên trong địa huyệt ma pháp trận cùng kết trận bốn phía xem có bị nới lỏng ra hay không rồi mới bắt đầu củng cố lại vài môn tâm pháp cùng kỹ nghệ trọng yếu.
Vận chuyển Đấu Luyện trôi chảy một cách thần kỳ, Tu Hồn Dưỡng Linh Thuật nhất cử đột phá tầng thứ sáu, hơn nữa mấy tầng kế tiếp Lâm Khiếu Đường chỉ bỏ ra chút thời gian ngồi một lúc liền đã tu tập hoàn tất cho đến tận tầng mười một.
Rốt cuộc thì hai bộ tâm pháp cao cấp đều đạt được tầng cao nhất là Vô Tung Quyết và Tu Hồn Dưỡng Linh Thuật.
Lúc này, sự vận chuyển của Đấu Luyện rơi vào điên cuồng, thậm chí không cần Lâm Khiếu Đường thôi động, chính nó cứ tự động vận chuyển, Lâm Khiếu Đường cảm thấy bên trong cơ thể có một dòng nước ấm tán loạn, trong ý thức hiện lên một loạt những ký hiệu xa lạ, Linh Tung Quyết, một cái tên hoàn toàn mới rất nhanh đã hiện lên trong ý thức hải của Lâm Khiếu Đường, đây là một bộ kỹ nghệ có khả năng làm nguyên linh đề thăng tốc độ cộng thêm năng lực tự chữa trị, thoạt nhìn qua thì trong tình huống bình thường cũng không dùng được, nhưng thực ra không phải vậy, cho dù ở bên trong thân thể, nguyên linh vẫn có khả năng bị thụ thương như thường, tốc độ của nguyên linh được đề thăng thì tốc độ của thân thể cũng sẽ được đề thăng.
Lâm Khiếu Đường tuy có được kỹ nghệ mới nhưng tịnh không vì quá vui mừng mà lơ là, hắn vẫn tiếp tục củng cố Đấu Luyện.
Không biết bao lâu sau, ở sâu thẳm bên trong nguyên thức, oanh một tiếng, Đấu Luyện rốt cục cũng đột phá được tầng thứ bảy, cũng là đột phá được giai đoạn thứ nhất, tiến vào giai đoạn thứ hai, thuận lợi đạt tới tầng thứ tám.
Nhưng tâm pháp Đấu Luyện giai đoạn thứ hai do Lâm Khiếu Đường đánh cược mạng sống mới có được lại chỉ là mấy câu nói qua loa mà thôi:
- Ngộ cục, phá cục, chích nhân hãm mưu chi trung. Bất ngộ, bất phá. Tất tương khốn tử kỳ trung!
Đấu Luyện giai đoạn thứ hai đột nhiên chuyển biến đến một trăm tám mươi độ, không hề thần bí quỷ dị như là giai đoạn thứ nhất, Lâm Khiếu Đường hao tốn nhiều ngày, rốt cuộc cũng nhận ra được rằng tầng tám của giai đoạn thứ hai cũng không hề thâm sâu khó hiểu, mà chỉ cần chăm chỉ tu luyện, tuần tự mà tiến là được. Tu vi thâm hậu sẽ kéo theo tâm pháp thành thục, mà tâm pháp thành thục cũng có thể khiến tu vi thâm hậu hơn, hai bên cùng xúc tiến, thiếu một thứ cũng không được.
Những ngày kế tiếp, Lâm Khiếu Đường ngoại trừ tu luyện ra, lại bắt đầu, tinh luyện bí huyền kim ở trong thượng cổ khôi giáp, đồng thời cũng tiến hành nghiên cứu kỹ lưỡng hơn về Bạch Sắc Linh Chi.
Vốn lưu lại bên trong tử kim trường thương đã lâu, trong khoảng thời gian này Tân Tây Á cũng ra ngoài hoạt động một phen, thường trợ giúp Lâm Khiếu Đường làm những việc mà khả năng cho phép, đến hôm nay ngược lại đã cảm thấy quen thuộc khi ở trạng thái nguyên linh, so với trước đây thật ra Tân Tây Á còn cảm thấy vui hơn một chút, tựa hồ cái chết của thân thể đối với nàng mà nói lại chính là một loại giải thoát.
Thành phần của Bạch Sắc Linh Chi, Lâm Khiếu Đường sớm đã nghiên cứu thấu triệt, hàm chứa ở bên trong Bạch Sắc Linh Chi có đến hơn chín phần là chất kháng sinh. Lúc này chủ yếu chỉ nghiên cứu thế nào để Bạch Sắc Linh Chi có thể sinh sôi nẩy nở.
Thử nghiệm qua rất nhiều các loại đường lối cùng phương pháp nhưng đều thất bại, vì thế nên đã bị chết mất hai gốc Bạch Sắc Linh Chi.
Dày công nghiên cứu nhưng không được, Lâm Khiếu Đường chỉ có thể tạm thời buông tha. Đem hai mươi mốt gốc Bạch Sắc Linh Chi còn lại, dưới sự bảo hộ của nguyên lực chuyển đến trồng ở bên trong bồi duỡng thất, đồng thời đặt cùng chỗ với năm cây Cổ Độc Thi Thảo, bốn phía xung quanh còn trồng thêm một số linh thảo tương đối trân quý trong dược viên.
Việc tinh luyện bí huyền kim không lâu sau cũng ngừng lại, bởi vì toàn bộ kiện thượng cổ khôi giáp đã bị tinh luyện hoàn toàn, một chút cũng không còn.
Tổng cộng Lâm Khiếu Đường luyện chế ra được năm chiếc tử kim trường thương cùng với hai tử kim Trảo Long Thủ, cũng đem chín chiếc Diêm La Thủ tẩm chế trong nguyên lực của bản thân, dùng nội linh đem khí âm độc bên trong chín chiếc Diêm La Thủ toàn bộ hút ra sạch sẽ, không những khiến cho âm khí trên Diêm La Thủ biến mất không thấy đâu nữa mà còn khiến cho nội linh được ăn một bữa no nê.
Ở bên ngoài chín chiếc Diêm La Thủ phủ thêm một tầng băng tinh, chín chiếc chiếc thủ cốt di hài của thượng cổ yêu thú này liền trở thành vật chí hàn, phối hợp sử dụng cùng với hai tử kim thủ sẽ có uy lực vô cùng, Lâm Khiếu Đường rốt cục cũng có thể chào tạm biệt cái thời kì dùng nguyên lực thuần túy huyễn hóa ra Trảo Long Thủ rồi.
Sự biến ảo của kim thủ chỉ thích hợp sử dụng khi chữa trị, dùng để làm thủ đoạn tấn công chung quy vẫn chỉ là thứ vật mềm yếu.
Ngự vật đạo pháp, môn đạo kỳ này, Lâm Khiếu Đường vẫn luôn coi là một kỹ nghệ phụ trợ cho tu luyện, thế nhưng bởi vì vượt qua được thời kỳ nguy hiểm khi trùng quan, việc tu luyện được nâng cao thêm một bước, mơ hồ có xu thế biến chất, môn đạo kỹ này cùng là gió thổi thì nước dâng, việc vận dụng nguyên thức để khống chế những vật chết xung quanh càng ngày càng thành thạo, có lẽ vẫn còn chưa tới mức lô hỏa thuần thanh, nhưng cũng chỉ cần tiện tay là có thề nắm bắt được.
Rốt cuộc ở bên trong địa huyệt này bao lâu, Lâm Khiếu Đường cũng không tính được rõ ràng lắm, một năm, hai năm, ba năm, .... mười năm, hai mươi năm.
Nói chung thời gian chi vuột qua trong nháy mắt.
Thế nhưng từ khi vượt qua được thời kỳ nhập ma nguy hiểm, sự tiến bộ tu vi của Lâm Khiếu Đường trở nên cực kỳ chậm chạp, cho dù là đem toàn bộ trung cấp nguyên thạch trên người ra phụ trợ tu luyện, vẫn như cũ không thấy có hiệu quả. Bất đắc dĩ, Lâm Khiếu Đường lại mở ra một hộp độc đan, là một băng hệ độc đan, sau đó uống vào. Nhất thời Lâm Khiếu Đường được nhấm nháp tư vị "sảng khoái" của những cơn buốt lạnh.
Hắn cũng không biết bản thân lấy đâu ra nghị lực, sau nhiều ngày chịu đựng khổ sở, rốt cục cũng đem băng độc trong người áp chế xuống, bắt đầu tiến nhập vào giai đoạn hấp thụ tiêu hóa.
Đến khi băng độc hoàn toàn được hấp thu, hai loại nguyên linh bên trong cơ thể của Lâm Khiếu Đường rốt cuộc cũng bắt đầu trở nên rục rịch muốn động.
Nội linh trong cơ thể tích góp lấy từng tí độc nguyên lực đang điên cuồng tuần hoàn lưu động, thân thể của nội linh cứ một hồi bành trướng rồi lại một hồi thu nhỏ. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Còn nội dương thì chợt lóe, chợt tắt, lúc thì bốc cháy, lúc thì cô đọng.
Lâm Khiếu Đường biết rằng thời gian rốt cuộc cũng đã tới, nhất thời tập trung tinh thần, không dám có chút lơi lỏng nào, cũng không làm bất cứ việc gì khác nữa, chỉ chuyên tâm tu luyện, lại một lần nữa tiến vào cảnh giới võ ngã!
Bên trong địa huyệt không có sự thay đổi của bốn mùa, thế nhưng sơn khâu ở bên ngoài địa huyệt cũng là xuân đi đông đến, thu qua hạ tới, cứ an ổn mà lặp đi lặp lại. Tuyết đọng bao trùm khắp núi, tan ra thành nhiều dòng suối nhỏ, nước suối dẫn đi khắp nơi nuôi dưỡng cỏ cây, cỏ cây tươi tốt, rồi từng cơn mưa lá vàng rơi, sau đó khắp núi lại là tuyết bay, cảnh tượng như vậy không biết đã xuất hiện bao nhiêu lần.
Ba mươi lăm năm!
Từ khi Lâm Khiếu Đường tiến vào địa huyệt đã trải qua ba mươi lăm năm!
Đối với phàm giới mà nói ba mươi lăm năm là một quãng thời gian dài dằng dặc, đủ để con người ta già đi. Thế nhưng đối với tu luyện giới mà nói ba mươi lăm năm không tính là gì, một người cấp bậc linh hồn giai có thể sống tới năm sáu trăm năm, ngay cả sư giai đều đã có hơn hai trăm năm thọ nguyên, ba mươi lăm năm thực sự không tính là gì, tuy rằng tuyệt đại bộ phận tu luyện giả trong vòng ba mươi lăm năm cũng chẳng làm nên trò trống gì, một phần nhỏ tu luyện giả có được chút sơ thành, thế nhưng vẫn có một phần cực kỳ nhỏ những tu luyện giả hoặc bằng cơ duyên, hoặc bằng ý chí cứng cỏi, hoặc bằng trí óc thông minh hoặc thiên phú hơn người, lợi dụng thời gian ba mươi lăm năm này để hoàn thành một bước tiến rất lớn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...