Đấu Y

"Các ngươi không được chạm vào những thứ kia!" Lão Tam Tử giận dữ hét.

Ba......

"Tiểu quỷ không muốn chết thì cút ngay cho ta". Tâm tình đang khó chịu, Vương Nhị đi tới định đánh một chưởng.

Lão Tam Tử quật cường phẫn nộ trừng mắt nhìn vóc người lực lưỡng của Vương Nhị không hề sợ hãi, chỉ là cứ như vậy lại làm cho đối phương càng thêm tức giận, đi tới tung một cước, lão Tam tử xiết chặt nắm tay, móng tay đâm thật sâu vào trong bàn tay.

Vương Nhị là một hạ đẳng gia tướng của Vương gia, mấy ngày nay vì muốn bắt được vị thiếu niên xấu xí của Nhất Đâo Môn, hắn đã bốn năm ngày không đi đánh bạc, gia tộc ra lệnh không dám làm trái, đành phải nhẫn nhịn chờ đợi, ngày hôm nay cuối cùng cũng phát hiện một chút đầu mối.

Rõ ràng nhìn thấy có vị thiếu niên đi vào, nhưng tìm nửa ngày cũng không tìm được nửa cái bóng người, Vương Nhị thầm hối hận vừa rồi tại quán trà đã quá cao hứng không chú ý, nếu không phải tên gia phó dưới tay nhìn thấy một bóng dáng, sợ là đã bỏ lỡ.

Tìm không được người, Vương Nhị đem tức khí trút lên trên người thiếu niên trước mắt, một trận quyền đấm cước đá, sau khi phát tiết nhiệt hoả trong lòng mới mang theo vài tên gia phó nghênh ngang rời đi, hiện tại tình hình Tân La thành so với trước kia đã không giống nhau, Vương Nhị hắn đã có thể ngẩng đầu uy hiếp đánh người.

Trước kia chỉ là song tinh đạo phó, Vương Nhị cũng rất biết đạo làm người, gặp ai đó đều trước hết là phân tích thực lực của đối phương, bất quá, lúc này không giống ngày xưa, thế giới này luôn luôn biến hoá rất nhanh......

Phía trên âm thanh có chút ồn ào, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh phản kháng của lão Tam Tử, bất quá toàn bộ đều kết thúc bởi tiếng kêu thảm thiết.


"Nhất định là người Vương gia!" Tiểu Lan thất thanh nói.

Mặc dù rất lo lắng cho lão Tam Tử, nhưng Lâm Khiếu Đường biết, hiện tại đi ra ngoài không hề nghi ngờ là muốn chết,nắm chặt nắm tay, trong mắt ẩn chứa một tia kích động không dễ phát hiện,trên mặt vẫn như cũ lại mang theo nét mỉm cười, Lâm Khiếu Đường không hy vọng cảm xúc của mình ảnh hưởng đến A Mãnh cùng Tiểu Lan," Đừng lo, chỉ cần bọn họ tìm không được sẽ rời đi, nơi này là địa bản của Lâm gia, người Vương gia cũng không dám xằng bậy".

A Mãnh cũng không lạc quan nói: "Đại sư huynh, hai tháng nay ngươi nhất định là không ở Tân La thành rồi. Hiện tại thế lực của Vương gia đã vượt qua Lâm gia. Không biết nguyên nhân gì, Lâm gia tại phương diện dược thảo cùng vũ khí tựa hồ đang bị đả kích. Càng ngày càng kém, hai ngày trước còn bị Vương gia nhận mua ba cái dược điếm. Hơn nữa nghe nói phân bộ tiệm thuốc của Lâm gia tại thành thị khác cũng xảy ra chuyện, ăn chết người rồi."

Lâm Khiếu Đường nhíu mày, những tin tức này hắn một chút cũng không biết. Hai tháng ngăn cách với bên ngoài lập tức thay đổi rất nhiều. Xem ra sau này đúng là không thể như vậy nữa. Lâm Khiếu Đường cũng không nguyện trở thành dã nhân trong thâm sơn.

Bất quá Lâm Khiếu Đường nằm mơ cũng không tưởng tượng được, hai tháng trước tinh thần của Lâm gia vẫn còn có sự mạnh mẽ phấn trấn, như thế nào đột nhiên thoáng cái lại từ trên trời rớt xuống đất?

Một hồi lâu, khi động tĩnh bên trên lắng xuống, để an toàn, Lâm Khiếu Đường đợi một lúc mới cùng Tiểu Lan ra ngoài.

Lão Tam Tử mặt đầy máu ngồi trên thềm đá, nhìn ba người đi ra, miễn cưỡng cười."Bọn họ không tìm được. Đã bỏ đi rồi. Chúng ta hiện tại làm sao bây giờ. Bọn họ nhất định còn có thể trở lại".

"Đóng cửa rời đi!" Lâm Khiếu Đường đơn giản nói.


"Đi? Chạy đi đâu? Chỉ cần chúng ta vừa đi ra ngoài lập tức sẽ bị người của Vương gia phát hiện ." Lão Tam Tử lau vết máu trên mặt nói.

Phảng phất như không biết buồn rầu là gì, Lâm Khiếu Đường không nghiêm chỉnh cười nói,"Đi theo đại sư huynh sẽ không bị phát hiện, ngươi cùng A Mãnh trước hết đóng cửa lại."

A Mãnh và Lão Tam Tử tuy đầy bụng hồ nghi, nhưng cũng nghe lời, trước tiên đóng cửa chính lại, rồi vội vã trở lại hậu viện.

Lâm Khiếu Đường cùng Tiểu Lan quay trở lại hầm, A Mãnh cùng Lão Tam Tử có chút không lí giải nổi,đến khi Lâm Khiếu Đường mở ra thông đạo ẩn sau vách tường, ba người lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra.

Tuy nói Lâm Khiếu Đường giấu diếm thông đạo bí mật,cũng bởi vì thân phận Lâm gia đệ tử, hắn không thể không che tai mắt của người khác, mặc dù không phải danh nhân gì, nhưng vẫn là cẩn thận cho thỏa đáng, hai năm nay,nhờ bí đạo này, ít nhiều hắn đã tránh né được không ít ánh mắt. Bạn đang đọc truyện được tại

Địa đạo kì thật cũng không quá dài, chỉ mấy chục thước đã đến điểm cuối cùng, đẩy ra cánh cửa đá, ba vị thiếu niên mang theo một nữ tử toàn thân đã chuyển sang màu đen, từ dưới nền đất xông ra, nơi này là một ngõ nhỏ đối diện với tiệm thuốc,trong ngõ còn có hai hẻm tắt nhỏ, bởi vậy từ nơi này đi ra là tuyệt đối sẽ không bị người của Vương gia đang giám sát tiệm thuốc phát hiện.

Vất vả quanh co, Lâm Khiếu Đường cuối cùng cũng đem ba người đến phế dược phòng phía sau núi.

"Đại sư huynh, ngươi trở thành người của Lâm gia từ khi nào vậy?" A Mãnh kì quái nói.


Lâm Khiếu Đường cười nói,"Ta vẫn vậy, từ khi sinh ra đến bây giờ"

Ba người cho tới bây giờ cũng không biết thân phận của Lâm Khiếu Đường , lúc này giật mình không ít, Lâm Khiếu Đường kiên nhẫn giải thích nửa ngày mới miễn cưỡng giải thích rõ ràng.

Tiểu Lan trúng độc rất nặng, hơn nữa mũi tên cũng không có nhổ ra, nếu không phải đã kinh động đến động mạch, sợ là đã sớm trúng độc bỏ mình.

Lâm Khiếu Đường đầu tiên dùng thủ thuật nhỏ rút mũi tên trên người Tiểu Lan,sau đó thanh tẩy vết thương, loại độc chất này cũng không phải là kịch độc, bất quá cũng đủ để đưa người vào chỗ chết, hơn nữa giải độc phi thường khó khăn, càng huống chi Tiểu Lan trúng độc đã lâu thì càng trở lên khó khăn.

Loại độc này kêu là Hắc Sương độc dược, tại Hiên Viên quốc cũng là một loại độc dược thường dùng, lấy từ mặt ngoài một loại khoáng thạch,trung độ dược tính cũng không quá mạnh, nhưng lại là một loại độc dược có tính khuếch tán phi thường mạnh, khi tiến vào bất kì một bộ vị nào của thân thể,nếu để nó tiến vào cốt tủy sẽ không có cách cứu chữa.

Trải qua kiểm tra cẩn thận, Lâm Khiếu Đường cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, liều lượng độc tố không phải quá lớn, Tiểu Lan trúng độc mặc dù cũng đã lâu, nhưng độc tính còn chưa xâm nhập cốt tủy, nhưng nồng độ trong máu tương đối cao, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu biến thân thể của nàng thành màu đen.

Lâm Khiếu Đường cũng không phải là cao thủ giải độc, nhưng có một số điều Lâm Khiếu Đường so với bất kì kẻ nào nơi này cũng rõ ràng hơn,nếu chỉ uống thuốc, dựa vào hấp thu sức thuốc để giải độc,hiệu quả vĩnh viễn không thể bằng tiêm thuốc trực tiếp vào mạch máu.

Nhìn Lâm Khiếu Đường lấy một cây châm cắm vào cánh tay của Tiểu Lan, trên mặt Kỳ Áo tràn đầy dị sắc, phần sau của cây châm còn có một vật trong suốt.

"Đường Lâm, ngươi làm cái gì vậy? Tiểu cô nương trúng độc thâm hậu, ngươi còn dùng kim đâm người ta, ngươi cũng quá tàn nhẫn!" Kỳ Áo không nhịn được nói.

Lâm Khiếu Đường nhìn thoáng qua Kỳ Áo, vẫn không nói chuyện, bởi vì thật sự không biết giải thích như thế nào, dù là phí công đi giải thích thì cũng không rõ ràng, không bằng giả câm vờ điếc.


Giải dược của Hắc Sương độc cũng rất phổ biến,nhưng trong vòng hai ngày sau khi trúng độc phải dùng ngay,nếu không sẽ không thể giải cứu, bất quá cái kiến thức tầm thường ấy trong mắt Lâm Khiếu Đường lại có chút buồn cười.

Một tuần đi qua, mỗi ngày Lâm Khiếu Đường đều tự mình phối chế thuốc nước sau đó tiêm cho Tiểu Lan, màu đen trên người tiểu Lan từ từ rút đi, tinh thần cũng tốt hơn nhiều, độc tố thật sự bị trục xuất hơn phân nửa, thủ đoạn ấy làm cho Kỳ Áo thở dài không thôi, cảm giác rất ngạc nhiên, mà A Mãnh cùng Lão Tam Tử mặc dù cũng có chút kinh ngạc, nhưng những năm gần đây tại Nhất Đao Môn đã thấy nhiều quái chiêu của sư phụ và đại sư huynh,cho nên cũng không lấy gì làm kỳ quái.

Nhưng rất nhanh vấn đề mới lại xuất hiện,sau chín ngày khi ba người bọn Tiểu Lan lên núi, ba người phân biệt xuất hiện các loại bệnh trạng suy giảm sức khỏe, bệnh trạng của Tiểu Lan rõ ràng hơn cả.

Trên thân thể ba người từ từ bắt đầu nổi lên mụn nhọt lở loét, tình huống này cùng với tình trạng của khán hộ viên mà Lâm Khiếu Đường lần đầu tiên nhìn thấy giống nhau, là biểu hiện trúng cùng một loại độc.

Càng nghĩ, Lâm Khiếu Đường cảm thấy chỉ có một khả năng, đó chính là phế dược của phế dược phòng ảnh hưởng tới, nhưng là tại sao chính mình và Kỳ Áo một chút biểu hiện cũng không có? Lại còn có thể lợi dụng phế dược để tu luyện.

Kỳ Áo giải thích rất đơn giản, trong cơ thể Lâm Khiếu Đường có chảy một loại máu đặc thù, hỗn hợp hai loại cao cấp tinh hoa long dịch , căn bản chính là bách độc bất xâm, về phần chính hắn lại càng đơn giản, bởi vì hắn chính là Phí Nhĩ La - Tây Bỉ Kỳ Áo, cho nên sẽ không trúng độc.

Bất đắc dĩ, Lâm Khiếu Đường không thể không bố trí cho ba người một căn nhà gỗ nhỏ cách xa ngoài một dặm, đó là căn nhà một tháng trước Kỳ Áo dựng lên.

Trong cơ thể Tiểu Lan chỉ còn hai thành độc dược cuối cùng, như thế nào cũng không có cách trục xuất, bởi vì thẩm thấu quá sâu, dược tính giải dược không cách nào đến đựoc nới đó, do vậy chút độc tính này vẫn không thể giải trừ tận gốc.

Lâm Khiếu Đường vẫn theo lệ thường, mỗi ngày tại bên trong phế dược phòng tu luyện Trúc Cơ, trước mắt đang vào giai đoạn hậu kỳ, nhưng mấy ngày nay hắn lại không cách nào hoàn toàn tập trung tinh thần để tu luyện, hôm nay đồng dạng cũng như thế, mở mắt ra nhìn nam tử để nửa thân trần cách đó không xa nói,"Kỳ Áo, ngươi có biện pháp nào khu trừ được hết độc tính hay không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui