Cứ một ngày lại một đêm thay nhau trôi qua, mỗi ngày Lâm Khiếu Đường đều trợ giúp bài trừ độc lực trong cơ thể Tân Tây Á, về phần thánh quang độc, hắn chỉ có thể dùng phương pháp dẫn độ tiến hành bài tiết mà thôi.
Nội anh của Lâm Khiếu Đường dưới sự hấp thu độc nguyên lực một cách tham lam đang không ngừng lớn mạnh hơn, trong thời gian ba tháng, nội anh của hắn hầu như đã tiếp cận kích thước lúc trước khi hắn chưa thụ thương.
Nội anh có thể hồi phục nhanh như vậy hoàn toàn nhờ vào độc nguyên lực hùng hồn bá đạo đến dị thường trong cơ thể của Tân Tây Á, dụng tâm của người đem độc nguyên lực lợi hại như thế đẩy vào trong cơ thể Tân Tây Á thực sự hiểm ác đáng sợ, thánh quang độc mục sư nguyên bản là muốn khắc chế loại độc lực này, thế nhưng thực lực của mục sư này quả thực quá kém so với người ta, không chỉ không thể khắc chế được độc lực ẩn sâu trong cơ thể, mà còn để cho thánh quang cũng trở thành độc lực gây hại.
Nếu như không phải Lâm Khiếu Đường có năng lực hấp thu độc nguyên sợ là Tân Tây Á không sống nổi đến bây giờ.
Trừ việc hấp thu độc nguyên lực, cứ cách một tháng Lâm Khiếu Đường lại phục dụng một khỏa "cửu thiên nguyên đan".
Những viên đan dược được chế tạo từ "cửu thiên nguyên lô" này ngoài việc có dược lực rất tinh thần thuận lợi cho hấp thu thì bản thân chúng còn mang theo nguyên hỏa, đối với Lâm Khiếu Đường mà nói, đây cũng là chỗ tốt không nhỏ. Tuy rằng thể chất tiên thiên của Lâm Khiếu Đường hạn chế, dẫn đến việc tốc độ tu luyện cực kỳ chậm, cho dù với nhiều ưu thế như hiện tại thì nguyên lực vẫn tăng trưởng tương đối thong thả.
Bất quá trên người Lâm Khiếu Đường còn có hơn một trăm lạp "cửu thiên nguyên đan", coi như vốn đầu tư dự trữ cực kỳ sung túc, điều hắn cần chính là thời gian.
Ngoại trừ nguyên lực đã khôi phục, đối với ba loại vũ kỹ chính của bản thân Lâm Khiếu Đường cũng bắt đầu tiến hành nghiên cứu sâu hơn, trảo long thủ hiện đã tiến vào tầng thứ năm, mà đạn liệt chỉ đã thăng cấp trở thành "trảm liệt thương" một loại kỹ năng phụ trợ, đấu luyện theo sự đề thăng không ngừng của hai loại vũ kỹ này cũng đang không ngừng thành thục và từng bước đề thăng.
Vô tung quyết Lâm Khiếu Đường đã luyện đến tầng thứ bảy, thế nhưng muốn tiến thêm một bước, lại có vẻ dị thường gian nan, tầng thứ chín vô tung vô ảnh, thực sự quá khó để luyện thành công.
Trên thực tế, một khi vô tung quyết đến tầng cao nhất thì trở thành một loại ẩn thân thuật cùng loại với vu pháp thuật hoặc ma pháp, đây cũng chính là nguyên nhân làm cho Lâm Khiếu Đường không nhìn thấu vô tung quyết lúc ban đầu. Điều này làm cho vô tung quyết vốn là kỹ năng vũ kỹ, khi đạt đến tầng cao nhất lại biến thành vũ kỹ thuật pháp, tựa hồ như là một loại kỹ năng hỗn hợp.
Đồng thời không ngừng đề cao năng lực của bản thân, đối với các bảo bối trên người Lâm Khiếu Đường cũng từng bước có những kết quả nghiên cứu sâu hơn, mỗi ngày đều rút ra một canh giờ để luyện tập khống chế lợi dụng nguyên sa. Tại tiêu chuẩn này Lâm Khiếu Đường hoàn toàn kém cỏi, từ trước đến nay hắn vẫn giới hạn tại mức độ dùng nguyên sa như một tầng hộ thể.
Từ mấy năm trước Lâm Khiếu Đường đã đem "sa hạch" dung nhập vào trong cơ thể, để nó cạnh xương sườn sử dụng, bởi vậy cho dù Lâm Khiếu Đường không thuộc đạo tông đi nữa thì hắn cũng có thể sử dụng nguyên sa biến đổi hình dạng một cách dễ dàng phi thường. Thế nhưng cho tới bây giờ, ngoài cách sử dụng đó ra Lâm Khiếu Đường căn bản không còn cách sử dụng nào khác, kỹ thuật rốt cuộc là quá kém.
Bất quá trải qua mấy tháng đào sâu tu luyện, đối với sự khống chế nguyên sa, rốt cuộc hắn cũng tiến nhập vào cảnh giới mới, cuối cùng cũng có thể khống chế nguyên sa tại phạm vi mười thước xung quanh.
Ngân tinh là thanh cự kiếm lão ải nhân rèn ra, vô luận là tính chất, tạo hình hay thuộc tính phụ gia, ngân tinh đều có thể coi như là một thanh cự kiếm rất không tồi.
Lâm Khiếu Đường vốn không am hiểu sử dụng vũ khí cho lắm, đây là điểm yếu của hắn. Tại thời gian đối địch, nếu như đối phương dùng võ khí hay pháp bảo mà nói, hắn sẽ tương đối bị động. Lần bế quan này Lâm Khiếu Đường dành một phần thời gian khá lớn để tiến hành nghiên cứu kiếm thuật.
Trên người Lam Khiếu Đường không có bộ kiếm thuật cao minh nào, nhưng may mắn hắn có tâm pháp đấu luyện, có thể dùng các vũ kỹ khác kết hợp vào kiếm pháp, càng có khả năng tự tạo thành một phái riêng. Trong nhiều lần chiến đấu đã chứng minh, kiếm khí cũng không phải là chiêu số rất hiệu quả, đối phó với đối thủ bình thường cũng không nhất định tạo thành lực sát thương tuyệt đối.
Bởi vậy Lâm Khiếu Đường cơ bản tập trung vào phương diện thay đổi thủ đoạn công kích bằng kiếm khí, đem kiếm khí biến đổi thành một loại khí kình vô ảnh vô hình tại từng khu vực khác nhau. Tại phạm vi khí kình bao phủ có bao hàm kiếm khí ngưng tụ không thể phòng ngự, tạo thành tuyệt chiêu "kiếm ý vô ngân". Thậm chí còn đem nguyên sa, vô tung quyết và cửu hỏa trọng tượng quyền tập hợp tại một chỗ. Lực phá hoại rất mạnh lại được phóng xuất ra trong phạm vi lớn giống như là kiếm khí cụ phong (cơn lốc kiếm khí).
Lâm Khiếu Đường với thực lực chỉ có sư giai hiện nay sau khi thi triển ra có thể thấy được mọi thứ chướng ngại vật trong vòng một trăm mét hầu như bị quét sạch không còn một mảnh.
Tám tháng sau, Lâm Khiếu Đường đã hoàn toàn thích ứng phương thức tu luyện tuần hoàn như thế này, rốt cuộc bắt đầu tiến hành nghiên cứu các vật phẩm trong trữ vật đai lưng của Bì Da La.
Đối với hai bản quyển trục ma pháp, Lâm Khiếu Đường không thể nào hạ thủ, trực tiếp đưa chúng cho A Mạn Đạt và La Cách Tư, bản thân thì tập trung nghiên cứu những viên cầu nho nhỏ trong suốt.
Đống viên cầu trong suốt này Lâm Khiếu Đương thô sơ ước đoán cũng có thời mấy nghìn vạn, thế nhưng bởi vì thể tích rất nhỏ, bởi vậy thoạt nhìn cũng không nhiều lắm, chất đống tất cả vào cùng một chỗ phỏng chừng chỉ cao hơn một người bình thường mà thôi.
Sau khi lấy ra những viên cầu nho nhỏ này, Lâm Khiếu Đường ngoài ý muốn tìm được một khối lam ma thạch an trí trong một ma pháp trận phong ấn siêu nhỏ tại trữ vật đai lưng.
Có thể là do Bì Da La đã chết đi, lực lượng phong ấn trên lam ma thạch đã nhỏ yếu đi rất nhiều, Lâm Khiếu Đường không phí nhiều công sức đã có thể mở được lam ma thạch ra, nguyên thức xâm nhập vào bên trong.
Nguyên lai đây là một khối lam ma thạch ký ức, bên trong có ghi chép về những viên cầu nho nhỏ này.
Những viên cầu nho nhỏ dĩ nhiên là trứng của một loại ma thú "tham dị thú", trong lam ma thạch ký ức có ghi chép: "Tham dị thú" là thượng cổ ma thú, năm nghìn năm trước đã tuyệt chủng, những quả trứng này là do Bì Da La tổn hao rất nhiều công sức và hơn mười vạn nguyên thạch kiến tạo một đội ngũ mạo hiểm, tại cực bắc đại lục Băng Tuyết, nơi con sông băng vạn năm bao trùm, tại một sơn động tìm ra được.
Lại trải qua vài chục năm bồi dưỡng, đào tạo, tổn hao rất nhiều tinh lực, tài lực và nguyên lực của bản thân Bì Da La mới làm cho những quả trứng này lại một lần nữa kích hoạt sống lại. Bất quá trong đó có một phần hai số trứng đã hoại tử chết đi.
Điều kiện ấp những quả trứng này tốt nhất chính là trong một hỏa nguyên nhãn nào đó gần khu núi lửa, tiếp tục phối hợp với nguyên lực tinh thuần tiến hành thúc dục, tiếp tục mất thêm một năm mới có thể ấp ra được "tham dị thú" này.
Thảo nào Bì Da La đã khổ cực chuẩn bị các điều kiện nhưng lại không săn sàng ấp trứng, điều kiện áp trứng không thể đáp ứng đầy đủ, Lâm Khiếu Đường âm thầm cảm thấy may mắn, bản thân vô tình đã ở trong trại thái thiên thời địa lợi nhân hòa.
Trong ghi chép còn nói, vô luận là ai, chỉ cần cẩn thận tỉ mỉ dùng nguyên lực để thúc dục những quả trứng "tham dị thú" này thì sau khi trứng nở sẽ lập tức nhận hắn là chủ, tuyệt đối không nhận chủ thứ hai.
Vô luận là lam ma thạch ghi chép là thật hay giả, thế nhưng thử một chút lại không tổn thất cái gì, Lâm Khiếu Đường trực tiếp đi đến miệng núi nửa, nơi này xác thực cũng tồn tại một nguyên nhãn, chỉ là độ nóng khá cao, không thích hợp với việc tu luyện trong thời gian dài.
Đem toàn bộ số trứng để vào trong nguyên nhãn, Lâm Khiếu Đường liền đả tọa tại chỗ, dựa theo ghi chép, cách một đoạn thời gian lại dùng nguyên lực bản thân để tiến hành thúc dục.
Thời gian cực nhanh, trong một năm này Lâm Khiếu Đường hầu như phục dụng "cửu thiên nguyên đan", tiêu hóa dược lực và thúc dục trứng để vượt qua thời gian, để ấp đám trứng này Lâm Khiếu Đường tạm thời buông cho cho các hạng mục tu luyện khác.
Thời gian một năm rất nhanh trôi qua, đám trứng để trong nguyên nhãn đã dần dần biến hóa, từ trạng thái trong suốt trước kia dần dần chuyển thành màu trắng đục, và dần trở nên cứng rắn hơn.
Ngày nào cũng như ngày nào, Lâm Khiếu Đường vẫn đều đặn lui tới nguyên nhãn để tiến hành hấp thu nhiệt lực của núi lửa, trong nguyên lực hỏa nguyên nhãn còn có hỏa nguyên lực, Lâm Khiếu Đường chậm rãi mở hai mắt, thông qua hai tay đem cỗ ôn nhiệt nguyên lực đưa vào trong nguyên nhãn.
Khi Lâm Khiếu Đường phóng nguyên lực bao trùm toàn bộ nguyên nhãn thì dị biến xảy ra, ca ca ca ca…
Những tiếng nứt vỡ nhỏ bé vang lên, cùng thời gian đó, mặt ngoài hơn một nghìn vạn khỏa trứng màu trắng tứ phân ngũ liệt, sau đó từ trong mội quả trứng chui ra những con vật giống như là chuột nhưng nhỏ hơn rất nhiều.
Những con vật này không kêu to, nhanh chóng ăn hết toàn bộ vỏ trứng xung quanh mình, những quả trứng còn chưa ấp thành công cũng bị chúng dễ dàng ăn hết. Bạn đang đọc truyện được tại
Lúc này, Lâm Khiếu Đường mới hoàn toàn nhìn thấy rõ hình dáng của ấu thú "tham dị thú", nhiều nhất chỉ lớn bằng một phần sáu tấc mà thôi, toàn thân màu xanh đen, da bên ngoài không có lông, nhẵn bóng, lại có một số văn lộ giống như là lân giáp, có thể là do còn rất nhỏ vì thế lân giáp chưa hình thành, lại có thêm một đôi canh so với cánh dơi tương tự nhau thu lại sau lưng, khi mở hết ra thì dài độ một phần ba tấc.
Sau khi quan sát kỹ, Lâm Khiếu Đường mới phát hiện ra những con "tham dị thú" nhìn giống như con chuột này có cái miệng so với chuột còn đáng sợ hơn rất nhiều. Trong trạng thái khép chặt so với chuột không khác biệt gì nhiều, thế nhưng khi há miệng ra thì lại hoàn toàn bất đồng, biên độ mở miệng cũng không lớn, thế nhưng hàm răng lại chi chít sắc nhọn, làm cho người khác phải dựng cả tóc gáy, tần suất đóng mở cũng làm cho người ta khó có thể tin tưởng, thậm chí còn không cảm giác được nó mở ra.
Những con "tham dị thú" này hình như không thể phát ra âm thanh, chỉ là vui vẻ xung quanh vị trí của Lâm Khiếu Đường quây quần, biểu đạt loại nhận thức nào đó, ngay sau đó nhưng con ma thú siêu nhỏ này bắt đầu cắn nuốt đá núi ngay bên dưới, bọn chúng phảng phất như cái gì cũng có thể ăn được.
Chỉ chốc lát, miệng núi lửa thật lớn lấy tốc độ mắt thường có thể phân biệt được bắt đầu giảm độ cao đi hai thước, dưới sự kinh ngạc Lâm Khiếu Đường đành phải đem những tiểu gia hỏa này toàn bộ thu lại.
Trữ vật đai lưng của bì Da La đã thông qua cao nhân cải tạo, chí ít cũng đã trải qua tay của linh hồn giai ma pháp thủ sức đoán tạo sư và trận pháp sư, không gian bên trong không chỉ có lớn kinh người, hơn nữa còn có thể để cho sinh mệnh thể đặc biệt tiến vào bên trong.
Hầu như những vật dụng không gian hiện nay đều không thể cho vật sống tiến vào bên trong, tuy rằng không phải tuyệt đối, nhưng muốn cải tạo, độ khó tương đối lớn, ngay cả toàn bộ Minh Tây đại lục thì không gian trữ vật có thể để cho vật sống tiến vào sẽ không vượt quá năm cái.
Lâm Khiếu Đường rất rõ ràng tác dụng của những vật nhỏ này, còn về phần uy lực phải thông qua quan sát và đào tạo, lúc này tại miệng núi lửa này cũng không thí nghiệm được gì, Lâm Khiếu Đường lập tức quay lại huyệt động, lại tiến nhập vào trong trạng thái tu luyện.
Năm tháng sau, trong lúc vô ý Lâm Khiếu Đường đã đem nguyên sa và "tham dị thú" để cùng một chỗ, kết quả là hơn mười tấn nguyên sa bị thôn phệ phân nửa, cũng may là phát hiện ra sớm, nếu không thì coi như đống nguyên sa dự trữ của Lâm Khiếu Đường đã hoàn toàn biến mất.
"Tham dị thú" sau khi thôn phệ nguyên sa rõ ràng đã nổi lên biến hóa gì đó, màu xanh tối bên ngoài dần dần biến thành nhạt màu hơn. Làn da biến thành xanh nhạt hơi hơi nổi lên một tầng ánh sáng màu xanh, trải qua năm tháng những con tiểu thú này cơ bản đã tiến vào trạng thái thành thục, đã lớn tới mức một phần hai tấc, đây cũng chính là thể hình lớn nhất của chúng, lân giáp trên người đã hiện rõ.
Lâm Khiếu Đường chỉ cần dùng nguyên lực bản thân dẫn đạo, có thể đơn giản khống chế được đám "tham dị thú" này, thế nhưng bọn chúng lại cực kỳ không an phận, tham ăn chính là vũ khí lợi hại nhất cũng chính là khuyết điểm lớn nhất của chúng. Không gian trong trữ vật đai lưng cái gì cũng không có, Lâm Khiếu Đường cũng không có nhiều thời gian chú ý chăm sóc, càng không thể để cho chúng ra bên ngoài ăn bậy.
Những con "tham dị thú" lấy việc cắn nuốt là chính là bắt đầu việc tự cắn giết lẫn nhau, từ số lượng nghìn vạn ban đầu rất nhanh chỉ còn vài chục vạn. Đối với việc này Lâm Khiếu Đường cũng có chút lo lắng, thật vất vả mới có thể ấp được đám bảo bối này, thế nhưng cứ như vậy mà giảm đi thực sự đáng tiếc.
Thế nhưng Lâm Khiếu Đường lại không nghĩ ra được biện pháp nào, lúc này thả chúng ra bên ngoài cũng không có tác dụng gì, đành để chúng tiếp tục tự cắn giết nhau.
Mà lúc này tu vi của Lâm Khiếu Đường đã khôi phục đến mức trước khi trúng thánh quang độc, thậm trí trạng thái còn tốt hơn một chút. Phục dụng hai khỏa "đại sư đan" đã trở thành việc cấp bách, việc tu luyện đã đến lúc quan trọng, không có sức để trông nom những con "tham dị thú" rơi vào trạng thái điên cuồng, đơn giản dùng ma pháp trận phong kín một phần không gian rồi thả hơn mười vạn con "tham dị thú" vào trong đó, mặc cho chúng tự sinh tự diệt, không quản đến nữa…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...