Bạch ti giống như sợi tơ do một con nhện to lớn phun ra quấn lấy Nam Cung Phỉ Phỉ kéo vào trong huỵêt động.
Nam Cung Phỉ Phỉ hoa dung thất sắc, cho rằng gặp phải một con yêu thú lợi hại nào đó, bạch ti lại giống như xúc tu, tính dẻo dai rất cao, căn bản không thể thoát được, càng giãy giụa ngược lại càng quấn chặt, sẽ tự động kéo dài ra quấn nhiều bộ phận trên cơ thể hơn.
- Lâm công tử, bạch ty này là do ngươi phóng ra hay sao?
Nam Cung Phỉ Phỉ nhìn thấy một đầu khác của bạch ti nằm trong tay Lâm Khiếu Đường thì mới an tâm lại, hiếu kỳ hỏi.
Lâm Khiếu Đường gật đầu, tựa hồ một bộ dáng rất thoả mãn nói:
- Nam Cung cô nương lẽ nào đã quên mất bạch ty này là cái gì rồi hay sao?
Nam Cung Phỉ Phỉ cẩn thận tỷ mỷ quan sát, cả kinh nói:
- Đây chính là căn bạch ti thằng!
- Không sai, chính là bảo bối của Nam Cung gia các ngươi, nguyên lai bàn ty thần công cần dùng tới bảo bối này đồng thời tu luyện mới có thể thành công, bạch ti thằng này có thể kéo dài cũng có thể ngắn lại, càng có khả năng xếp thành một cái võng, công thủ tương đối cân bằng, hơn nữa sợi dây trắng này một khi không bị vỡ khoả bạch châu khảm phía trên thì vĩnh viễn không bao giờ ngắn lại.
Thần sắc của Lâm Khiếu Đường phóng ra một loại tia sáng kỳ dị.
Nam Cung Phỉ Phỉ không thể giải thích nhìn Lâm Khiếu Đường,
- Lâm công tử, lẽ nào ngươi cũng có thể tu luyện đạo pháp hay sao?
- Không phải là hoàn toàn có thể, nhưng cũng không phải là không thể, rất khó nói cho rõ ràng, đã nhiều ngày ta đem "phi kiếm quyết" và "bàn ty thần công" cải tiến một chút, chuyên tâm tu luyện trong vòng hai ba năm là có chút thành tựu, Nam Cung cô nương nếu như hứng thú thì có thể tu luyện, không đên ba năm, liền có thể thoát khỏi tình trạng cao giai mà năng lực kém, trở thành một cao thủ chân chính.
Lâm Khiếu Đường đem đồ vật toàn bộ trả lại Nam Cung Phỉ Phỉ nói.
Nhưng khi nghe được những lời nói vừa rồi, Nam Cung Phỉ Phỉ không chỉ mất hứng, mà thần tình còn bi thiết nói:
- Lâm công tử, có phải người muốn bỏ lại Phỉ Phỉ hay không?
Lâm Khiếu Đường bĩu môi nói:
- Ta cũng không có quyết định này, nếu như Nam Cung cô nương muốn, ta cũng không ngăn cản.
Nam Cung Phỉ Phỉ tức thì vui vẻ,
- Không không không, Phỉ Phỉ không phải là có ý này, chỉ là lo lắng công tử muốn bỏ lại trói buộc này mà thôi, Phỉ Phỉ từ nay về sau chính là nô tỳ của Lâm công tử.
Nói xong Nam Cung Phỉ Phỉ lại muốn quỳ xuống, Lâm Khiếu Đường lúc này đây tay mắt nhanh nhẹn, không để nàng thực hiện.
- Có chuyện gì thì nói, không nên hơi một tý đã quỳ xuống, cho dù muốn làm nô tỳ đi nữa cũng không cần quỳ xuống mà!
Trên mỹ nhan thiếu phụ của Nam Cung Phỉ Phỉ hiện lên một tia giảo hoạt:
- Thiếu gia, nô tỳ đã biết, sau này nhất định sẽ không làm hành động này!
Trong sự kinh ngạc, Lâm Khiếu Đường cũng không biết phải làm cái gì cho phải, thuận tiện nói:
- Hãy gọi là công tử đi, nếu như ngươi thực sự có ý muốn theo ta, vậy thì ngươi nhất định phải tu luyện hai bản đạo kỹ ta vừa mới đưa cho ngươi, hơn nữa lại phải tu luyện một cách nghiêm túc khắc khổ, trải qua mấy ngày vừa rồi ngươi cũng rõ ràng, nếu như ngay cả năng lực tự bảo vệ mình mà ngươi còn không có vậy thì theo ta chỉ có con đường chết.
Nam Cung Phỉ Phỉ làm một hành động phi thường tiêu chuẩn lễ nghi của nô tỳ, nhu thuận nghe lời, gật đầu nói:
- Nô tỳ nhất định sẽ không để cho công tử phải thất vọng.
- n, vậy là tốt rồi, kỳ thực với căn cơ của ngươi, tu luyện bất cứ đạo thuật gì cũng tiến triến rất nhanh mới đúng, cơ sở rất vững chắc, chỉ là không có đạo kỹ tốt cho ngươi học mà thôi. Phi kiếm quyết đối với ngươi mà nói phải nắm giữ một cách rất dễ dàng mới đúng. Hai mươi ngày sau ta sẽ đến kiểm tra, nếu như ngươi không thể tiếp được mười chiêu của ta vậy thì ngươi không cần theo ta nữa.
Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên nghiêm túc nói.
Không cho chút áp lực, lực đôn đốc sợ là cực thiếu, Lâm Khiếu Đường bất đắc dĩ mới phải sử dụng hạ sách này, về phần hai mươi ngày sau chỉ có thể vừa truy tìm thần khí, vừa để cô nàng này tiếp tục tu luyện, luôn luôn có cảm khác không trâu bắt chó đi cày.
Bỗng dưng vô cớ có một nô tỳ, nghĩ lại cũng không phải là chuyện gì xấu, nếu như Nam cung Phỉ Phỉ có thể thuần thục nhanh một chút, Lâm Khiếu Đường cũng không ngại có thêm nhiều người trợ giúp, dù sao chỉ dùng lực lượng của một người chắc chắn sẽ phải mệt chết.
Chỗ hỏng duy nhất đó là bản thân vĩnh viễn không thể thoát khỏi gông xiềng cừu hận của Nam Cung gia, Lâm Khiếu Đường không khỏi có chút lưỡng nan, nhưng lúc này chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi.
Hơi thu thập một chút, một chủ một phó liền hướng phía Kinh Châu thành bay đi…
Bời vì bận tâm đến Nam Cung Phỉ Phỉ, Lâm Khiếu Đường phải thả chậm tốc độ phi hành lại, hai người sóng vai mà phi hành, dùng thời gian trong năm ngày mới tới trái tim phía đông nam của Hiên Viên quốc, Kinh Châu Thành.
Xa xa nhìn lại, Kinh Châu thành giống như một khối máy móc khổng lồ, to lớn mà trang nghiêm.
Kinh Châu thành không hề nghi ngờ chính là thành thị lớn nhất của Hiên Viên quốc, nhân khẩu lên tới hơn trăm vạn, tuỵêt đối là trung tâm kinh tế, chính trị, mậu dịch.
Ở đây không chỉ tụ tập những người có quyền lực tối cao, quân đội cường đại, hơn nữa còn có rất nhiều tu luyện giả không thể nhìn thấy, nhưng mà những tu luyện giả không thể nhìn thấy ấy mới là người chủ chân chính phía sau của quốc gia này.
Coi như là phố phường nhộn nhịp cũng có thể có cao nhân ẩn thân, ở đây có khu giao dịch lớn nhất của Hoa U.
Võ tông và đạo tông vô hình trung đã đem khu thành thị phoofn hoa này phân thành hai khu vực, hai bên giằng co. Tám năm trước, đạo tông đã thực hiện thành công một âm mưu thiểm điện tập kích chính trị, đè ép địa bàn của võ tông nhỏ xuống một phần ba, năm đó cũng chính là năm Nam Cung Bác đến Lâm gia mang theo Lâm Uyển Nhi, cũng chính là bởi vì bên trong Kinh Châu thành sảy ra một ít biến hoá, làm cho lá gan của Nam Cung Bác lớn hơn không ít, dưới sự ủng hộ của Ngũ Đạo Tông đã giam lỏng Lâm Uyển Nhi bốn năm liền.
Tuy rằng bên trong Kinh Châu thành ngoạ hổ tàng long, nhưng lực lượng thượng tầng của bát đại môn phái cũng ít khi xuất hiện tại nơi đó, chỉ có một số ít đệ tử cấp thấp các môn phái cư trú.
Tể tướng đương triều hiện nay chính là một gã đệ tử cao cấp của Toàn Vũ Môn, mà phụ tá của hoàng thất hầu như đều là người của đạo tông, có mấy hoàng tử và phi tử còn là đệ tử của tứ đại môn phái đạo tông.
Võ tông nhất phái hướng đến dân gian, nền móng khổng lồ, bất luận là địa vị gì đều có thể thu nạp còn đạo tông nhất phái lại có khuynh hướng quý tộc, nắm giữ kiến trúc thượng tầng.
Còn phía triều đình chính là nơi tranh chấp của hai phương thế lực, một bên lấy tể tướng dẫn đầu, về phần hoàng đế thì đơn giản chỉ là một đơn vị độc lập, bởi vì bị song phương đồng thời khống chế, hoàng thất không thuộc về bất kì một bên nào.
Hoàng hậu phi tử, phân nửa thuộc về võ tông, phân nửa thuộc về đạo tông.
Nhưng hoàng đế cũng không phải là một tên ngốc, từ hơn mười năm trước đã hiểu rõ số phận của mình, vì vậy trải qua tích súc thời thiếu niên đã âm thầm phát triển được một ít thế lực tu luyện giới thuộc về mình, mà võ tông và đạo tông không phải là không biết, chỉ là mở một con mắt nhắm một con mắt, chèn ép quá chặt cũng không phải là một việc tốt.
Trên thực tế, các nhân vật tầng cao nhất của bát đại môn phái không hề hỏi đến những chuyện phàm trần, chỉ khi tranh đoạt tài nguyên tu luyện hoặc môn phái gặp nguy nan mới lộ diện, chân chính tranh đoạt mỗi thời mỗi khắc trong bát đại môn phái chính là thế lực trung tầng.
Cỗ thế lực này thông thường thuộc về những người vô vọng dựa vào bế quan tu luyện mà tiến giai, nghĩ muốn vơ vét của cải thu thập tăng nguyên đan tốt nhất, những người muốn thông qua phương pháp đơn giản nhất để tiến giai.
Nói trắng ra là tu luỵên giả tuyệt đối không có hứng thú với cái gọi là quyền lực thống trị, trong đầu bọn họ chỉ có suy nghĩ làm sao để bản thân ngày càng mạnh hơn, sống lâu hơn, dưới tình huống năng lực của bản thân hữu hạn, tài nguyên tu luyện trở thành ước muốn lớn nhất.
Lúc tiến vào Kinh Châu Thành, trước tiên Lâm Khiếu Đường kiếm một nhà nghỉ bình dân ổn định chỗ ở, nguyên bản muốn thuê hai phòng nhưng lại bị Nam Cung Phỉ Phỉ trả lại một gian, nói cái gì nô tỳ hậu hạ chủ nhân nhất định phải ở gian bên ngoài.
Lâm Khiếu Đường cũng nghĩ muốn giám sát tình huống tu luyện của Nam cung Phỉ Phỉ nên không ngăn cản, còn một phương diện khác chính là túi tiền của hắn không nhiều, từ khi ly khai Lâm gia, Lâm Khiếu Đường chỉ có một số vốn ban đầu nhất định, tám năm qua đi, thời gian ra bên ngoài cũng không nhiều, nhưng mỗi một lần tiêu pha lại rất kinh người, hơn nữa lấy ra rất hào phóng, vô luận là tử kim tệ cũng thế, hay là nguyên thạch cũng thế, tất cả đều không còn bao nhiêu.
- Công tử, chúng ta không có tiền hay sao? Trên người Phỉ Phỉ còn một số món trang sức, có thể đem đi cầm trước, việc này cần thiết hơn.
Nam Cung Phỉ Phỉ rất hiểu ý nói. Truyện YY - https://truyenfull.vn
Lâm Khiếu Đường nhìn ba khối tử kim tệ cuối cùng trong tay, cười cười nói:
- Dù khó khăn hơn nữa ta cũng không làm khó nữ nhân, tiền đã không có nhưng những thứ tốt có rất nhiều, đem đi bán là được, đi.
Nói xong Lâm Khiếu Đường đã bước ra khỏi sương phòng, Nam Cung Phỉ Phỉ vội vã đi theo.
- Công tử, đi đâu vậy?
- Nơi giao dịch của Hoa U!
Lúc này Nam Cung Phỉ Phỉ mặt một thân trường bào màu xanh da trời, đây vốn là y phục dự phòng của Lâm Khiếu Đường, tuy rằng vóc người của Nam Cung Phỉ Phỉ rất phong vận, thân hình không cao không thấp, thế nhưng so với nam tử thì nhỏ hơn rất nhiều, mặc y phục của Lâm Khiếu Đường có vẻ rộng thùng thình, gia tăng tư thái của nữ nhi rất nhiều, một đường đi tới khiến không ít người kỳ quái quay lại nhìn.
Nam Cung Phỉ Phỉ rất thông minh, rất nhanh liền điều chỉnh bản thân một chút, nàng thu quần áo lại, tóc quấn lên, thuận tiện mua đai lưng thoạt nhìn không tồi, một chiếc quạt tiện nghi, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi nhanh như sao xẹt, cực kỳ giống công tử con nhà giàu trắng trẻo, chính là môt loại phẩm vị rất cao, đẹp đến nỗi ngay cả nữ nhân cũng phải ghen tị.
Hơn một tháng ở chung, Lâm Khiếu Đường đã hiểu rất rõ Nam Cung Phỉ Phỉ, hơn nữa sớm chiều tiếp xúc, đã thành lập nên một số thói quen ăn nói, ngôn ngữ cũng không còn câu thúc như trước đây trở lên tuỳ ý hơn rất nhiều.
Từ bên ngoài mà nói, Lâm Khiếu Đường thuộc về loại sáng lanh trí tháo vát rõ rệt lại có loại hình lười nhác, mà Nam Cung Phỉ Phỉ hiện tại lại chính là một hình tượng cao quý trang nhã tinh tế, chỉ là đẳng cấp của y phục hơi thiếu một chút.
Hai người sóng vai mà đi, nhìn từ bên ngoài lại cảm thấy Nam Cung Phỉ Phỉ là chủ nhân còn Lâm Khiếu Đường là lâu la hoặc là một phụ tá quân sư.
Liếc mắt nhìn Nam Cung Phỉ Phỉ nữ giả năm trang bên cạnh một cách quái dị, Lâm Khiếu Đường vui vẻ hỏi:
- Phỉ công tử, xin hỏi trước đây người người sắm vai nam hay là vai nữ.
Hầu như mọi người nghe được điều này nhất định đều thấy mơ hồ, mặt của Nam Cung Phỉ Phỉ đỏ lên, nhỏ giọng phi thường trả lời:
- Nữ tử!
Tương Ngọc sắm vai nam tử sao? Thế nhưng rất không giống a! Lâm Khiếu Đường cảm thấy có chút kỳ quặc, ngược lại rối rắm một hồi.
Nơi giao dịch của Hoa U trong Kinh Chau Thành có quy mô và trình độ xa hoa mà tại Tân La thành không thể so sánh được, có thể dùng tráng lệ để hình dung.
Vừa lúc tiến nào nơi giao dịch, bốn phía có rất nhiều khí tức nguyên lực cả mạnh lẫn yếu, dám vào nơi này hiển nhiên không phải là người thường, hoặc là một tu luyện giả hoặc là quý nhân một phương gia tài cự phú, bình dân bách tính trừ phi là có bảo vật tổ truyền nào đó bằng không sẽ không bao giờ tới nơi này.
Trên đường đi tới, Lâm Khiếu Đường chú ý thấy hầu như mỗi một vị nữ tử gặp thoáng qua, vô luận là tuổi tác bao nhiêu đều liếc mắt nhìn "Phỉ công tử" anh tuấn phi phàm, trong ánh mắt rõ ràng có ám chỉ không phản đối, diện mạo bên ngoài quả nhiên là rất trọng yếu.
Lâm Khiếu Đường dứt khoát lấy ra cây phượng vĩ thảo ngàn năm mà lần trước định đưa cho Yến Phi Thiên đặt lên tay của Nam Cung Phỉ Phỉ nói:
- Một lúc nua ngươi lấy danh nghĩa của ngươi tiến hành bán đấu giá thứ này!
Nam Cung Phỉ Phỉ còn đang do dự, Lâm Khiếu Đường đã nhét vào trong tay của nàng, đi trước một bước vào khu vực bán đấu giá.
Quả nhiên, Nam Cung Phỉ Phỉ vừa mới tiến vào phòng chiêu đãi khách đã có ba tiểu thư tiếp đón khẩn cấp tiến đến, mỗi người đều tận lực hiển lỗ rõ vẻ phong tình, dáng người lắc lư, lấy trình độ cao nhất bày ra mị lực bản thân.
Trong đó có một vị tiểu thư tiếp đón tu vi cao hơn một bậc bắt đầu dựa sát vào, hầu như đã dính sát thân thể của Nam Cung Phỉ Phỉ, tư thái kiều mị hỏi:
- Vị công tử này, ngươi cần trợ giúp gì hay sao?
Câu trả lời của Nam Cung Phỉ Phỉ thiếu chút nữa làm cho Lâm Khiếu Đường vốn đi trước một bước ngã lộn ngược, toát mồ hôi đầy người…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...