Đấu Y


Nhìn hai thứ Lâm Khiếu Đường lấy ra, Nam Cung Phỉ Phỉ không hề có chút ấn tượng nào, không hề nghe qua những thứ loạn thất bát tao này.

- Không phải là có ba thứ hay sao chứ?

Nam Cung Phỉ Phỉ kỳ quái hỏi.

Lâm Khiếu Đường khẽ lật bàn tay, nhẹ nhàng thu lại, một ngón tay phát ra kim quang của ngũ chỉ kim trảo cầm lấy một vật nhỏ màu xanh biếc lấy ra.

- Ngươi biết thứ này hay không?

Nam Cung Phỉ Phỉ lắc đầu, loại yêu thú này nàng chưa bao giờ gặp qua.

- Đây là yêu thú gì?

Lâm Khiếu Đường thu ngũ chỉ kim trảo lại, cầm lấy tiểu động vật niết trong lòng bàn tay, thú vị nói:

- Đây là tam vĩ hồ, một loại yêu thú sống tại cao nguyên tây bắc, ở nơi nào có tộc cao sơn ải nhân (người lùn) thông thường đều có yêu thú này dùng để dò xét mỏ tinh quáng, cũng có thể dùng làm thú báo nguy.

Đôi mắt của Nam Cung Phỉ Phỉ khẽ rung động, có vẻ rất kinh ngạc.

-Trong Nam Cung từ đường như thế nào lại có loại tiểu yêu thú này.

- Điểm kỳ quái không phải chỉ có một tiểu yêu thú này, còn có một vò rượu đầy non nửa, vò rượu này trước đây ta đã gặp qua, chính là ở tửu lâu Tuyền Thủy chúng ta vừa mới đi qua, mà rượu bên trong chính là tuyền tửu.

Lâm Khiếu Đường cười cười nói.

- Nam Cung gia chúng ta có rượu tự sản xuất rất ngon, ít khi phải ra bên ngoài mua, hơn nữa loại tuyền tửu này ngoài mềm nhưng trong thì mạnh, người thường chỉ cần uống một chút thôi đã say, Nam Cung gia từ trước đã có tộc quy cấm tộc nhân không được uống rượu bừa bãi.

Nam Cung Phỉ Phỉ rõ ràng nói.

Lâm Khiếu Đường gật đầu, lại cầm ra một cái túi tương tự như túi nước nói:


- Loại túi nước này thông thường dùng cho những lữ khách đường xa hoặc những nơi thiếu nước, bất quá trong túi này tất cả đều là rượu, hiển nhiên là chủ nhân của nó đổ rượu vào trong.

Nam Cung Phỉ Phỉ cũng không phải là loại người ngốc nghếch không biết gì, khi Lâm Khiếu Đường giải thích rõ về ba thứ này thì trên khuôn mặt mỹ miều hiện lên một tia rung động.

- Lâm công tử hoài nghi những người đến đồ sát Nam Cung gia lần đó đến từ phía tây bắc.

Lâm Khiếu Đường cười cười nói:

- Ta cũng chưa nói như vậy, ta chỉ là đang nghĩ trong Nam Cung từ đường xuất hiện mấy thứ rất thú vị.

Nam Cung Phỉ Phỉ ngưng thần nhìn kỹ ba thứ vừa rồi, có chút xuất thuần, không biết đang suy nghĩ cái gì. Con ngươi của Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên có rút lại, đột nhiên ôm lấy vòng eo mềm mại, bay lên trời cao, vừa bay lên đã hoá thành một mũi tên lửa, trong nháy mắt đã phóng đi thật xa.

Dưới tốc độ nhanh như vậy, Nam Cung Phỉ Phỉ hầu như không thể mở được mắt, trên người truyền đến từng đợt cảm giác nóng rực, giằng co hồi lâu mới định thần lại được…

Một đạo hồng quang bắn thẳng vào khu phế tích của Nam Cung gia, một đạo hồng ảnh đột nhiên xuất hiện trong Nam Cung gia từ đường, chính là Nạp Lan U đến đây điều tra.

Vừa mới hạ xuống đất Nạp Lan U đã thật sâu nhìn lên phía bầu trời, hai cỗ nguyên lực vừa ly khai với tốc độ cao đã bay ra khỏi phạm vi nguyên thức cảm ứng của nàng.

Hiển nhiên đối phương đã phát hiện ra sự tồn tại của Nạp Lan U, trước khi nàng đến đã nhanh chóng bỏ đi, hơn nữa tốc độ lại cực nhanh, thậm chí đã vượt qua tốc độ của Nạp Lan U.

Nhìn bốn cỗ thi thể, hai đầu lông mày của Nạp Lan U khẽ nhíu vào nhau, sau khi kiểm tra vết thương, nàng không hề biết được người đó thuộc phái nào, bốn cỗ thi thể thì có hai cỗ có vết thương tương tự nhau, hai cỗ thi thể còn lại thì khác nhau.

Cỗ thi thể cách xa từ đường nhất, xô đổ bức tường đối diện rõ ràng là bị người đó tung một quyền rất cương mãnh, một kích chí tử, thuộc về võ tông nội gia vũ kỹ làm ra nhưng thủ pháp xuất thủ Nạp Lan U chưa hề gặp qua.

Hai thi thể khác có vết thương rất giống nhau, ngực bị tách ra, hiển nhiên là ngoại khí gây thương tích, hơn nữa cũng không phải là bản thân binh khí sắc bén mà mà kiếm khí thuần tuý, đây là điểm thưởng thức rất dễ nhìn ra, vết thương này tuyệt đối là do ngoại vũ kỹ gây ra xuất thủ sạch sẽ lưu loát, hầu như đồng thời khi xuất thủ thì hai người này đã chết.

Về phần thi thể ngã trong từ đường kia lại càng cổ quái, Nạp Lan U thế nào cũng không nhìn ra được người đó dùng thủ đoạn nào để gây ra thương tích như thế này, vết thương rất quỷ dị, giống như do đạo tông gây nên, chỉ có thuật pháp tương đối cao thâm mới có thể tinh chuẩn đến như vậy, lực xuyên thấu lại to lớn đến kinh người.

Khi Nạp Lan U điều tra xung quanh một vòng thì cầm lấy một túi nước rơi trên mặt đất lên nghiên cứu thì Trường Không Minh mới vội vàng bay tới.

Khuôn mặt già nua của Trường Không Minh đỏ bừng, thở hồng hộc.


- Nạp Lan tiểu thư, người nên kiềm chế một chút, những khớp xương của lão đầu ta không chịu nổi lăn qua lăn lại như vậy a.

Nạp Lan U ngửi miệng túi nước, tiếu nhan khẽ nhúc nhích, đôi mắt đẹp hiện lên một tia nghi hoặc, tức giận liếc nhìn Trường Không Minh nói:

- Lão đầu, ngươi đừng giả trang nữa, trong tam đại thế gia thì trên phương diện phi hành thuật Trường Không gia tộc các ngươi cực mạnh, cũng chỉ có Trường Không gia tộc các ngươi có thể ganh đua mới một số môn phái cỡ trung, đừng có giả bộ đáng thương, nhanh đến kiểm tra những thi thể này cho ta.

Một nén hương thời gian trôi qua, Trường Không Minh rốt cuộc cũng kiểm tra xong, vuốt chòm râu hoa râm trên cằm, đôi lông mi trắng tiến sát vào nhau, hiển nhiên cũng không tra ra được nguyên nhân.

- Thế nào? Có phát hiện gì hay không?

Nạp Lan U vội vàng hỏi. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

- Từ vết thương của bốn người này cho thấy có ít nhất ba người cùng xuất thủ gây ra, thế nhưng theo như Nạp Lan tiểu thư nói, tất cả chỉ có sáu người, bốn người đã chết, như vật đối phương chỉ có hai người, nhất định là có một người dùng hai loại thủ pháp bất đồng giết chết những người này.

Trường Không Minh không nhanh không chậm phân tích.

Nạp Lan U tiếp tục quan sát túi nước, trước đó vẫn luôn quan sát kỹ vò rượu trên mặt đất, tựa hồ như không nghe Trường Không Minh nói cái gì, sau đó không hề có một chút sơ suất, tiếp tục nói:

- Người bên ngoài chỗ bức tường đổ và người cạnh cửa hẳn là do một người giết chết, vũ kỹ võ tông nội gia từ trước đến nay vẫn luôn bá đạo, nếu như luyện khí đến tầng cao cấp thì có thể nháy mắt đả thương người, còn hai thi thể nằm gần nhau chắc là do người còn lại giết chết, dùng một loại kiếm rất lớn phóng ra kiếm khí trong nháy mắt giết chết hai người này.

Nạp Lan U cầm lấy túi nước lên nói:

- Bốn gã này là người của Phủ Thú Sơn, tán nhân và những bang phái nhỏ tuyệt đối không dám trêu chọc, càng không có khả năng không chút do dự giết chết bốn người này, địa vị của đối phương sợ là cũng không nhỏ, nơi này không tiện ở lâu, nếu là gây lên hiểu lầm gì đó cũng không tốt, đi!

Dứt lời Nạp Lan U đã nhanh chóng bay đi, Trường Không Minh khe khẽ thở dài, đành phải kiên trì đi theo…

Lâm Khiếu Đường liên tục phi độn nửa canh giờ mới dừng lại, tìm một chỗ rừng rậm tạm thời hạ xuống nghỉ ngơi một chút, Nam Cung Phỉ Phỉ mặc dù bị Lâm Khiếu Đường ôm lấy nhưng thực sự phi thường không dễ chịu, tốc độ nhanh như vậy nàng không thể thích ứng được.


Vừa mới hạ xuống đất Lâm Khiếu Đường đã tung ra một tấm áo bào màu lam nói:

- Trước tiên đem tấm y phục này thay vào, đợi đến thành thị lớn sẽ mua cho quần áo nữ cho ngươi.

"Tình huống của Nam Cung Phỉ Phỉ có chút đặc thù, rõ ràng thực lực của nàng so với mình không sai biệt lắm, lại thuộc đạo tông thuần tuý, vậy mà ngay cả võ sư sơ giai cũng không đánh lại được, nếu như thực sự gặp phải cao thủ, chỉ sợ sẽ thành trói buộc, không chỉ bản thân nàng gặp nguy hiểm mà có thể làm rối tay rối chân chính mình."

Lâm Khiếu Đường lẳng lặng suy nghĩ tự đánh giá, đợi Nam Cug Phỉ Phỉ từ phía sau một thân cây lớn mặc y phục đi ra thì thuận tiện nói:

- Tiểu thư.

Lâm Khiếu Đường vừa mới nói ra ba chữ, Nam Cung Phỉ Phỉ đã ngắt lời nói:

- Lâm công tử không cần tiếp tục xưng hô như vậy đối với tiểu nữ tử, Nam Cung gia đã không còn tồn tại nữa, vậy thì cái gọi là tiểu thư này cũng không còn tồn tại, sau này hãy gọi là Phỉ Phỉ hoặc là Nam Cung cô nương.

Lâm Khiếu Đường cũng không tranh cãi nhiều nói:

- Nam Cung cô nương, ngươi nên tập trung tu luyện một ít thuật pháp và kỹ sảo đạo tông, nếu không ta khó có thể tiếp tục mang ngươi bôn tẩu khắp nơi.

Nam Cung Phỉ Phỉ hé miệng nói:

- Lâm công tử nói có lý, Phỉ Phỉ thực sự là quá yếu, thế nhưng trong thời gian ngắn như vậy, Phỉ Phỉ thực sự không làm sao để mình có thể lợi hại hơn được.

Lâm Khiếu Đường tự đánh giá một chút, nhìn về bốn phía, nơi này thuộc về khu vực đồi núi, địa hình phức tạp, cũng là một nơi khá bí mật, hiện tại cách thời gian thần khí hiện thế hơn năm mươi ngày, tiếp tục đình chỉ hơn một tháng cũng không có nhiều ảnh hưởng, tốt nhất là đem ân tình của Nam Cung Phỉ Phỉ hoàn lại, sau đó nếu như bỏ lại nàng cũng không đến nỗi quá mức hổ thẹn.

Nam Cung Phỉ Phỉ nhìn thấy Lâm Khiếu Đường nhìn tới lui bốn phía, không biết là đang suy nghĩ cái gì, còn đang muốn hỏi thì thấy hắn xoay người lại nói:

- Nam Cung cô nương, những bảo vật tổ truyền ngươi lấy được có thể cho ta xem một chút được không?

Nam Cung Phỉ Phỉ không hề chần chờ, trực tiếp lấy hết tất cả ra, đưa tới phía trước.

Lâm Khiếu Đường hiện nay vô luận là vũ kỹ hay đạo pháp đều có thể tu luyện, nội anh được kích hoạt thực sự là đúng lúc, tác dụng rất lớn. Cầm lấy mấy đồ vật của Nam Cung Phỉ Phỉ tỷ mỉ xem xét.

Căn bạch ty thằng (tơ màu trắng kết thành dây) này kỳ thực chính là một kiện pháp bảo cao cấp, có thể tự do co dãn, kéo ra, xâu chuỗi thành nhiều hình dạng khác nhau, nếu như có thể thao túng một cách tự nhiên thì tuyệt đối là một kiện vũ khí lợi hại.

Thanh điểu ngọc phối là một loại pháp bội cần thông qua nguyên lực chuyển vào để triệu hoán, có thể triệu hồi ra một hư ảnh đại thanh điểu ra chiến đấu.

Lam tinh thiết kiếm tương đối đơn giản, chính là bảo kiếm dùng lam thiết tinh luyện ra. Đạo tông thông thường đều dùng những vũ khí tương tự thành phi kiếm, công kích hay phòng thủ đều lợi hại phi thường.


Hai bản tâm pháp quyển trục, phi kiếm quyết và bàn ti thần công, nhìn qua cũng không quá thâm ảo, nhưng cũng không phải trong thời gian ngắn có thể luyện được, không có mười năm tám năm đừng mơ tưởng có chút thành thành tựu, tiếp tục tu luyện tích luỹ trong năm mươi năm có thể đạt được đại thành.

Hiện tại, Lâm Khiếu Đường đã luyện đấu luyện đến tầng thứ năm, chỉ cần tập trung xem xét là có thể nhìn ra được những điểm yếu mạnh của những kỹ sảo tương tự, cái gọi là người học nghệ cũng chính là buộc người chịu khó khổ tu mà thôi.

Khu vực đồi núi có rất nhiều huyệt động. Lâm Khiếu Đường nhanh chóng tìm được một cái tử huyệt, che mưa khuất gió, thật sự là không tồi.

Nam Cung Phỉ Phỉ vẫn đi theo phía sau, cũng không biết vị Lâm công tử này đang làm cái gì, vừa mới bị kinh sợ làm cho thần kinh có chút nhạy cảm, chẳng lẽ định bỏ rơi chính mình?

- Nam Cung cô nương, chúng ta tạm thời ở chỗ này một tháng, Lâm mỗ nghĩ vài biện pháp cải tiến những kỹ sảo của Nam Cung gia này một chút, vì vậy cần ngươi thụ hộ bên ngoài đừng cho ngoại giới quấy rầy đến ta, một tháng sau chúng ta lại tiếp tục đi Kinh Châu Thành.

Lâm Khiếu Đường thản nhiên nói.

- Tất cả thỉnh công tử an bài, Phỉ Phỉ không có bất ky phàn nàn gì.

Nam Cung Phỉ Phỉ nhu thuận nói.

Nếu đã đồng ý, Lâm Khiếu Đường lập tức bắt đầu. Đầu tiên là đem ba kiện pháp khí đặt một bên, dùng nguyên thức mạnh mẽ mở ra phi kiếm quyết và bàn ty thần công, xâm nhập vào bên trong, toàn bộ những ghi chép nhanh chóng ghi nhớ trong đầu.

Trong khi đấu luyện đem hai loại hoặc hơn hai loại công pháp kết hợp cùng một chỗ tiến hành sáng tạo thì thân thể liền biến thành một "lô đỉnh" hoạt động, không ngừng luyện hoá kỹ sảo, tuyển chọn ra những con đường đi tốt nhất, tuy rằng tỷ lệ thành công không phải rất cao, hiện tại Lâm Khiếu Đường cũng chỉ nắm chắc được một thành, nhưng ngay cả như vậy cũng cần phải thử một chút, nếu không thì tỷ lệ thành công cũng không có.

Nam Cung Phỉ Phỉ không hề biết Lâm Khiếu Đường đang làm cái gì, cho rằng hắn muốn nắm chặt chút thời gian cuối cùng tu luyện, cũng không quấy rầy, chính mình ngồi xuống đả toạ vận chuyển tâm pháp, từng chút một đề cao nguyên lực.

Lúc này không có chỗ dựa nào khác, Nam Cung Phỉ Phỉ đã sớm thông suốt, nếu như vị Lâm công tử này có thể vì Nam Cung gia mà báo thù, hoặc chỉ cần tra được chân tướng sự việc thì nàng sẽ toàn tâm toàn ý hầu hạ hắn báo đáp ân tình, làm nô tỳ cho hắn suốt đời.

Một khi tiến nhập vào trạng thái tu luyện vong ngã cũng giống như đang ngủ, thời gian trôi qua như thế nào chính bản thân người tu luyện không hề biết, khi tỉnh lại phảng phất giống như đã qua thời gian chớp mắt mà thôi.

Lâm Khiếu Đường dùng hai loại đê giai cơ bản công pháp chọn lựa tính chất để két hợp với "phi kiếm quyết" và "bàn ti thần công", đấu luyện vận chuyển cực nhanh, liên tục tuyển chọn con đường tốt nhất…

Một ngày đêm trôi qua, hai ngày trôi qua…, mười ngày trôi qua, hai mươi ngày trôi qua…

Nam Cung Phỉ Phỉ vẫn an tỉnh thủ hộ bên ngoài, thỉnh thoảng vẫn đi ra ngoài một chút tìm thực vật nếm thử vị đạo. Hôm nay, khi Nam Cung Phỉ Phỉ từ bên ngoài huyệt động quay trở lại thì cảm giác thấy có chút dị dạng…

Đột nhiên, một đám bạch ty phóng tới, quấn quang vòng eo nhỏ nhắn của Nam Cung Phỉ Phỉ, kéo vào trong huyệt động…



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui