Nhìn thấy nhị ca vội vã dìu một người rời đi, hai đầu lông mày của Nam Cung Nha Nguyệt khẽ nhíu lại. Quay về phía Lâm Uyển Nhi thì thấy nàng đang kinh ngạc tìm kiếm cái gì đó.
- Uyển nhi muội muội, đang tìm cái gì vậy?
Lâm Uyển Nhi nhấp cái miệng nhỏ bé, tuỳ ý nhìn về một góc u ám, vị gia phó vừa mới đứng bên cạnh đã biến mất không thấy, bản thân một điểm cũng không phát hiện ra, xuất thần lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói:
- Hình như giống một người?
- Cái gì? Ai giống ai?
Nam Cung Nha Nguỵêt vô cùng kinh ngạc hỏi.
- Không, không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ tới một người mà thôi!
Lâm Uyển Nhi hồi phục tinh thần, cười khẽ một chút rồi nói.
- Là hắn sao?
Nam Cung Nha Nguyệt suy nghĩ một chút hỏi.
Lâm Uyển Nhi nhún vai cười, vẫn không đáp lại, khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt hiện lên nét tịch mịch nói:
- Nha Nguỵêt tỷ tỷ, các ngươi không phải là chuẩn bị kéo dài thời gian giam lỏng ta đấy chứ?
Nam Cung Nha Nguyệt trầm mặc một hồi rồi nói:
- Ta hạ sơn phụng sư mệnh cũng chính là vì chuyện này.
Khuôn mặt luôn luôn nhu nhược của Lâm Uyển Nhi đột nhiên hiện lên một tầng sương lạnh, ngay cả Nam Cung Nha Nguyệt nhìn thấy cũng khẽ run lên.
- Nha Nguỵêt tỷ tỷ, Uyển nhi chỉ là muốn nhắc nhở ngươi thận trọng cân nhắc đến hậu quả, nếu như là vì nguyên nhân một người Uyển Nhi mà để rất nhiều người bị chết oan, có lẽ phát sinh sự kiện chảy máu mà nói, Uyển nhi sẽ cảm thấy rất cắn rứt lương tâm, bất quá nếu như có người không chịu giữ chữ tín, không làm theo ước định ban đầu, Uyển nhi cũng không ngại thử một lần đóng vai ma nữ.
Trong con mắt to, đen lắy của Uyển nhi xẹt qua một tia tử sắc yêu dị.
Nam Cung Nha Nguyệt thân là môn đồ đắc ý của Ngũ Đạo Tông tông chủ, thân phận tôn quý, nhưng cũng không hề nghi ngờ lời đã nói của thiếu nữ nhìn qua nhu nhước đến cực điểm trước mắt này.
Nam Cung Nha Nguỵêt kỳ thực rất rõ ràng, quyết định lần này của sư phụ rất có khả năng gây ra một cuộc xung đột rất lớn. Trực tiếp đem Nam Cung gia lên đầu sóng ngọn gió. Không biết là sư phục rốt cuộc là xuất phát từ cái nhìn như thế nào, Nam Cung Nha Nguyệt chỉ cảm thấy là đang lợi dụng Nam Cung gia, thậm chí là đem gia sản của Nam Cung gia làm mồi câu.
- Ta hoàn toàn tin tưởng muội muội có năng lực và bối cảnh đó, Nam Cung gia chúng ta kỳ thực cũng muốn thực hiện hứa hẹn này, nhưng điều đó lại không phải là Nam Cung gia có thể làm chủ được, muội muội cũng biết, qua bốn năm nữa, toàn bộ giới tu luỵên sẽ vì hai thứ đó mà chém giết điên cuồng. Trước lúc đó các đại môn phái vì chuẩn bị cho sự kiện này mà làm tất cả những điều có thể. Mỗi một trăm năm đều có rất nhiều gia tộc hoặc nổi hoặc chìm xuống. Có một số bị diệt tộc, có một số có thể quật khởi, còn có một số đại gia tộc lưu lạc, thậm chí còn có một số dòng họ mới chỉnh hợp tạo sáng tạo ra một đại gia tộc mới. Kỳ thực tất cả những điều này đều do một nhóm người gây ra, chính là đám người cao cao tại thượng của bát đại môn phái. Hiên Viên quốc đã có lịch sử hơn vạn năm, duy nhất sáng lập ra mà không hề suy bại chỉ có đại môn đại phái. Bởi vì cao tầng của chúng chính là biểu hiện cho quy luật của thế giới này. Chúng là cao nhất, lực lượng có thể huỷ thiên diệt địa, tha cho người nào được sống thì người đó được sống, nếu như muốn ngươi phải chết thì ngươi nhất định phải chết. Nếu ngươi muốn thoát ra khỏi bàn tay to lớn này thì chỉ có thể biến thành chính nó mà thôi!
Nam Cung Nha Nguyệt thần tình yếu ớt buồn bã nói. :
Chiếc cằm trắng nõn tinh xảo mỹ lệ hơi hơi ngửa lên, hai tay nhỏ bé bỗng nhiên xoè ra, một đoàn hoả diễm màu tím kịch liệt bốc lên.
Chỉ chốc lát. một con hoả long từ trong đám hoả diễm bay lên, theo cánh tay nhỏ xinh xoay vòng xung quanh thân thể của Uyển nhi.
- Tử long khí diễm? Ngươi đã luyện thành rồi?
Nam Cung Nha Nguyệt thất thanh nói.
- Còn chưa, bất quá nếu như Uyển nhi liều mạng phát ra hết toàn bộ lực lượng đủ để phá tan cấm chế, Nha Nguỵêt tỷ tỷ, ta không quan tâm đến Nam Cung gia các ngươi thân bất do kỳ hay không, các ngươi chung quy thuộc về đạo tông đại tộc, nói các ngươi bị thao túng sẽ chẳng có mấy ai chịu tin tưởng, điều không có lợi chắc chắc không ai muốn làm, đạo lý lớn ai cũng có thể nói được, đáng tiếc điều đó cũng không thể tranh thủ được sự đồng tình và hiểu biết của một số người. Bởi vì thế giới này luôn luôn vận động, Uyển nhi cũng biết cái gì gọi là vận động chìm nổi, nhưng không muốn miệt mài theo đuổi, mọi chuyện đều có lý do của nó, bất cứ thứ gì tồn tại đều có một ý nghĩa riêng, nếu diệt vong, chắc chắn có nguyên nhân của diệt vong. Hiện tai Uyển Nhi chỉ muốn tự do và một phần hứa hẹn trước đây, nếu như không cho vậy thì Uyển Nhi chỉ có thể tự mình tranh thủ mà thôi.
Uyển nhi kiên quyết nói, biểu tình cực kỳ lãnh đạm.
Nam Cung Nha Nguyệt cho tới bây giờ mới biết được bên dưới vẻ mỹ lệ cùng cực mà lại nhu nhược yếu đuối bề ngoài của Lâm Uyển Nhi lại ẩn dấu một ý chí kiên cường, rõ ràng như vậy, Nam Cung gia thực sự chạy trời không khỏi nắng hay sao?
Bàn tay nhỏ bé của Lâm Uyển Nhi thu lại, tử long hiện ra lúc nãy lập tức chui vào trong lòng bàn tay biến mất không thấy, vẻ tử sắc yêu dị nổi lên trong con mắt cũng từ từ rút lui, từ từ trở nên nhu hoà.
Nam Cung Nha Nguỵêt thở dài nói:
- Nếu như thực sự đến tình cảnh không thể thu hồi, chỉ cầu cho Uyển Nhi muội muội hạ thủ lưu tình.
Uyển Nhi nhẹ nhàng rời đi, chỉ để lại câu nói cuối cùng:
- Hai người ca ca của ngươi, nếu như cứ tiếp tục dây dưa không ngớt trước mặt Uyển Nhi, đừng trách Uyển nhi hạ thủ vô tình.
Đợi cho Uyển Nhi hoàn toàn biến mất trong bóng tối, một bóng hình màu trắng mới từ sau một cánh cửa của nội viện chui ra, rõ ràng là một vị thanh niên nho nhã mặc áo bào trắng, hình dạng cực kỳ anh tuấn.
- Sư huynh, sự phụ rốt cuộc vì lý do gì lại kéo dài thời gian giam lỏng ma nữ này, chỉ là để ngăn chặn Lâm Liệt hay sao?
Nam Cung Nha Nguyệt lo lắng hỏi.
Thanh niên áo bào trắng khẽ cười:
- Sư muội, không cần lo lắng nhiều quá, sư phụ lão nhân gia làm như vậy nhất định có lý do của mình, sư phụ sủng ái ngươi như vậy, tuyệt đối sẽ không mặc kệ Nam Cung gia của ngươi đâu.
Nam Cung Nha Nguyệt lại có vẻ không quá tự tin:
- Vậy vì sao phải phái hai chúng ra trở về?
Thanh niên áo bào trắng bất động thanh sắc nhẹ nhàng vỗ vai Nam Cung Nha Nguỵêt, ôn nhu nói:
- Nguyên nhân là vị sư phụ dự liệu Lâm Liệt kia nhất định không dám đến ngạnh kháng.
- Thế nhưng hiện tại Uyển nhi đã có năng lực tự phá tan cấm chế, một khi thoát ly được tầng trói buộc này, Lâm Liệt còn có gì cố kỵ đâu?
Nam Cung Nha Nguỵêt nói.
Thanh niên áo bào trắng tự tin lắc đầu:
- Sư muội đã bị nha đầu khi phô trương thanh thế làm cho mê muội rồi, ta xem nha đầu đó tuyệt đối không dễ dàng phá tan cấm chế như vậy, nếu thực sự dễ dàng mà nói, nàng cũng không nói nhiều với ngươi như vậy, nhất định là cần phải nỗ lực rất nhiều đại giới, có lẽ không có trăm phần trăm nắm chắc.
…
Lâm Khiếu Đường không hề thực sự dời khỏi nơi này, hắn muốn nghe hai vị thiếu nữ đã có tác động mang tính quyết định đối với sự phát triển trong bốn năm qua của mình nói những cái gì.
Lâm Khiếu Đường vốn đã tìm được một vị trí cực kỳ thuận lợi thì chợt cảm thấy một cỗ nguyên lực vô cùng cường đại hướng phía này mà đến, sợ là đã tu vi sư giai hậu kỳ.
Tu vi như vậy thì cho dù đối phương không hề phát hiện ra khí tức của chính mình nhưng nếu như phát ra nửa điểm động tĩnh chỉ sợ đối phương sẽ phát hiện ra, để an toàn, Lâm Khiếu Đường đành phải buông tha ý nghĩ nghe trộm, ẩn độn đi.
Trở lại nội viện, một sương phòng thanh nhã hiện ra trước mắt, nhưng nghĩ đến vị tiểu thư kia sợ là đã quay trở về, Lâm Khiếu Đường cẩn thận tránh khỏi tầm nhìn của đám hạ nhân, thiểm điện tiến vào một góc nhỏ trong phòng.
Tương Ngọc còn chưa quay lại. Trong căn phòng này cũng không tính là tối, ngòn đèn dầu trong phòng bên cạnh xuyên thấu ánh sáng mờ mờ, gian biệt ốc này và gian phòng chính bên cạnh dùng chung một loạt cửa gỗ đóng kín, trên cánh cửa chỉ có một tầng giấy trắng rất mỏng.
Lam Khiếu Đường tuỳ tiện tìm một chỗ trong góc mà ngồi xuống đả toạ điều tức. Khoảng chừng qua một canh giờ Tương Ngọc vẫn chưa quay về, Lâm Khiếu Đường nghe thấy căn phòng sát vách truyền đến động tĩnh rất kỳ quái, thỉnh thoảng còn có những tiếng thở dốc không hoà hợp.
Lâm Khiếu Đường cảm thấy tò mò, đứng dậy bước tới, lấy ngòn tay chọc một cái lỗ nhỏ, ngọn nến trong phòng đã tắt, bất quá tối nay ánh trăng chiếu rọi, sương phòng mặc dù vẫn còn tối nhưng miễn cưỡng có thể nhìn thấy được toàn cảnh.
Chỉ thấy trên chiếc giường lớn giữa phòng đang có… hai thân thể trắng noãn chăm chú quấn quít vào một chỗ, một trong hai chính là Tương Ngọc.
Không phải nói đây là căn phòng của tiểu thư hay sao? Tương Ngọc sao lại cùng người khác làm chuyện này trong đó? Lâm Khiếu Đường vô cùng nghi hoặc, tiếp tục nhìn kỹ, vừa lúc phần thần trên của người kia nhấc lên, vừa vặn thấy hai quả đào lớn no đủ mềm mại, trái tim Lâm Khiếu Đường nhất thời đập nhanh hơn.
Bé ngoan, người đang đè lên trên thân thể của Tương Ngọc không phải là nam mà là một nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân có bộ ngực rất lớn.
Hai nữ nhân trắng noãn như dán vào cùng một chỗ, tương hỗ vuốt ve, ẩm ướt, cả hai người đang xoa nắn hai bầu nãi tử nhu nhuyễn trước ngực đối phương.
Nữ đồng tính luyến ái! Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên cảm thấy kinh bạo, bí trọng trong lời nói của Tương Ngọc, bí mật của tiểu thư.
Thảo nào vị tiểu thư này không muốn lập gia đình, nguyên lai là như vậy, Lâm Khiếu Đường thầm nghĩ, dưới sự hiếu lỳ liếc nhìn vài lần, đáng tiếc như thế này không thể thấy mặt, hai nữ nhân tóc tai bù xù, dung nhan bị che lấp bởi đám tóc đen, cho dù tinh tường đến đâu đi nữa cũng không thể nhìn rõ được dung mạo.
Chỉ nhìn thân thể thì khó mà đoán được niên kỷ, trơn nhẵn, trắng noãn không hề có dấu hiệu già yếu, cái mông vểnh cao tròn trịa cực kỳ rắn chắc, so với các thiếu nữ còn muốn trơn nhẵn hơn.
Thầm nghĩ, vị tiểu thư này hẳn là trên dưới năm mươi tuổi mới đúng, cư nhiên có thể bảo dưỡng tốt như vây.
Mà cho dù có thuật bảo dưỡng tốt đến đâu di nữ thì cũng không đến mức như thế này chứ! Trong đầu Lâm Khiếu Đường chợt loé lên tia sáng, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, sư giai!
- Ai?
Trong sương phòng đột nhiên có tiếng kêu khẽ.
Lâm Khiếu Đường biết đã bị phát hiện, vội vàng lui bước, đang muốn bỏ chạy, một thân ảnh màu trắng phá cửa sổ mà đến, tộc độ cực nhanh tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của Lâm Khiếu Đương, tương đương với vô tung quyết của bản thân.
Thân ảnh màu trắng chính là nữ tử vừa mới đè lên thân thể Tương Ngọc, trên người bọc một lớp vải màu trắng, dung nhan trắng hồng xinh đẹp dưới ánh trăng có thể thấy rõ được.
Vị tiểu thư này đâu giống như người hơn năm mươi tuổi, rõ ràng chính là diện mạo của nũ nhân hai mươi tuổi, cộng thêm thân thủ vừa rồi, hiển nhiên là một vị cao thủ bước vào sư giai tu vi, hơn nữa đã tiến nhâp hậu kỳ.
Lâm Khiếu Đường thầm hô quá sơ ý, vừa rồi gây ra động tĩnh hơi lớn, thực sự không nghĩ tới nữ nhân đồng tính luyến ái này lại có nguyên thức bao phủ rộng lớn như vậy, càng không nghĩ tới là một vị đại tiểu thư tính tình có vấn đề lại là một cao thủ sư giai, cho nên đã để lộ ra một chút sơ hở.
- Ngươi là ai? Vừa rồi ngươi nhìn thấy cái gì?
Vị tiểu thư này tựa hồ có điều cố ky.
- Ta cái gì cũng không nhìn thấy!
Lâm Khiếu Đường điềm nhiên như không nói.
- Ngươi tưởng rằng ta sẽ tin tưởng ngươi hay sao?
- Vậy tuỳ ngươi!
- Muốn chết!
Đại tiểu thư rốt cuộc không nhịn được, dứt lời liền xuất thủ, Lâm Khiếu Đường xua xua tay nói:
- Ngươi không sợ người khác nghe thấy hay sao? Nếu như có người chạy đến đây mà nhìn thấy tiểu thư đang nằm trên người một nữ nhân khác thì hắn sẽ nghĩ như thế nào?
- Hừ, toàn bộ nội viện của lão nương đều được một tầng cấm chế cách âm bao phủ, âm thanh tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, ngươi đi chết đi!
Đại tiểu thư giơ tay lên, tức thì một thanh trường kiếm hiện ra, một kiếm đâm tới.
- Tiểu thư, không thể giết hắn!
Tương Ngọc đột nhiên kêu lên.
Thân thể của đại tiểu thư cứng đờ, kinh ngạc nhìn Tương Ngọc, vẻ mặt thống khổ nói:
- Ngươi dĩ nhiên sau lưng ta tìm nam nhân, hắn rốt cuộc là ai? Hắn so với ta tốt hơn chỗ nào?
- Ai, nói cũng không thể nói lung tung, ta và nữ bằng hữu của ngươi nào có quan hệ gì!
Lâm Khiếu Đường không hề muốn bị lôi vào tầng quan hệ rối rắm, hoang đường này.
- Ta không tin!
Đại tiểu thư một tay đẩy Tương Ngọc ra, phẫn nộ giơ trường kiếm lên đâm về phía Lâm Khiếu Đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...