Hồi tưởng lại chín tháng trước đây, đến bây giờ Lâm Khiếu Đường vẫn không khỏi kích động không thôi. Thực sự không nghĩ tới độc đan và tâm pháp Đấu Luyện lại có thể có khả năng kích phát ra dược lực lớn nhất của Nhập Sư đan. Nội anh hấp thu độc lực sung túc lại trợ giúp dẫn đường nội tâm ngưng luyện thành tinh. Mà ba nghìn khối nguyên thạch cuối cùng trên người lại có tác dụng vo cùng lớn. Khi trùng quan đột phá đã dùng hết toàn bộ.
Lâm Khiếu Đường căn bản không trông cậy vào ngưng luyện nội tinh. Nghĩ đến nhiều nhất tiến vào giả sư cấp đã là không tồi, thực sự vô tâm cắm liễu, liễu thành cây.
Hồn Liệt chỉ đã tu luyện đến đỉnh cao, uy lực của nó nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhìn vào tu vi bản thân cao thấp và có uy lực tương ứng. Còn Trảo Long thủ trong thời gian bế quan vừa rồi Lâm Khiếu Đường không có nhiều thời gian tu luyện, hiện tại miễn cưỡng đạt tới tầng thứ ba.
Một đường chạy như bay. Trên đường thình thoảng gặp vài đệ tử khác, mọi người đều dừng lại thi lễ, Lâm Khiếu Đường không muốn phí thời gian ngay cả liếc mắt một cái. Trên lưng đeo một thanh cự kiếm lớn thẳng hướng mỏ quặng nơi Yến Phi Thiên ở.
- Ngươi nào?
Yến Linh đang luyện kiếm thấy một hơi thở xa lạ nhanh chóng tiếp cận. Khẽ kêu một tiếng.
- Lâm đại ca!
Khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương vừa mới quay lại nhin kỹ, thấy gương mặt quen thuộc nhất thời thất thanh kêu lên.
Lâm Khiếu Đường chỉ thanh cự kiếm của mình bĩu môi nói:
- Mới mấy tháng không gặp. Linh nhi đã quên đại ca này ngay được! Đau lòng quá!
- Không phải , không phải, Linh nhi chỉ nhất thời sơ ý... Không đúng, không đúng, là Lâm đại ca thay đổi quá nhiều, Linh nhi không nhận ra ngay được.
Yến Linh cuống quýt giải thích.
- Rốt cuộc là sơ ý hay là không nhận ra ca ca ta?
Nhìn thấy tiểu ny tử đáng yêu này, Lâm Khiếu Đường nhịn không được muốn chọc cười một phen.
- Cả hai!
Yến Linh làm nũng nói.
- Linh nhi, là mấy vị chấp sự đến hay sao?
Trong một căn phong bên cạnh truyền đến một thanh âm ngạc nhiên hỏi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Yến Linh vỗ vỗ đầu, trả lời:
- Là Lâm đại ca!
- Tiểu hài tử học cái gì không học lại đi học trêu đùa lừa dối người khác. Thực hư đốn, nhất định là mấy vị chấp sự đến tìm phụ thân ngươi thương lượng chuyện gì đó!
Một trung niên quý phụ vừa nói vừa cầm thêu hoa từ trong phòng đi ra.
Ba...
Thêu hoa lặng yên rời khỏi tay. Quý phụ há hốc miệng nhìn Lâm Khiếu Đường có chút không biết làm cái gì mới phải.
- Sư mẫu. Ta đã xuất quan!
Lâm Khiếu Đường hạ thấp người thi lễ.
- Ngươi... ra... ra... đóng. Cha... không... sư phụ ngươi đang ở trong phụ cận nguyên nhãn tu luyện...
Quý phụ lắp bắp nói. Nhìn thấy Lâm Khiếu Đường, đôi mắt đẹp giống như nhìn thấy một đồ vật cực kỳ rung động, trong mắt tràn ngập kinh ngạc và khiếp sợ.
Mười tháng hoàn toàn lột xác. Ngay cả Yến Phi Thiên cũng không hề nghĩ đến sẽ có biến hoá lớn như vậy. Khi hắn nhìn thấy Lâm Khiếu Đường lập tức há miệng không nói ra lời.
- Sư phụ...
- Ai, đừng gọi như vậy. Ta chưa dậy ngươi được cái gì thì ngươi đã tiến nhập sư giai. Ta không thể làm sư phụ ngươi được, nhiều nhất chỉ làm sư huynh mà thôi. Đi gặp chưởng môn đi. Hắn sẽ an bài công tác mới cho ngươi. Không bao lâu ngươi có thể trở thành một chấp sự mới.
Yến Phi Thiên sáng sủa nói.
- Lâm mỗ có thể có được thành tựu nhu ngày hôm này cũng là nhờ Yến tiền bối...
Tựa hồ đoán được Lâm Khiếu Đường định nói cái gì, Yến Phi Thiên ngắt lời nói:
- Lời ấy sai rồi. Yến mỗ chỉ là thực hiện lời hứa hẹn năm đó đối với ân nhân, còn đối với ngươi không hề có ân tình gì, ngươi không cần để trong lòng, huống hồ lúc đó Yến mỗ còn lỗ mãng không phân tốt xấu đả thương ngươi, Lâm tiểu huynh đã không trách cứ thì thôi lại còn ra tay chữa khỏi căn bệnh hiểm nghèo của Yến mỗ, nói đi nói lại chính là Yến mỗ thiếu ngươi một nhân tình. Nếu như ngươi còn xem trọng Yến mỗ thì sau này cứ gọi một tiếng Yến đại ca là được rồi, xem như ta hơn ngươi vài tuổi!
Vị đại ca này cũng quá lớn đi! Bất quá Lâm Khiếu Đường cũng không phải là người quá coi trọng lễ nghi, lại biết tính cách của Yến Phi Thiên rất trực tiếp thẳng thắn, lập tức thoải mái nói:
- Tiểu đệ thất lễ gọi một tiếng Yến đại ca!
- Ha ha ha. Rất tốt. Rất tốt. Rất dễ nghe!
Yến Phi Thiên cao giọng cười to.
- Vậy thì ta làm cái gì bây giờ? Ta nên gọi Lâm đại ca là cái gì?
Yến Linh đứng một bên nghe cũng nóng nảy.
- Ách...
Yến Phi Thiên nhất thời nghẹn lời.
Lâm Khiếu Đường nhíu mày đắc ý nói:
- Đương nhiên phải gọi ta một tiếng sư thúc rồi!
Yến Linh rõ ràng không chịu phục.
- Lâm đệ là ân nhân cứu tính mạng của phụ thân, ngươi gọi một tiếng sư thúc thì có gì không đúng. Mau gọi đi!
Yến Phi Thiên giáo huấn nói.
Yến Linh quyệt quyệt miệng nói:
- Lâm sư thúc!
Kêu xong một tiếng lại làm mặt quỷ rồi chạy ra ngoài. Còn chưa khuất bóng quay đầu bỏ thêm một câu:
- Người xấu, không cùng ngươi chơi nữa.
Lâm Khiếu Đường và Yến Phi Thiên nhìn nhau lắc đầu cười.
- Lâm đệ muốn quản sự vụ gì trong môn phái? Quản lý mỏ, dược viên, chú trận, hay là vẫn tiếp tục tu luyện?
Yến Phi Thiên quan tâm hỏi.
Lâm Khiếu Đường nhìn về phía xa xa. Trong lúc suy nghĩ đột nhiên hiện lên một thân ảnh quen thuộc. Trong lòng trào lên một cỗ hoài niệm khó có thể ức chế, xuất thần trả lời:
- Ta tính ra ngoài du lịch một đoạn thời gian.
- Ra ngoài du lịch?
Yến Phi Thiên khó hiểu.
Lâm Khiếu Đường cười cười nói:
- Tiểu đệ còn có một số chuyện cá nhân cần giải quyết, đến khi giải quyết hoàn toàn sẽ đến xin chỉ thị của chưởng môn, tạm thời không muốn gây quá nhiều chú ý!
Yến Phi Thiên nghi hoặc gật đầu, chần chờ một chút rồi hỏi:
- Việc gì mà lại trọng yếu như vậy? Làm cho Lâm đệ đệ tạm thời bỏ qua môt cơ hội phát triển lớn như vậy trong môn phái?
Lâm Khiếu Đường cười mà không nói. Chỉ nhìn thoáng qua vị trung niên quý phụ đang phơi áo trong nội viện. Tính cách của Yến Phi Thiên tuy thẳng thắn thô lỗ nhưng cũng có một mặt khá tinh ý, lập tức gật đầu đồng ý nói:
- Đi thôi. Đi thôi. Đừng làm cho người ta chờ đến khi trái tim băng giá. Đi sớm về sớm. Đại ca sẽ chờ rượu mừng của ngươi.
Không nghĩ tới Yến Phi Thiên nói trắng ra như vậy. Lâm Khiếu Đường kinh ngạc, cười cười rồi khẽ lắc đầu nhưng không biết phải giải thích như thế nào.
Nghỉ ngơi và hồi phục ba ngày. Lâm Khiếu Đường cáo biệt ba người nhà Yến Phi Thiên. Đi đến chỗ đăng ký trước đây xin chỉ thị. Vốn tưởng rằng sẽ có một chút trắc trở, không nghĩ tới lại thuận lợi một cách thần kỳ.
Đầu tiên khi nhìn thấy Lâm Khiếu Đường, mấy gã chấp sự và vài tên đệ tử cao cấp sửng sốt hồi lâu. Người còn trẻ như vậy mà đã co tu vi sư giai cao thủ cực kỳ ít gặp. Thẩm tra một chút lập tức tạo ra lý do gì đó, hoàn toàn xem thiếu niên trước mắt này là một đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của đại gia tộc nào đó. Đúng là người tài ba đâu đâu cũng có.
Chỉ là vị chấp sự này và vài vị đệ tử cao cấp không thể nào nghĩ ra được đại gia tộc nào có họ Lâm.
*****
Đại Châu Thành là thành thị lớn thứ hai Hiên Viên quốc, dân cư vượt quá trăm vạn, kiến trúc thành thụ cực kì to lớn, khí thế hừng hực. Hiển nhiên không phải là loại thành thị trung cấp nhưu Tân La thành có thể so sánh, sự phồn hoa đô thị không cần nói cũng biết.
Một trong tam đại thế gia, Nam Cung thế gia, giàu có quyền lực không nói chỉ nhìn điện phủ của họ đã cực kỳ cảm thán, lại là thủ tịch dòng họ của Ngũ Đạo Tông, có thể nói quyền khuynh một phương, cho dù hoàng thân quốc thích cũng không thể không nhượng bộ ba phần. Đương nhiên đấy là nói trong phạm vị thế tục, còn nếu đặt trong thế giới của những người tu luyện thì nhiều nhất cũng chỉ có thể coi như một gia tộc hạng trung, thậm chí còn muốn kém hơn một chút.
Trên con đường phố chợ phồn hoa có một nữ tử dung mạo khuynh quốc khuynh thành đang hứng phấn dạo chơi quang các quầy hàng, lựa chọn cho chính mình vài món trang sức nho nhỏ xinh xắn.
Tất cả mọi người khi nhìn thấy mĩ nhan ấy đều không tránh khỏi trào lên cảm giác muốn bảo hộ một cách mãnh liệt.
Phố chợ rồng rắn hỗn tạp, người qua đường rất nhiều, hiển nhiên không hề thiếu những kẻ tham lam nhìn chằm chằm vào nữ tử ấy không dời mắt. Còn có một số thanh thiếu nhiên, quý tộc quần áo hoa lệ, gia thể hiển hách lại khát vọng ngắm nhìn.
Bất quá mọi người cũng chỉ dám suy nghĩ trong đầu, nhìn ngắm mà thôi, nghĩ đến gia thế, bối cảnh sau lưng nữ tử này, cho dù là người có ương ngạnh đến thế nào cũng không dám có hành động gì đó đối với nàng. Trừ phi thực sự hắn muốn chết, hơn nữa sẽ phải chết rất thảm, thậm chí liên luỵ đến cửu tộc, người có quan hệ với hắn tuyệt đối sẽ bị giết chết không còn một mảnh.
Bốn năm qua cứ cách một đoạn thời gian, nàng được phép đi ra ngoài du ngoạn trong phạm vi Đại Châu thành, nàng như cá châu chim lồng, khó có được cơ hội được ra bên ngoài một cách bình thường.
Nhưng nữ tử mặc áo tím này tuyệt đối sẽ không thể biến mất khỏi phố chợ Đại Châu thành, cư dân nơi này đều biết nàng tên gọi là Uyển nhi, là người của Nam Cung gia, về phần vì sao nàng lại mang họ Lâm mà không phải họ Nam Cung thì mọi người không ai biết.
Đối với Nam Cung gia, người dân bình thường đều mang một nỗi sợ hãi vô cùng lớn, bởi vì họ không phải là người bình thường, mà là tiên nhân!
Có người còn thường xuyên nhìn thấy cảnh tiên nhân từ trên trời hạ xuống hậu viên Nam Cung gia. Nam Cung gia tộc cũng có rất nhiều người phi phàm, còn có thuật pháp thần kì không thể tưởng tượng nổi.
Dân chúng chỉ là tiếp xúc với một ít lý luận và võ học tầng ngoài cùng, đối với võ học và đạo thuật cao thâm họ khó có thể giải thích. Trong mắt bọn họ chỉ cần nhẩy xa được một trượng đã là rất xa, một người có thể nhẩy lên cao vài thước đã là cao thủ lợi hại. Có thể bay được lên trời, cầu mưa được mưa cầu gió được gió thì đã là thần tiên sống trên nhân gian.
Bởi vậy Nam Cung gia triển lãm ra cái gì đó thì thứ đó tuyệt đối không phải là vật thuộc loại phàm trần, dân chúng cảm thấy thần bí và sợ hãi cũng là điều đương nhiên.
Bắt đầu từ bốn năm trước, Đại Châu Thành đã mặc nhiên công nhận đệ nhất mĩ nữ chính là vị nữ tử ôn hoà, thậm chí có chút yếu đuối này.
- Thật đẹp, cái này giá bao nhiêu bán cho Uyển nhi?
Lâm Uyến Nhi cầm một cái vòng khắc con chim đang tung cánh yêu thích không buông hai hỏi han.
- Cái đó không đáng giá tiền, tiểu thư, người cầm đi!
Lão nông sợ hãi nói. Hắn cũng không dám thu tiền tài của vị tiểu mĩ nữ này. Vạn nhất đắc tội với Nam Cung gia thì cực kỳ không xong. Huống hồ thứ đó thực sự cũng không đáng giá lắm.
- Sao lại có thể như vậy được cơ chứ! Cầm lấy!
Lâm Uyển Nhi bỏ lại một khối tử kim tệ sau đó cầm lấy chiếc vòng bỏ đi. Trong bốn năm qua khi nàng mua bất cứ thứ gì, mọi người cơ hồ đều nói với nàng những câu tương tự như vậy và nàng cũng đã tập thành thói quen trả tiền tương tự.
- Tiểu thư chờ một chút...
Lão nông kích động đên mức không cần cả sạp hàng vội vã đuổi theo.
Lâm Uyển Nhi kỳ quái nhìn lão nông hỏi:
- Như thế nào? Không đủ tiền hay sao?
Nói xong lại đưa tay lấy trong ngươi một khối tử kim tệ đưa ra.
- Không không không. Đủ rồi. Đủ rồi. Dư dả!
Lão nông cuống quít xua tay nói.
- Vậy là tốt rồi. Ta đi đây, không được tiếp tục đuổi theo, nếu không sẽ làm cho ta tức giận.
Lâm Uyển Nhi tiếp tục thưởng thức, đeo chiếc vòng lên không thèm để ý lão nông đi về phía trước.
Bình thường dưói những tình huống như thế này, người bán hàng sẽ nhận lấy tiền và vui vẻ ra về nhưng thực tế hiện tại lại không như vậy.
Lão nông nhanh chóng chạy lên đứng chắn trước mặt.
- Tiểu thư tiểu thư, không được nha, tiền này ta không thể nhận được.
- Sao? Tiền này có gì kỳ quái hay sao?
Lão nông nóng nảy, cũng không biết trả lơi như thế nào, thuận miệng nói.
- Chính là không thể nhận được, cô nương ngươi được người khác trả hộ.
Nàng liếc mắt nhìn mấy quầy hàng bên cạnh, trên mặt mỗi người đều rất khẩn trương, dường như chỉ sợ chính mình bị nhìn thấy, nhất thời hiểu rõ mọi chuyện.
Lâm Uyển nhi đau đầu chống cái cái xoa xoa một chút. Hai tên tiểu tử kia ngày càng quá phận, ngay cả thời gian nàng được tự do khó có được cũng đi theo sau.
Lão nông nhìn thấy cô gái không nhận lại tiền, dưới tình thế cấp bách, cầm lấy cổ tay cô gái muốn trực tiếp đưa tiền lại.
Đúng lúc này, một con rắn nhỏ đột nhiên phóng ra, thẳng hướng cánh tay lão nông. Con ngươi đen trong suốt của Lâm Uyển Nhi hiện lên một tia sáng, ngọc thủ nhẹ nhàng đưa ra, một đoàn lửa màu tím nhạt đến mức gần như không thấy hiện lên, ngăn cản con rắn nhỏ lại.
Con rắn kêu lên một tiếng rồi hoá thành hư không.
- Dân đen làm càn, còn không mau buông tay ra.
Một gã thanh niên béo mập bỗng nhiên lắc mình lao đến, một chưởng đánh vào lão nông.
Lâm Uyển Nhi điểm nhẹ chân ngọc, bóng hình xinh đẹp giống như làn gió thổi lên, huyền diệu ngăn cản một chưởng vừa rồi. Lão nông hoảng sợ, mông cố định đặt trên mặt đất, đồng tử kim tệ vẫn trên tay chưa kịp trả lại.
- Uyển Nhi muội muội, hảo thân thủ!
Thanh niên mập mạp chưa đắc thủ, không hề tức giận, không khí mang theo vẻ lấy lòng khen ngợi nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...