Trước thông đạo duy nhất tiến vào Mê Vụ cốc, một gã đại hán mặt đen thân đeo một thanh hắc sắc cự kiếm đang nhắm mắt mà đứng, phía sau đại hán có hơn một trăm tên đệ tử tuổi còn trẻ, mỗi người đều đứng yên không lên tiếng, sắc mặt rất nghiêm túc.
Đại hán mặt đen chính là một trong tứ đại chấp sự của Cự Kiếm sơn trang, mọi người gọi là Hắc Thạch Đầu, Lý Nam Lý chấp sự, tu vi đã đạt tới 9 tinh võ sư, sử dụng một thanh cự kiếm so với tất cả mọi người trong môn phái còn lớn hơn.
Lý Nam từ trước đến nay luôn đúng giờ, thà rằng đến sớm hơn một canh giờ cũng không trễ một khắc, làm người tiên phong dẫn đường sớm nhất, nhìn thực tế có vài phần cô độc.
Bất quá thấy tam đại tiên phong chậm chạm không đến, trên mặt Lý Nam hiện cũng lộ ra một tia không nhịn được.
Ngay trước thời điểm nhập cốc một nén hương thời gian rốt cuộc có người xuất hiện. Một gã trung niên dáng vẻ thư sinh mặc áo bào trắng dẫn theo một đám người đằng sau trùng trùng điệp điệp đi tới.
Trung niên thư sinh mặt trắng da non nớt, so với thanh niên còn thanh tú hơn vài phần, một thân trang phục rất không giống người tu võ, thanh cự kiếm phía sau càng không hợp với hình tượng của hắn.
Người này cũng là một trong tứ đại chấp sự, nhân xưng bạch diện thư sinh, Cừu Quần Cừu chấp sự, tu vi đã đạt tới 10 tinh võ sư tiêu chuẩn, một thanh cự kiếm màu trắng sử sụng đến xuất thần nhập hoá.
- Cừu sư huynh, người tới thật là sớm!
Lý Nam trào phúng nói.
- Đâu đâu, đứng trước Lý sư đệ sao dám nói là đến sớm!
Cừu Quần không hề tức giận.
- Biết là tốt rồi!
Lý Nam không khách khí nói.
Cừu Quần lắc đầu cười, không nói chuyện, không nói thêm nửa câu. Thời gian còn không nhiều lắm, đến tận khi sớm vào cốc hai vị tiên phong khác mới dẫn theo đám đệ tử đi thành hàng rất đông mà tới, trông rất ung dung tuyệt không hề có chút cấp bách nào.
Lần này bốn vị tiên phong dẫn đường dĩ nhiên là bốn vị chấp sự, hai vị khác phân biệt là : Kim Kiếm Vạn Phú thành, 9 tinh võ sư; Đồng Thân Vũ Lãng, 10 tinh võ sư.
Khi bốn người gặp nhau thì đều lộ ra vẻ ngoài ý muốn, hiển nhiên trước đó không hề biết rằng môn phái để cho bốn người bọn họ đồng thời dẫn người đi
Vóc người Vũ Lãng thấp bé, nhiều nhất chỉ tới ngực người bình thường. Bất quá cũng không phải dáng người tủn mủn, tỉ vệ vóc dáng rất cân đối. Luôn nở nụ cười trên môi, tròng mắt đảo một vòng nói:
- Xem ra sư phụ và các sư thúc đã đem ánh mắt hướng tới năm năm sau, lần này phái bốn người chúng ta cùng xuất hiện cũng không phải chỉ là chơi thôi chứ!
Trong tay Vạn Phú Thành vẫn luôn nghịch một tử kim tệ, nhìn nhãn thần phía trước thuỷ chung luôn bảo trì sự sôi nổi, thanh cự kiếm phía sau giống như chế tạo từ hoàng kim, quang mang toả ra bốn phía. Tử kim tệ trong tay ném lên rồi bắt lấy nói:
- Chẳng lẽ lại cho chúng ta vào cốc hay sao?
Lý Nam hừ một tiếng.
- Muốn vào thì các ngươi tự vào, lão tử không có hứng thú!
Bạch diện thư sinh Cừu Quần vẫn không nói chuyện, đợi cho ba người đều phát biểu ý kiến của mình, mới không nhanh không chậm nói:
- Trương sư thúc có lệnh, khi bốn người chúng ta dẫn đám đệ tử vào cốc, trong vòng bẩy ngày không được rời đi, phải đợi sương mù lần thứ hai dày đậm lên, các đệ tử rời đi hết mới thôi, bẩy ngày sau Trương sư thúc sẽ tự mình tới đây, kiểm tra tình huống của bốn đội, tiên phong của hai đội thu hoạch được nhiều nhất sẽ được ban cho một viên "đại sư đan" .
- Cái gì? Đại sư đan? Sư thúc thực sự nói như vậy?
Lý Nam luôn có tính cách nội liễm cả kinh nói.
Cừu Quần gật đầu.
- Ba người các ngươi thường thường không dễ tìm được, sư thúc đã nhắn ta truyền lời, thực sự khó có thể mới được các ngươi tới.
- Hừ, mạng của chúng ta không tốt, không có một luyện dược sư làm sư phụ, không nắm chắc thời gian tu luỵên, chắc sẽ bị hạ xuống thật xa.
Khẩu khí Lý Nam uể oải nói.
Cừu Quần cũng không cãi cọ, chỉ là cười cười, hai người khác chỉ lơ đãng nhìn thoáng qua những đệ tử phía sau bản thân.
Lần này số đệ tử báo danh thực sư rất nhiều, xa xa vượt qua năm trước, bởi vậy được chia làm bốn đội, những lần trước chỉ phái ra hai người tiên phong.
Nhân số tổng cộng hơn sáu trăm người, dựa theo báo danh trước hay sau mà chia làm bốn đội, sau đó chỉ là tuỳ tiện phân phối cho bốn chấp sự hướng dẫn, mỗi người không sai biệt lắm chỉ huy một trăm sáu bảy mươi người, thực lực của bốn đội rất khó có thể xếp loại được.
Trong lòng Vạn Phú Thành và Vũ Lang vô cùng lo lắng, cho đến đêm hôm qua bọn họ mới nhận đội ngũ, đối với chỉnh thể thực lực đội ngũ không có bao nhiêu lý giải, lại nhìn thấy biểu tình tự tin của Cừu Quần và Lý Nam, lại càng khả nghi hơn.
Cừu Quần tự hồ biết được suy nghĩ của hai người, nhưng không nói ra, tiếp tục nói:
- Sư thúc nói môn phái dự định trọng điểm bồi dưỡng hai gã chấp sự tiến nhập đại sư giai, bốn người chúng ta có tu vi tương đương nhau, ngộ tính cũng không kém nhiều, mấy trưởng lão đã nghị luận,ý kiến cực kì không thống nhất, khó có thể định luận, liền suy nghĩ một biện pháp trung hoà, mặc cho số phận.
Vạn Phú Thành cười lạnh một tiếng nói:
- Ta đã tĩnh tu nhiều năm, đối với chuyện của môn phái đã không hỏi đến nhiều năm nay, lại càng không biết tình huống lựa chọn đệ tử thực tế lần này, ai biết có người phía trong phá rối, cạnh tranh như vậy liệu có thiếu công bằng hay không?
Thái độ làm người của Vũ Lãng thực ra khá hiền lành, lúc trước đã hoà mình cùng các đệ tử, đối với thực lực của đội ngũ có ít nhiều lý giải, đệ tử tuyển chọn mười năm gần đây, tuổi còn trẻ chiếm đa số, có một ít năm nay mới chiêu mộ, thực lực xa không bằng các lão đệ tử cấu thành, tính tình cho dù tốt hơn nữa lúc này cũng nổi giận lôi đình.
- Ta phản đối, so với như vậy còn không bằng bốn người chúng ta tỷ thí một phen, sau đó loại bỏ hai người yếu hơn chẳng phải là cạnh tranh công bình.
Sắc mặt của Cừu Quần không động, trong lòng nghĩ muốn cười.
- Ý kiến này, ngươi chỉ có thể nói với sư thúc, ta không quyết định được, đại sư đan cũng không phải là ta đến phát.
Tứ đại chấp sự đều bỏ mặc bốn đội ngũ của mình một bên, tụ tập tại một địa phương khá xa, khởi động kết giới cách âm tranh luận, các đệ tử từ xa đứng nhìn chỉ thấy biểu tình biến ảo, không nghe được bất kỳ âm thanh gì.
Lâm Khiếu Đường vẫn đứng ở phía cuối cùng đội ngũ, nhìn thấy tứ đại chấp sự có chút hiếu kỳ, trong bốn người chỉ có bạch diện thư sinh là đã từng gặp qua, lúc Yến Phi Thiên dẫn mình đi gặp trưởng môn, chính gã này và lão đầu họ đinh tìm mọi cách gây khó dễ, sau đó lại dùng một thái độ chuyển biến một trăm tám mươi độ.
Tứ đại chấp sự tranh luận nửa ngày cũng không có kết quả gì, quyết định của trưởng lão tự nhiên không thể cải biến được, Vạn Phú Thành và Vũ Lãng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chuyện đã rồi, ngoài miệng nói muốn lý luận với trưởng lão, thực tế cho dù cho đi làm hai người cũng trăm triệu lần không dám.
Vạn Phú Thành cố ý không hề cam lòng tiêu sái đến đội ngũ của chính mình, giương giọng nói:
- Tất cả mọi người đều đã biết quy tắc, ta cũng không nói nhiều, tại Mê Vụ cốc nhiều nhất chỉ có thể ở trong bẩy ngày, bẩy ngày sau có vấn đề gì tự gánh lấy hậu quả, độc trướng khí trong cốc sẽ phun trào mãnh liệt, đừng nói là các ngươi, cho dù là người có tu vi thâm hậu sư giai cũng không chịu nổi.
Các đệ tử đều ghé tai nhau thì thầm, Vạn Phú Thành nhíu nhíu mày, nhìn thoáng qua đội ngũ của Cừu Quần và Lý Nam. Bên trong có vài gã đệ tử sắc mặt già nua hắn có thể nhận ra được, đều là những người nổi bật trong thế hệ thanh niên, nhiều người có nguyên môi cao giai, trong sơn sáu trăm người đứng đây tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ.
Nhìn lại đội ngũ của chính mình, Vạn Phú Thành thực sự căm tức, cả đám nhìn qua cái gì cũng ngu ngơ không hiểu, thậm chí còn không ít người vừa mới tiến vào sĩ giai. Bạn đang đọc truyện được tại
Khi nhìn thấy đám người cuối cùng thì Vạn Phú Thành thiếu chút nữa thổ huyết cư nhiên mới có vệ giai, vào cốc cơ bản là muốn chết, chỉ là những pháo hôi mà thôi.
Lâm Khiếu Đường chú ý thấy sắc mặc bối rối của Vạn Phú Thành, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, không phải là ngươi vào cốc, trừng con mắt lợn chết nhìn cái rắm.
Vạn Phú Thành suy nghĩ một chút rồi nói:
- Khi vào cốc tất cả lấy an toàn làm trọng, bẩy ngày sau chỉ cần có thể còn sống đi ra, Vạn mỗ sẽ có phần thưởng cho mỗi người một trăm khối nguyên thạch.
Vạn Phú Thành cảm giác đám đệ tử này thực sự không có lực cạnh tranh, sợ là không muốn cùng với các đệ tử của đội ngũ khác tranh đoạt thú nguyên tinh và u thảo, không bằng cố gắng bảo toàn tính mệnh, tranh đoạt vị trí số người hạnh nhất cũng không sai.
Vạn Phú Thành gia tăng phần thưởng sau đó dùng nguyên thức tìm tòi, lập tức tìm ra mấy người có tu vi cao nhất trong đội ngũ, chỉ vào nói:
- Ngươi, ngươi, ngươi, còn có ngươi, đứng ra một bên, ngươi cũng đi ra.
Trong năm người thì có đến bốn người là đệ tử mới, chính là cao thủ tộc phái vừa mới nhập môn năm nay, Liễu Vân, Quách Võ, Liễu Thanh và Đặng Tùng, còn một lão đệ tử tên là Vu Bình, đối nhân sử thế tương đối thấp kém, không thể nào hợp tác nhưng tu vi không kém.
- Năm người các ngươi nếu như có thể mang về được cho ta một nửa số thảo dược trở vè, thì có thể vào trong động của ta chọn một thứ gì đó, tăng thêm phần thưởng một trăm nguyên thạch.
Vạn Phú Thành thản nhiên nói.
Đội ngũ nhất thời ồ lên, Vạn chấp sự là một trong bốn chấp sự giàu có nhất, bí tịch, đan dược, trang bị đều rất nhiều, nếu như không lấy được nhập sư đan nhưng có thể lấy được từ vị sư thúc này một kiện vật phẩm nào đó cũng là một chuyện vô cùng tốt. Hơn một trăm người đều dùng nhãn thần ước ao nhìn năm người được chọn ra.
Sắc mặt năm người cực kỳ vui vẻ, cúi đầu đồng thanh nói:
- Đệ tử nhất định không làm cho sư thúc thất vọng.
Ba vị chấp sự khác cũng nói với đội ngũ của mình cái gì đó, rốt cuộc, vụ khí trước cửa Mê Vụ cốc càng lúc càng loãng, tầm nhìn được đề cao một mức lớn, mơ hồ có thể thấy được tình huống bên trong cốc.
- Xuất phát!
Bốn vị chấp sự đồng thời hạ lệnh.
Hơn sáu trăm gã đệ tử đều dùng bản lĩnh tốt nhất, đại bộ phận đều là trước tiên bay vào, muốn cướp tiên cơ.
Đương nhiên cũng có một số đệ tử không một chút hoang mang, một số là đã tham gia một lần, đối với tình hình trong cốc đã có ít nhiều hiểu biết, không hề nóng nảy, có một số lại là tu vi cao thâm chờ ăn sẵn, nói trắng ra là suy nghĩ muốn giết người đoạt bảo.
Còn có một số thiếu lòng tin, muốn cầu an toàn, quan trọng nhất vẫn là bảo trụ được tính mạng chính mình.
Lâm Khiếu Đường lại xen lẫn vào đám người thong thả tiến vào trong cốc.
Rất nhanh tung tích của đại quân hơn sáu trăm người tiêu thất trong Mê Vụ cốc, giống như bị vườn thú lớn thôn phệ hết thảy.
Tứ đại chấp sự nhìn thoáng qua xung quanh một chút, sau đó phân tán ra, mỗi người tìm một chỗ đất trống ngoài cửa cốc ngồi xuống nhắm mắt điều tức.
Lâm Khiếu Đường vừa mới vào cốc đã một mình chọn một con đường hướng sâu phía trong cốc đi vào, tận lực tránh ánh mắt của người khác. Địa hình của mê vụ cốc cũng không phức tạp cho lắm, không ngoài rừng rậm, ao đầm và huyệt động. Trước đó môn phái cũng đã cho xem địa đồ, chỉ là đại bộ phận bản đồ đều không rõ ràng lắm, các địa điểm hầu như rất mơ hồ, càng không có đánh dấu lộ luyến, bởi vì căn bản không có lộ tuyến.
Muốn đến điểm nào đó toàn bộ phải dựa vào cảm giác của chính mình, đường về cũng như vậy, không ít đệ tử chỉ vì không tìm được đường ra mà lạc trong cốc quá bẩy ngày quy định nên đã bị chướng khí hại chết.
Lâm Khiếu Đường đi cũng không nhanh, bởi vì phía bên ngoài cốc không phải là không có u thảo, chỉ là so với sâu trong cốc ít hơn một chút mà thôi, yêu thú cũng như vậy, càng đi vào trong càng nhiều, càng mạnh hơn.
Một đường đi tới, Lâm Khiếu Đường vận vô tung quyết đến mức cao nhất, cận thận từng chút một tiến về phía trước.
Nửa ngày trôi qua không hề có thu hoạch gì, buổi trưa ăn chút lương khô, sau đó lại đi tiếp, lần này không đi quá xa, Lâm Khiếu Đường đã phát hiện ra một loạt động vật kỳ lạ, chính là yêu thú trong truyền thuyết.
Trên đầu có ba cái sừng, đứng thẳng mà đi, cả người bao phủ lông màu xanh, chỉ là trên bụng một mảng trống không, cánh tay kéo dài xuống tận đầu gối, móng vuốt sắc bén dị thường, chiều cao ước chừng năm thước, đôi con ngươi toả ra ánh sáng màu xanh đậm, trông rất khác con người.
Lâm Khiếu Đường chỉ là kỳ quái làm sao yêu thú này có thể phát hiện ra được chính mình, rõ ràng hắn vẫn vận chuyển vô tung quyết, coi như là sư giai cao thủ nếu như không vượt quá 3 tinh, sợ là không thể phát hiện ra hắn được.
Huống hồ bản thân hoàn toàn ẩn nấp phía sau một đám cây cỏ rất cao trong đống nham thạch, yêu thú này bất quá chỉ mới cấp hai mà thôi, tương đương với vệ giai trình độ.
Mắt của yêu thú xác thức nhìn chằm chằm như đã biết có người, bất quá Lâm Khiếu Đường vẫn không tin súc sinh này có thể phát hiện ra được bản thân, toàn thân đề phòng hơn nhiều. lẳng lặng quan sát động tĩnh.
Đột nhiên yêu thú lông xanh hướng lên trời gầm lên một tiếng thật dài, vọt về phía Lâm Khiếu Đường đang ẩn nấp.
Không tốt!
Trong lòng Lâm Khiếu Đường kêu to, đang chuẩn bị xuất thủ, trong nhắt mắt đã dồn sức, chuẩn bị phát ra thì bống nhiên nghe được một tiếng hừ khẽ truyền đến cách đó không xa.
Lâm Khiếu Đường nhất thời thu tay lại, càng ẩn nấp sâu hơn, chỉ một đôi con ngươi yếu hơn lộ ra ngoài khe hở trong đám cây cỏ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...