Ngày hôm ấy là một ngày hết sức bình thường đối với Lăng Mỹ.
Mọi người vẫn làm việc hăng say ở chỗ làm của mình, thi thoảng lại xì xào mấy câu, hầu hết thời gian họ đều im lặng gõ máy tính.
Loan Niệm đang dự cuộc họp lãnh đạo, Dony đang trình bày chuyện thay đổi sách lược mới trong cuộc họp, nhưng mọi người đều không lên tiếng.
Loan Niệm cũng im lặng, anh chỉ ngẩng đầu liếc Dony một cách lạnh nhạt, không thể nhìn ra cảm xúc nào trong ánh mắt ấy.
Tracy cũng ngẩng lên nhìn Dony một cái rồi cúi xuống, nhắn tin cho Loan Niệm: [Hôm nay tôi cố tình trang điểm đấy.]
[Đúng là phải long trọng.] Loan Niệm trả lời cô ấy.
Cuộc họp này hơi lê thê, nhưng Loan Niệm không kêu tạm như mọi khi.
Thậm chí anh còn tựa vào lưng ghế, nhìn các phòng ban tranh luận với nhau.
Ngồi thêm một lúc, Loan Niệm nhìn thấy Tracy đã kinh qua nhiều sóng gió biến sắc mặt, cô ấy ngắt lời Dony: “Xin lỗi Dony, phiền anh dừng một lát.
Luke, phiền anh ra ngoài một chuyến.”
Loan Niệm theo Tracy ra khỏi phòng họp, thấy khu làm việc có vẻ bất thường, mọi người đang xì xào bàn tán, trông thấy hai người họ thì đột ngột im bặt.
Loan Niệm đón lấy máy tính của Tracy, nhìn thấy một bức email, tiêu đề là: [Tôi là Flora Shang, tôi dùng danh tính thực để tố cáo trưởng phòng kế hoạch Dony đã quấy rối tình dục tôi trong một thời gian dài.]
Máu trong người Loan Niệm dồn hết lên đỉnh đầu, trong tim anh như có thứ gì đó sụp đổ, khiến anh đau nhói.
Anh nhìn về chỗ làm việc của Thượng Chi Đào, cô ngồi ngay ngắn ở đó, chịu đựng những ánh mắt và chỉ trỏ khác nhau.
Cô vẫn điềm tĩnh và thản nhiên như trước, khóe môi khẽ mím lại, như một chiến sĩ sắp sửa đi quyết đấu.
Loan Niệm không bao giờ quên được ngày hôm ấy, cũng chẳng thể quên được một Thượng Chi Đào với tư thái như vậy, đó là sự dũng cảm và quyết tuyệt mà anh chưa từng thấy.
“Đọc hết đi, Luke.” Tracy không nhận ra giọng nói của mình đang run.
Cô ấy nghĩ, nếu cô ấy gặp phải cảnh ngộ như vậy, thì cô sẽ làm bạn với ác mộng bao nhiêu đêm, không thể yên giấc.
[Lần đầu tôi chính thức gặp Dony là trong văn phòng của anh ta, sau khi tôi giải thích thủ tục quản lý ngân sách cho anh ta, anh ta đột nhiên hỏi tôi có bạn trai chưa, tôi hỏi lại anh ta chuyện đó có liên quan tới công việc không, anh ta nói không liên quan, nhưng anh ta đang độc thân.
Trực giác mách bảo tôi rằng có gì đó bất thường.
Lần đầu tiên diễn ra quá đột ngột, tôi không có chứng cứ.
Tôi đã mua bút ghi âm, mỗi lần ở một mình với Dony, tôi sẽ bật bút ghi âm.
Lần thứ hai Dony quấy rối tôi, là ở trong phòng trà nước của công ty.
Lúc đó các đồng nghiệp đều đang làm việc, tôi đang lấy cà phê thì anh ta tới bên cạnh tôi, nhìn tôi từ đầu xuống chân rồi bảo tôi rằng: Hôm nay cô đẹp lắm, Flora.
Muốn đi ăn với nhau không? Tôi đáp, xin lỗi, tối tôi có hẹn rồi.
Lần này, dù tôi cảm thấy không đúng, nhưng tôi vẫn cho đây chỉ là cuộc trò chuyện bình thường ở nơi làm việc.
Lần thứ ba, là trên con đường nhỏ ngang qua Đôn Hoàng 108 đến khách sạn, anh ta hẹn tôi đi ăn vào hôm sau, tôi đã từ chối.
Đến tối, anh ta tự dưng gửi cho tôi một tấm ảnh bán khỏa thân, rồi nói với tôi rằng: Tôi luôn cho rằng đàn ông cần phải kỷ luật tự giác.
Flora có muốn đi tập thể hình với tôi không? Tôi từ chối anh ta đồng thời chỉ ra bức ảnh của anh ta đã đi quá giới hạn, đề nghị sau này anh ta không gửi nữa.
Từ đó về sau, tôi thường xuyên nhận được tin nhắn của anh ta vào lúc khuya.
Khi thì mời tôi đi ăn cùng anh ta, khi thì gửi ảnh, có lần, anh ta gửi bức ảnh chụp bộ phận sinh dục của anh ta và hỏi tôi có muốn thử hay không.
Lần đó tôi không thể chịu đựng được nữa, lập tức chặn liên hệ anh ta.
Nhưng trong lòng tôi vô cùng sợ hãi, tôi không biết phải đối diện với tình huống này như thế nào, tôi bắt đầu gặp ác mộng.
Vậy mà anh ta vẫn không buông tha tôi, anh ta nói với tôi qua phần mềm trò chuyện của công ty là: “Flora, cô cực kỳ thiếu chuyên nghiệp, hễ có việc là tôi không tìm được cô.
Nếu là vì bức hình kia thì tôi vô cùng xin lỗi, tôi uống say, tôi sẽ chú ý chừng mực”.
Dony đã quấy rối tôi hết lần này tới lần khác, lần sau quá đáng hơn lần trước.
Cho đến cái ngày ở Thành Đô, tôi vào phòng vệ sinh, anh ta lôi tôi vào một phòng ăn trống.
Tôi không muốn ở lại Thành Đô vì tôi vô cùng sợ hãi.
Từ Thành Đô đến Bắc Kinh, chặng bay dài 1520 km, tôi luôn ở trong trạng thái run rẩy.]
Tối hôm ấy, Loan Niệm nghe thấy Luc mừng rỡ sủa dưới nhà, anh tắt máy tính định xuống nhà xem sao thì nhìn thấy Thượng Chi Đào chạy vào phòng anh, cởi quần áo rồi sà vào lòng anh, cô cứ run rẩy mãi như thể đã gặp phải thứ gì đó khủng khiếp.
Anh hỏi cô có chuyện gì thế?
Cô bảo không có chuyện gì.
Loan Niệm gập máy tính của Tracy lại, đi về phòng làm việc của mình, khóa cửa lại.
Dường như có một ngọn lửa lớn đang bùng cháy trong tim anh, ngọn lửa thiêu đốt con tim anh khiến nó cháy xì xèo đau đớn.
Bên ngoài rất im ắng, một lúc sau, Lumi nghe thấy Kitty ngồi tại chỗ nói: “Chắc chưa đạt được thỏa thuận chăng?...”
Một câu nói đầy ác ý, có đồng nghiệp gật gù, “Dony rất lịch thiệp với tôi.”
Lumi nhìn Thượng Chi Đào, cô ngồi ở đó, không nói một lời, ác ý của người đời tựa như cơn cuồng phong quấn lấy cô, ngay từ đầu Lumi đã biết mọi người sẽ nói là không thể nào, không thể như thế được, vì sao lại chọn Thượng Chi Đào? Chưa thỏa thuận được điều kiện? Mãi mãi chỉ có số ít người tin rằng, cô gái kia vô duyên vô cớ bị ức hiếp mà thôi.
Lumi đứng dậy, đi đến chỗ hành lang thì rẽ vào chỗ làm việc của Kitty, đột nhiên túm tóc cô ta, giật mạnh ra đằng sau, “Mẹ nó hôm nay bà đây bóp chết cô! Cô đừng tưởng những chuyện cô làm không có ai biết! Cô có tin bà đây phanh phui hết cho cô không?!!!”
Kitty ra tay giãy giụa, Lumi ngửa mặt ra sau nhưng vẫn không chịu thả tóc cô ta ra.
Lumi nổi cáu đánh cho Kitty một trận, không có người đến can.
Lăng Mỹ hôm nay bị bao trùm trong bầu không khí kỳ lạ, email của Thượng Chi Đào đã đập tan vẻ ngoài hào nhoáng của Lăng Mỹ, phơi bày toàn bộ sự thối rữa và lụn bại bên trong nó.
Đột nhiên, có một cô gái lên tiếng: “Tôi cũng từng nhận được tin nhắn của Dony, tôi cứ tưởng anh ta thích tôi.” Giọng nói lí nhí, dù vẫn sợ hãi nhưng cuối cùng vẫn nói ra.
Loan Niệm nghe thấy động tĩnh bên ngoài nhưng anh không nhúc nhích, anh đang nghe bản ghi âm trong email của Thượng Chi Đào.
Khi Thượng Chi Đào mới bắt đầu đi làm, giọng cô thỏ thẻ, bạn nhìn cô ấy một cái, cô ấy đỏ mặt ngay.
Trái tim cô mềm mại, lúc nào cũng giúp đỡ người khác, dùng cách giao tiếp xã hội gần như là vụng về của mình để hòa đồng với mọi người.
Một cô gái như thế lại bị kẻ khác kéo vào căn phòng tối, nói với cô rằng: “Em muốn sang phòng kế hoạch mà lý lịch chưa đạt đúng không?”
Cơ thể cô đụng mạnh vào tường, trong file ghi âm còn có tạp âm, tạp âm đó rạch ra một vết trong tim Loan Niệm.
Đau nhói.
Anh tháo tai nghe, không hề nhận ra khóe mắt mình đã ướt.
Anh ra khỏi phòng làm việc, đi sang phòng làm việc của Dony, bất thình thình chộp chén trà trên bàn đập vào đầu hắn ta, bên ngoài vang lên tiếng hét, Dony đứng dậy định đánh trả, nhưng Loan Niệm không cho hắn cơ hội, anh túm cà vạt của Dony thắt quanh cổ hắn rồi kéo mạnh một cái, ghé vào tai hắn mà nói:
“Thích trói đúng không?”
“Thích ngạt thở đúng không?”
“Thích bỏ thuốc đúng không?”
“Hả?”
“Thích không?”
Loan Niệm không định buông tay, anh muốn bóp chết hắn.
Năm mười mấy tuổi anh đã thích súng, thích đấm bốc, luôn muốn tiêu diệt những kẻ đáng ghét, những kẻ đó còn không đáng ghét bằng con người trước mắt anh.
Cuối cùng có hai người xông vào phòng kéo Loan Niệm ra, Tracy đứng trước mặt anh, nói: “Cảnh sát tới rồi.”
Anh buông cà vạt ra, lòng bàn tay bị cà vạt siết đỏ bừng, vậy mà đôi mắt anh còn đỏ hơn, tựa như dã thú muốn giết người phóng hỏa.
Anh ra khỏi phòng làm việc, thấy mọi người đều đang nhìn anh, anh không nói gì, chỉ nhìn Thượng Chi Đào qua đám đông im phăng phắc.
Trái tim anh đau như chết lặng.
Thực sự.
Một cô gái tốt như thế lại bị thứ giòi bọ đeo bám bao lâu nay, ác mộng triền miên, vậy mà vẫn tươi cười vui vẻ mỗi ngày.
Hắn đẩy cô vào tường, duỗi tay bóp cổ cô, thậm chí bút ghi âm còn ghi được những âm thanh ấy.
Giây phút ấy cô phải sợ hã biết bao, từ Thành Đô đến Bắc Kinh, qua chặng bay 1520 km, không ngừng run rẩy.
Loan Niệm hận bản thân mình hành động quá chậm, cũng trách Thượng Chi Đào tự tiện quyết định.
Dony ôm cổ ra khỏi phòng làm việc, nhìn Loan Niệm, “Mày đặt bẫy?”
“Thực ra tao muốn bóp chết mày.”
Vẻ mặt của Loan Niệm quá đáng sợ, khi anh thực sự phẫn nộ, sát khí không hiện lên rõ ràng, mà hiện lên ở đáy mắt anh, dù chỉ là một nét mơ hồ nhưng chỉ cần anh hờ hững nhìn bạn một cái, bạn không dám nhìn anh thêm một lần nào nữa.
Tracy đứng ở giữa hành lang, nhìn vào mắt Loan Niệm rồi nhìn mọi người, nói một cách rất chân thành và dường như cũng có gì đó buồn bã: “Ở Lăng Mỹ Trung Quốc, tỉ lệ nhân viên nam và nhân viên nữ là 45/55.
Nhân viên nữ liên tục gia tăng khi tình hình kinh doanh của Lăng Mỹ phát triển nhanh chóng trong nước.
Tôi không thể lường được sẽ xảy ra sự việc như ngày hôm nay, đặc biệt là email của Flora, khiến tôi đau lòng vô cùng.” Đây là lần đầu tiên cô ấy rơi nước mắt trước mặt mọi người, “Cùng là phụ nữ với nhau, tôi cảm thấy buồn vì cảnh ngộ mà Flora đã gặp phải, thật đấy.”
Thượng Chi Đào ngồi ở đó không nhúc nhích, Lumi ngồi bên cạnh cô, nắm bàn tay lạnh ngắt của cô.
Tracy lau nước mắt, buộc mình bình tĩnh lại, “Dony được tổng bộ Lăng Mỹ tuyển dụng, việc điều tra lý lịch không hề thông qua Lăng Mỹ Trung Quốc, đây cũng là sai sót trong việc dùng người của tập đoàn.
Sáng hôm nay, chúng tôi đã nhận được điện thoại từ cảnh sát, yêu câu chúng tôi phối hợp với họ điều tra vụ án một phụ nữ bị cường bạo, vì thế mới có cảnh tượng mà mọi người nhìn thấy ban nãy.”
“Tôi cũng tìm hiểu từ chỗ cảnh sát, vụ án mà Dony dính líu tới không chỉ có một vụ này, có sáu cô gái đứng lên tố cáo.
Tuy nhiên, vì hiện giờ tôi không nắm được nhiều thông tin, nên tôi chỉ có thể nói được đến đây.”
“Làm người phụ trách nhân sự của Lăng Mỹ Trung Quốc, tôi sẽ mở cuộc điều tra Dony trong công ty ngay hôm nay, hoan nghênh các đồng nghiệp nữ đến tìm tôi để trò chuyện.
Đồng thời tôi cũng khẩn thiết xin các vị tôn trọng mỗi một cô gái dám đứng lên.
Bạn không ở trong hoàn cảnh đó, chỉ vì bạn gặp may hơn một chút mà thôi.”
“Cảm ơn.”
Tracy cúi người trước mọi người rồi đi đến chỗ Thượng Chi Đào, vỗ vai cô.
Một cô gái tốt biết bao, trước kia lúc phỏng vấn Thượng Chi Đào, cô bé này vừa mở miệng nói câu đầu tiên là Tracy đã thích cô rồi.
“Flora, chị đã nghe file ghi âm mà em cung cấp rồi.
Có một câu chị nghĩ chị phải trực tiếp nói với em, Dony nói em không đủ tư cách vào phòng kế hoạch, chị không đồng ý.
Em đã ở Lăng Mỹ hơn hai năm, hai lần đạt thành tích A+, phụ trách chính dự án quản lý đơn vị tổ chức và dự án nâng cao hiệu quả phòng tiếp thị, thành tích nổi bật, năng lực xuất sắc, điều này đã quá rõ ràng.
Tới đây phòng kế hoạch sẽ mở rộng HC chuyển đổi vị trí trong nội bộ, hoan nghênh em đến cạnh tranh.”
Thượng Chi Đào gật đầu, nhưng giờ cô thấy hơi mệt rồi.
Rõ ràng hôm nay cô không nói chuyện và cũng chẳng làm việc, thế mà cơ thể như bị khoét rỗng.
Cô nói với Tracy: “Hôm nay em có thể xin nghỉ không ạ?”
“Được.”
Thượng Chi Đào thu dọn đồ đạc rồi xuống dưới, cô không muốn ở lại công ty.
Khi cô đi ngang qua Loan Niệm, cô gắng gượng kìm nén nỗi xúc động muốn nhào vào lòng anh mà khóc nức nở, vì giờ đây cô đang ấm ức và yếu đuối chưa từng có.
Ánh mắt của đám đông như lột trần cô, cô biết cô sẽ bị nghi ngờ, cô cũng chuẩn bị tâm lý trước, nhưng cuối cùng tất cả phòng tuyết ầm ầm sụp đổ khi cô nghe thấy cái câu “Chắc chưa đạt được thỏa thuận chăng”.
Lumi đưa cô xuống dưới, Tôn Vũ và Tôn Viễn Chứ đang đợi cô ở ngoài.
Loan Niệm đứng trước cửa sổ, nhìn Thượng Chi Đào đi tới trước mặt họ, Tôn Viễn Chứ đón lấy balo của cô, vỗ đầu cô, sau đó họ rời khỏi đó.
Loan Niệm đã hỏi Thượng Chi Đào vô số lần rằng: “Dony có quấy rối em không?”
Cô đáp: “Không có.”
Cô chưa từng nghĩ sẽ nói chuyện Dony cho anh, vào lúc cô gặp khó khăn, cô chưa từng nghĩ anh có thể giúp cô.
Cô thà một mình trải qua hết đêm đen này qua đêm đen khác trong sợ hãi, lo sợ và khủng hoảng, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tìm sự giúp đỡ từ anh.
Anh đứng trước cửa sổ nhìn họ đi xa, bỗng dưng hiểu ra, Thượng Chi Đào chưa bao giờ là dáng vẻ mà anh nhìn thấy.
Cô chưa từng thực sự dựa dẫm vào anh, cô tỉnh táo và tự lập, luôn luôn đẩy anh ra khỏi phạm vi tin tưởng của cô.
Cũng giống như những lời anh nói với cô ngay từ ban đầu:
Họ chỉ là bạn tình, không cần chịu trách nhiệm với người kia.
Nếu một ai đó gặp được tình mới, người đó có thể chấm dứt quan hệ bất cứ lúc nào.
Họ đã hứa chia tay trong hòa bình.
Thượng Chi Đào đã làm được hết những điều này.
Loan Niệm ngồi trước bàn làm việc, đột nhiên cảm thấy mọi thứ thật là vô nghĩa.
Anh mở máy tính, viết đơn xin từ chức:
[Tôi không có ý định gánh chịu hậu quả do sách lược dùng người sai lầm của công ty.
Lần bổ nhiệm của Dony không thông qua tôi, thậm chí khâu điều tra lý lịch cũng có vấn đề.
Tôi không biết rốt cuộc Dony đại diện cho lợi ích của ai, tuy nhiên lần tuyển dụng sai lầm của công ty này đã hoàn toàn chứng minh công ty không hề tín nhiệm tôi.
Tôi xin từ bỏ toàn bộ chức vụ ở Lăng Mỹ kể từ hôm nay.]
Cứ vậy đi.
Loan Niệm đóng máy tính, ra khỏi tòa nhà văn phòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...