“Kẹt” một tiếng, cánh cửa sắt lạnh lẽo đã bị khóa lại một lần nữa, chỉ còn lại một mình Hồ Tông Hàn ngồi không vững trên chiếc ghế đẩu, nuốt máu tươi đang chảy ra khỏi miệng.
“Các anh ở đây để mắt đến anh ta, cứ cách nửa tiếng lại đi vào hỏi anh ta vài câu, đừng để cho anh ta ngủ mất đấy.” Dư Tử Giang đi ra từ phòng thẩm vấn, tiện rút một tờ giấy ăn trên bàn lau vết máu dính ở tay, sau đó quay đầu nói với đám trợ lý đang chăm chú nhìn màn hình camera giám sát.
“Đã… đã rõ ạ…” Đám cảnh sát nhìn Dư Tử Giang, run rẩy trả lời.
Vụ bạo lực mới xảy ra gần đây khiến cho họ vẫn chưa hết ngạc nhiên về sự nghiêm khắc một cách đáng sợ của Dư Tử Giang.
Sau khi tan học, Đào Lâm đặt một chiếc xe taxi trên ứng dụng và nhanh chóng đi đến cục cảnh sát.
Trường đại học G hơi xa cục cảnh sát, cho nên dù có phải bỏ ra một khoản tiền lớn để gọi xe thì cậu ta cũng phải gặp được Dư Tử Giang lúc mười giờ.
“Cuối cùng cũng tới.” Dư Tử Giang vỗ vỗ vai Đào Lâm, tỏ ý bảo cậu ta đi cùng anh.
Đào Lâm bỏ ba lô đang đeo trên lưng xuống mặt bàn, sau đó nhanh chóng đi theo bước chân của Dư Tử Giang.
“Kết quả thẩm vấn thế nào rồi?” Đào Lâm vừa đi vừa hỏi.
“Gã ta vẫn không mở miệng, đã gần ba tiếng đồng hồ trôi qua rồi, thật chẳng có giá trị chút nào.” Dư Tử Giang lắc đầu.
“Gã ta vốn không biết có người sẽ lấy đi trái tim của gã ta, xem ra gã ta và Thân Thụ Trung không giống nhau, Hồ Tông Hàn cũng không quan tâm một chút nào đến vụ án kinh hoàng đó.”
“Phía sau gã ta còn có một ai đó.” Đào Lâm lạnh lùng nói một câu.
“À… Đương nhiên rồi!” Dư Tử Giang quay lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đào Lâm: “Dù sao Hồ Tông Hàn cũng không phải là một nhân vật quan trọng, nhất định gã ta phải có người chống lưng.”
Đào Lâm cúi đầu, lấy tay chống cằm.
“Nhưng để tìm hiểu rõ ràng rốt cuộc người đứng sau lưng gã ta là ai, thì đó là việc của tổ phòng chống tội phạm ma túy, không phải việc của chúng ta.
Tôi vốn dĩ định giúp bọn họ có thêm chứng cứ, nhưng Hồ Tông Hàn hoàn toàn không coi trọng tổ hình sự trinh thám của chúng ta!” Dư Tử Giang nhún vai.
“Anh sai rồi, đây đương nhiên là công việc của chúng ta.” Đào Lâm chau mày, giọng nghiêm túc nói.
“Xì!” Dư Tử Giang cười đau khổ: “Nếu đây đều là công việc của chúng ta, vậy thì tôi thật sự phải có ba đầu sáu tay mất…”
Lúc này, cậu ta cùng Dư Tử Giang đã đến cửa phòng thẩm vấn, qua màn hình của camera giám sát, cậu ta nhìn thấy Hồ Tông Hàn đang cúi đầu im lặng, cảm giác dáng vẻ hiện tại của anh như đã mất cả nửa đời sau.
“Tôi có thể vào trong không?” Đào Lâm quay đầu hỏi Dư Tử Giang.
“Tùy cậu.” Dư Tử Giang vừa nói vừa ta hiện cho cảnh sát trực mở cửa cho Đào Lâm.
Đào Lâm hoàn toàn không do dự chút nào, bước vào phòng thẩm vấn nơi Hồ Tông Hàn đang bị giam giữ.
Cậu ta vừa bước vào đã mẫn cảm với mùi máu tươi bao trùm khắp căn phòng.
Đào Lâm không nói gì, chỉ từ từ ngồi xuống trước mặt Hồ Tông Hàn.
Hồ Tông Hàn ngẩng đầu lên nhìn Đào Lâm, cuối cùng anh ta cười nhạt một tiếng: “Người đứng đầu của các người mệt rồi đúng không, sao lại cho một cậu nhóc đến thẩm vấn tôi thế này?”
“Theo tôi thấy xem ra anh bị đánh cũng không nhẹ đâu.” Đào Lâm nhìn thẳng vào mắt Tô Tông Hàn, đồng thời đáp trả lại anh ta bằng một nụ cười chế nhạo.
“Tôi là người của tổ trọng án hình sự trinh thám, những người ở đây cả ngày đều làm việc với xác chết.
Lúc đối mặt với xác chết không cần phải có biểu cảm, người chết thì không cảm thấy đau đớn, cho nên họ cũng sẽ không mềm lòng mà nhẹ tay với anh đâu.
Việc đối đãi với anh như một người đã chết là thói quen của họ rồi.”
Hồ Tông Hàn hơi ngây người, nhìn Đào Lâm nói: “Cậu mới là người đứng đầu, khí chất của cậu thật không giống bình thường.”
anh ta cảm nhận được sự lạnh lẽo đang bao trùm quanh cơ thể của Đào Lâm, nhìn trong ánh mắt của cậu thanh niên có lẽ có chút kìm nén.
“Anh mau khai báo đi, người đứng sau lưng anh là ai, hắn ta đang ở đâu.” Đào Lâm không quan tâm đến những lời nói đó của Hồ Tông Hàn, đứng dậy và tiếp tục hỏi.
“Tôi đã khai báo rồi, tôi không biết.” Hồ Tông Hàn lắc đầu, biểu cảm đầy sự thành khẩn.
Nhưng mọi người đều biết sự thành khẩn này là giả dối.
“Anh không biết sao…” Đào Lâm lắc đầu: “Người như anh nếu như không có người đứng sau chống lưng, e là anh đã chết lâu rồi!”
Hồ Tông Hàn nhìn Đào Lâm và không nói gì.
“Còn anh bây giờ vẫn có thể thong thả đi chợ mua rau, vẫn có thể tìm việc làm thêm ở công trường, anh có chỗ ở, tuy là ở ngoại thành nhưng lại không có ai quấy rầy.
So với những tên tội phạm ma túy khác đang lưu lạc nơi góc bể chân trời, cuộc sống của anh có thể coi là ổn định.
Mọi thứ mà anh có bây giờ đều nằm ngoài khả năng của anh.
Có người sắp xếp hết mọi chuyện cho anh, vì có sự tồn tại của người này nên anh mới có thể yên tâm sống ở thành phố X.” Đào Lâm nói một cách mạch lạc rõ ràng.
“Nước gần khó dập lửa xa, người này trước kia cũng ở thành phố X, tôi đoán không sai chứ?” Cậu ta cười.
Hồ Tông Hàn vẫn ngậm chặt miệng, mạnh mẽ lắc đầu.
“Tôi nghĩ anh có thể sẽ cần một lý do để nói với tôi về chuyện này.” Đào Lâm buông xuôi tay nhìn về phía Hồ Tông Hàn, Hồ Tông Hàn vẫn bất động nhìn cậu ta.
“Tôi nghe những người bên ngoài nói anh không biết có người muốn giết anh.” Đào Lâm vừa nói vừa lấy ra từ trong túi một chiếc kính gọng kim loại, khăn lau kính và hộp kính cùng để trong túi nên bị anh ta rút cả ra.
Đào Lâm tiện lấy luôn miếng khăn đó lau kính, sau đó đeo kính lên.
Chiếc kính đó quả thực đã khiến cho đôi mắt sắc sảo của cậu ta trở nên nhu hòa hơn.
“Có rất nhiều người muốn giết tôi, tôi đắc tội với không ít người.” Hồ Tông Hàn vẫn phản bác lại.
Đào Lâm gật đầu, cậu ta hoàn toàn đồng ý với Hồ Tông Hàn về đánh giá bản thân anh ta, sau đó tiếp tục nói: “Vậy tôi sẽ nói cho anh biết, nếu như không phải nhờ chúng tôi đưa anh tới đây, thì điều gì sẽ xảy ra với anh.”
Hồ Tông Hàn nghiêng đầu, chờ Đào Lâm nói tiếp.
“Đầu tiên, anh sẽ được người muốn giết anh hẹn gặp, hắn ta sẽ đưa ra một lý do mà anh không thể từ chối.
Sau đó anh sẽ bị hắn ta làm cho hôn mê và đưa đi đến một nơi xa.
Hắn ta sẽ đâm một phát dao vào ngực trong lúc anh đang không biết gì.” Đào Lâm vừa nói bằng một giọng trầm trầm, vừa đưa tay mô tả hình một nhát dao chém vào trong không trung.
“Lộ ra dưới lớp da chính là trái tim của anh, sau đó hắn ta sẽ từ từ lấy đi trái tim trong lồng ngực lúc anh vẫn còn thở…”
Hồ Tông Hàn chau mày, giọng điệu đầy sự kỳ quái và gương mặt đầy biểu cảm của Đào Lâm khiến anh ta bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
“Lúc này anh có thể bị cơn đau thức tỉnh, anh sẽ nhìn thấy máu từ cơ thể mình không ngừng chảy ra, anh còn có thể nhìn thấy cả khuôn mặt nhuốm máu tươi của kẻ đã giết mình.” Đào Lâm nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng nhếch lên đầy lạnh lùng: “Nhưng anh không có cách nào giãy giụa được, mất máu sẽ khiến cho tâm trí anh rối bời.”
Hồ Tông Hàn siết chặt nắm đấm, hai cánh tay bắt đầu run lẩy bẩy, căng mắt nhìn Đào Lâm đang say sưa miêu tả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...