“Đây chính là điều tôi cảm thấy khó hiểu không thể giải thích được...” Dư Tử Giang bất lực gãi gãi đầu.
“Như vậy xem ra, hung thủ đã nắm được điểm yếu của bọn họ, chứ không phải đã quen biết với bọn họ.” Đào Lâm đột nhiên hiểu ra vấn đề đã khiến cậu ta thắc mắc bấy lâu nay, đôi mắt cậu ta đột nhiên tản ra ánh sáng phấn khích: “Tôi đoán rằng, lý do của hung thủ hẳn là “chúng ta gặp gỡ và thỏa thuận”.
Anh ta không thực sự muốn tống tiền họ, nhưng trực tiếp đòi lấy đi mạng sống của họ.”
“Xin chào, video tôi đã sao chép video vào ổ USB xong rồi.” Giọng nói của nhân viên bán hàng làm gián đoạn lý do muốn tiếp tục suy luận của Đào Lâm, thanh âm đột nhiên xuất hiện kinh hãi đắm chìm trong thế giới của mình, Đào Lâm rùng mình, giống như một sợi dây căng đột nhiên bị đứt, nhất thời trong đầu cậu ta chỉ còn lại một khoảng trống rỗng.
“Được, cám ơn cô.” Đào Lâm cười cười, nhận lấy ổ USB.
“Hai người có muốn ngồi không, tôi đi pha cốc cà phê cho hai người nhé.” Cuộc ghé thăm đột ngột của cảnh sát hình sự khiến nhân viên bán hàng không biết phải nên ứng phó như thế nào, cô chỉ có thể nói những lời khách khí như vậy để giảm bớt bầu không khí căng thẳng đông cứng xung quanh.
“Không cần, chúng tôi phải đi ngay bây giờ rồi.” Dư Tử Giang lập tức trả lời, đoạn video đã nằm trong tay Đào Lâm, anh ấy một giây cũng không muốn kéo dài thêm nữa.
Đào Lâm gật đầu, cùng Dư Tử Giang rời khỏi quán cà phê này.
Họ lại đi bộ về phía cổng của Công viên Cảnh Sơn.
Ngay khi đến gần xe của Dư Tử Giang, điện thoại di động của anh ấy đổ chuông vang lên.
Dư Tử Giang rất nhanh đã bắt máy, bước chân cũng dừng lại.
Đào Lâm không nghe được Dư Tử Giang và người ở đầu dây bên kia đang nói cái gì, chỉ có thể nghe thấy Dư Tử Giang một mực trả lời “Ừm ừm”.
Chờ anh cúp điện thoại, Dư Tử Giang không đi vào trong cổng công viên Cảnh Sơn nữa, mà là theo quỹ đạo đi lại rẽ sang một hướng khác, đi về phía xe của mình.
“Có chuyện gì vậy?” Đào Lâm đi theo.
“Thi thể đã được chuyển về, đã có thể thu thập được rồi.” Dư Tử Giang trả lời: “Thế nào, có muốn tôi đưa cậu đi theo không? “Dư Tử Giang rất ít khi chủ động để cho Đào Lâm lên xe của mình, hôm nay cũng không biết có sự nhầm lẫn gì không đây.
“Được.” Vì thế Đào Lâm danh chính ngôn thuận ngồi ở ghế phụ của Dư Tử Giang.
Lần trước cậu ta cũng ngồi ở vị trí này, cũng là bị cưỡng ép lên xe.
Đào Lâm ngồi lên xe, một tay tháo kính xuống, một tay thắt dây an toàn lại, sau đó một tay lấy điện thoại ra, lướt ngón tay cái trên màn hình điện thoại.
Cậu ta không trao đổi nhiều với Dư Tử Giang, sự chú ý của cậu ta đều đổ dồn lên trên màn hình điện thoại di động.
“Độ cận của cậu cao lắm à?” Dư Tử Giang đột nhiên hỏi.
Câu hỏi này dường như không liên quan đến vụ án.
“Ừm...” Đào Lâm cũng không quay đầu lại nhìn Dư Tử Giang một cái, mà vẫn thản nhiên lướt di động.
Cậu ta có vẻ không muốn trả lời câu hỏi của Dư Tử Giang, giọng nói do dự kéo dài.
“Hỏi thì cậu phải nói đi chứ!” Dư Tử Giang oán giận một câu.
“Được, không cao lắm.” Đào Lâm trả lời câu hỏi một cách ngắn gọn: “Sao anh hỏi tôi điều này.”
“Tôi chỉ tò mò thôi.
Thấy cậu luôn phải đeo kính mỗi khi cậu khám nghiệm hiện trường vụ án, như thể cậu có thể nhìn thấy nhiều hơn với cặp kính này vậy.” Dư Tử Giang trả lời.
“Đeo kính có thể dễ dàng suy nghĩ hơn.” Đào Lâm trả lời một câu, những lời này khi Dư Tử Giang và Đào Lâm vừa mới quen biết, Dư Tử Giang cũng đã nghe Đào Lâm nói qua.
Anh không hiểu được việc “suy nghĩ” có liên quan gì đến “kính” chứ, nhưng Dư Tử Giang cũng không tiếp tục hỏi kỹ câu hỏi nhàm chán này.
Suy cho cùng, tất cả mọi người có thói quen riêng của mình.
“Mắt kính của cậu cũng không dày, tôi nhìn đã biết độ cận của cậu không cao...” Dư Tử Giang lúng túng cười cười, đề tài nhàm chán này đúng là một trò đùa lạnh lùng.
“Ừm...” Đào Lâm chỉ lạnh lùng trả lời anh một câu, làm cho bầu không khí vốn đã căng thẳng đang giảm xuống lại lập tức đóng băng.
Cậu ta hoàn toàn coi những lời nói của Dư Tử Giang như gió thoảng bên tai không cần để ý lắm.
Dư Tử Giang bất đắc dĩ bĩu môi, lúc này mặt anh cực kỳ nóng ran lên như bị dán cao hổ lạnh.
Cuối cùng anh cũng bắt đầu chiếc xe.
“Cậu đang xem cái gì vậy?” Dư Tử Giang nhịn không được hỏi một câu.
“Tôi đang xem dự báo thời tiết.” Đào Lâm lúc này rốt cuộc đã quay đầu lại, cậu ta liếc mắt nhìn Dư Tử Giang một cái, lại chuyển ánh mắt trở về trên màn hình điện thoại di động: “Dự báo thời tiết ba ngày trước, tôi cũng liên tục xem dự báo thời tiết do mấy trang web cung cấp.”
“Cậu xem cái này làm gì.” Dư Tử Giang cười một tiếng.
“Tôi phát hiện ra rằng dự báo thời tiết ba ngày trước cho thấy thời tiết nhiều mây vào buổi sáng và sẽ không mưa cả ngày.” Đào Lâm nhíu mày lắc đầu: “Chuyện này không nên được gì, nếu như trong dự báo đã sớm dự đoán sẽ không mưa, vậy bột vôi hắn ta rắc cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Làm thế nào hắn ta có thể chờ đợi cho một cơn mưa nhỏ như vậy để làm thi thể biến dạng.”
“Có lẽ hắn ta nghĩ có thể đánh lừa được đây mà?” Dư Tử Giang vừa lái xe vừa nói.
“Không, những bột vôi này nhất định sẽ có ý nghĩa gì đó hơn thế.” Đào Lâm kiên quyết phủ nhận: “Loại sát thủ trình độ này, để lại hiện vật ở lại hiện trường, nếu không giống nhau đều sẽ là dư thừa.”
“Nhưng bây giờ không phải là nó đã khiến cậu đang bị cuốn vào hay sao!” Dư Tử Giang thở dài một tiếng.
Đào Lâm cũng thở dài một hơi, không nói gì, cậu ta thừa nhận, vấn đề này đối với cậu ta tạm thời không giải quyết được.
“Ồ, đúng rồi, tôi nên đưa cậu đi đâu? Về nhà hay đi học?” Dư Tử Giang lại nói.
“Phiền anh đưa tôi đến bệnh viện trung tâm thành phố.” Câu trả lời của Đào Lâm vượt quá sức tưởng tượng của Dư Tử Giang.
“Làm gì thế, đầu óc bị hỏng phải đi khám bác sĩ à? “ Ông trêu chọc một câu.
“Tìm người nhà ta.” Đào Lâm vừa nói vừa cất điện thoại di động, sau đó giọng nói của cậu ta dừng lại một chút: “Tôi không có chi phí sinh hoạt...” Cậu ta nghiêng đầu nhìn Dư Tử Giang, bất đắc dĩ nói.
Đào Lâm thật ra cũng không phải là không có chi phí sinh hoạt, đây chỉ là cái cớ tạm thời của cậu ta.
Chỉ là mỗi lần gặp phải tình cảnh này, cậu ta đều đến bệnh viện để gặp Ngụy Thần Phong.
Người chú lượng thiện tốt bụng này luôn có thể ở từ lời nói và hành động của ông vô tình lại có thể giúp đỡ cho cho Đào Lâm, đã nhắc nhở cậu ta về nút thắt cổ chai.
“Phụt...” Dư Tử Giang phun ra: “Tôi suýt chút nữa đã quên, cậu vẫn chỉ là một sinh viên đại học không có nguồn thu nhập.” Sự bình tĩnh của Đào Lâm khiến người ta dễ dàng quên đi độ tuổi thật của cậu ấy..
“Không phải chuyển khoản là được rồi sao...” Dư Tử Giang lẩm bẩm một câu.
“Tôi nói đây là có thành ý.” Đào Lâm nói, ném qua một ánh mắt khinh bỉ: “Tôi không giống anh, cầm hơn một vạn tiền lương muốn tiêu bao nhiêu thì tiêu, còn tôi vẫn phải dựa vào người nuôi dưỡng để sống.”
“Dựa vào người nuôi dưỡng thì cậu còn sống tốt hơn tôi.
Nhìn vào chiếc điện thoại đời mới nhất của cậu, nhìn vào chiếc áo khoác hàng hiệu của cậu, nhìn vào đôi giày hàng hiệu của cậu đi...” Dư Tử Giang duỗi ngón tay của mình, liệt kê tất cả từ trên xuống dưới.
“Nếu tôi không có nguồn sống, có phải anh nên cân nhắc đến việc hạch toán tiền lương cho tôi một chút không?” Đào Lâm nói đùa.
“Sao cơ?”
“Tôi giúp anh nhiều như vậy, anh có phải cũng nên trả lương cho tôi hay không.” Đào Lâm nói.
“Chú em à, cuộc sống của tôi rất khó khăn.” Dư Tử Giang cau mày đáng thương nói: “Tôi ngay cả tiền mua rượu cũng không đủ.
Huống hồ sự hợp tác của chúng ta...!Đôi bên cùng có lợi.”
“Sau khi vụ án đó phá xong, anh sẽ lấy được tiền thưởng rồi anh trả cho tôi cũng được.” Đào Lâm cười lạnh một tiếng nói.
“Nếu vụ án này trong vòng một năm thật sự có thể phá được, để cho tôi nhìn thấy bộ mặt thật của hung thủ này, tôi đúc một người vàng đưa đến tận nhà cho cậu.” Dư Tử Giang quay đầu trừng mắt nhìn Đào Lâm, ngửa đầu nói một câu lớn.
“Tôi không cần người vàng, tôi muốn quy thành tiền mặt.” Đào Lâm phản bác lại nói.
“Ồ, cậu khá tự tin đấy.” Dư Tử Giang châm chọc cười nói.
“Tôi sinh ra đã như thế rồi.” Đào Lâm ném ra một cậu, khiến Dư Tử Giang đột nhiên lạnh người rùng mình một cái.
Đào Lâm lạnh như một tảng băng trôi khổng lồ có dòng máu nóng bỏng chảy bên trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...