Dấu Vết Tội Phạm


Phòng của Đào Lâm sáng đèn suốt cả đêm hôm đó, cậu ta đang xem lại kỹ càng từng bức anh một.Dáng vẻ của một người đàn ông trung niên dãi dầu sương gió, tự cao tự đại, luôn cho mình là đúng, bình thường rất chú trọng hành động và chi tiết, dần dần hiện ra trước mắt của Đào Lâm.
Buổi sáng, Đào Lâm một lần nữa đứng dậy khỏi bàn làm việc.

Nhưng lần này, điện thoại di động của cậu ta lại không có chuông báo.

Đào Lâm cả đêm ngủ không mơ mộng gì, cuối cùng mới sáng sớm đã đột nhiên mở mắt mà không hề báo trước.
Cậu ta lại một đêm nữa nằm ngủ trên bàn làm việc, Đào Lâm vỗ vỗ vào cái cổ đang đau mỏi của mình, từ từ đứng dậy khỏi bàn làm việc.

Cậu ta chỉ nhớ tối hôm qua quả thực có một khoảng thời gian buồn ngủ đến mức không thể mở mắt ra được, chứ không hề nhớ bản thân đã ngủ từ lúc nào.

Cậu ta lại một lần nữa ngủ thiếp đi vì kiệt sức.
Đào Lâm cầm lấy điện thoại di động, đột nhiên phát hiện bây giờ mới có bảy rưỡi sáng, mới sớm như vậy mà cậu ta đã tử tỉnh dậy rồi: “Cái đồng hồ sinh học chết tiệt này…” Đào Lâm lẩm bẩm một cách bất lực.
Màn hình máy tính trước mặt Đào Lâm cũng không thèm tắt, cậu ta vô thức dùng tay viết một vài đường trên bảng điều khiển ghi chú của máy tính, màn hình máy tính lập tức sáng lên, chuyển sang trạng thái yêu cầu nhập mật khẩu.
Tối qua Đào Lâm không tắt máy tính, nó đã hoạt động như vậy cả một đêm.

Tập tin hình ảnh đã bị xóa sạch sẽ, tất cả ghi chép trong hòm thư cũng đều bị mất sạch, giống như lần trước, Đào Lâm chỉ có thời gian một đểm để ghi nhớ hết tất cả chi tiết.
Đột nhiên, góc dưới bên phải màn hình máy tính hiện ra một khung tin nhắn.


Nếu như bình thường, Đào Lâm sẽ không thèm để ý mà nhét nó vào hòm thư không quan trọng, nhưng lần này, dòng tiêu đề thư đã thu hút ngay sự chú ý của Đào Lâm “Vụ án moi tim giết người hàng loạt – Bạn là một con quỷ đáng sợ hay là một người lương thiện chính nghĩa ?!” Tiêu đề này sử dụng một màu đỏ tươi, và nó chiếm gần như hơn nửa màn hình khung tin nhắn.
Ác quỷ, lương thiện?! Đào Lâm hơi nheo mắt, cảm thấy có chuyện gì đó không đúng!
Cậu ta vội vàng mở một vài trang tin tức chính thống trên mạng và phát hiện tiêu đề của những tin tức mới nhất đều liên quan đến vụ án moi tim giết người hàng loạt, số lượt người xem đều đạt đến con số chục triệu.

Những lời đồn đoán sau những tin tức đó lại càng sôi động hơn, mỗi khi có một chuyện gì đó mới xả ra là lại có một vài lá thư dặn dò xuất hiện.

Nội dung của những tin tức này đều không giống nhau, nhưng chủ đề đều chỉ có một, đó là “Hung thủ của vụ án moi tim giết người hàng loạt chuyên đi giết hạt thành phần cặn bã của xã hội, trừng trị những kẻ ung dung ngoài vòng pháp luật.”
Đào Lâm vừa mở trang People’s Daily ra liền phát hiện chủ đề này đã trở thành từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất.
“Không đúng, Dư Tử Giang nói là anh ấy sẽ ngăn chặn các tin tức, sao bây giờ trên mạng đều là tin tức về vụ án vậy?!” Đào Lâm lập tức cảnh giác: “Những tin tức này xảy ra ngoài dự tính của Dư Tử Giang, nhất định có vấn đề…” Cậu ta không nói thêm gì nữa, lập tức mặc áo khoác, lấy điện thoại và kính, nhanh chóng đánh răng rửa mặt sau đó ra khỏi nhà.
Đào Lâm vừa nhanh chóng bắt một chiếc taxi, tay vừa cầm điện thoại để theo dõi tin tức mới.

Cậu ta phát hiện ra tất cả những tin tức đó đều bắt nguồn từ cùng một bài báo được đăng tải trên một diễn đàn nặc danh.

Trong bài báo có tuyên bố đã điều tra qua về thân phận của nạn nhân và phát hiện đó ra người đàn ông đã bỏ trốn nhiều năm qua do phạm tội mua bán trái phép di vật văn hóa, còn người phụ nữ là gái mại dâm có liên quan đến vụ hối lộ.

Hung thủ đã lấy đi trái tim của họ, khiến cho những kẻ xấu đang ung dung ngoài vòng pháp luật phải chết.

Bài báo đó còn kích động đến sự vô dụng của phía cảnh sát, phê bình sự bao biện che đậy, dường như nó đã đánh trúng vào điểm mấu chốt, đạp trúng bãi mìn khiến cho Dư Tử Giang lo lắng.
Đào Lâm ngồi ở ghế sau trên chiếc xe taxi, không ngừng cập nhật những bài báo mới nhất, cậu cũng đọc toàn bộ những bình luận phía dưới bài báo đang nhắm đến vụ án đó.


Đào Lâm biết rất rõ ý đồ của bài bào này, nó đang muốn khuấy động bên ngoài thế giới ngôn luận, nâng cao mức độ quan trọng của sự việc, đồng thời gây áp lực cho phía cảnh sát: “Từ ngữ trong bài báo này vô cùng mạnh mẽ, ngôn ngữ phổ thông, mục đích khơi dậy sự phẫn nộ của người dân…” Vừa xem tin tức, Đào Lâm vừa lẩm bẩm một vài câu trong vô thức.
“Cậu gì ơi, cậu cũng đang quan tâm đến những tin tức về vụ án moi tim giết người hàng loạt sao?!” Tiếng lẩm bẩm của cậu ta đã được bác tài xế taxi nghe thấy, vì vật nên bác tài xế mới tò mò hỏi như vậy.
“Vâng.” Đào Lâm ngẩng đầu lên, dừng lại mất một lúc, sau đó mới nói được ra một từ.
“Bây giờ khắp các đường phố ngõ xóm đều đang bàn tán về chuyện này.” Bác tài xế nói: “Theo tôi thấy, những người đã chết đều là đúng tội đúng người, trong bài báo đó có phê phán …” Sau đó ông ấy cố tình hạ thấp giọng xuống: “Từng câu chữ đều có điểm mấu chốt……Bây giờ những thứ không phải là thật mà có được tiền nhiều vô kể…!”
“Cháu thì không nghĩ rằng dùng bạo lực để khống chế bạo lực là đúng, phải chế tài tư pháp mới có thể xử lý được họ.” Đào Lâm lạnh lùng nói.
“Haiz…” Bác tài xế lắc đầu bất lực, giọng điệu đầy sự châm biếm: “Tôi thấy cậu vẫn còn trẻ, chắc cậu là một sinh viên vẫn chưa tiếp xúc với xã hội đúng không?!”
“Hừm…” Đào Lâm do dự một lúc, rồi trả lời một câu chắc nịch: “Cháu mới học năm thứ hai.”
“Các cậu vẫn chỉ là những đứa trẻ, chỉ muốn thoát ra thế giới bên ngoài, tôi chỉ nhắc cậu một câu: Ngoài xã hội có rất nhiều những chuyện bất công, sớm nên cần có người cải tổ những chuyện đó!”
“Hiệu quả truyền thông của bài báo này quả thực đã đạt được đến sự mong đợi của hung thủ, giá trị của việc xuyên tạc sự thật bắt đầu lan rộng rồi…” Đào Lâm căng thẳng chau mày, thầm nghĩ trong lòng: “Không ổn…”
Xe taxi nhanh chóng dừng lại trước cửa cục cảnh sát, Đào Lâm trả tiền sau đó vội vàng vào trong, cậu ta chạy thẳng lên văn phòng của Dư Tử Giang ở trên tầng.

Vừa mới lên tầng, đang định rẽ vào hành lang, cậu ta đã nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của Dư Tử Giang.
Cậu ta chỉ nhìn thấy một Dư Tử Giang đầu tóc bù xù chưa kịp chải lại, quần áo đầy nếp nhăn và bụi bặm, đi đi lại lại ở cửa văn phòng…
“Dư Tử Giang!” Đào Lâm hét lớn lên và chạy đến gần.
“Đào Lâm? Sao cậu lại đến đây?!” Dư Tử Giang lắc lắc mái tóc bù xù của mình, vẻ mặt khó chịu khiến anh ấy trông càng tồi tệ hơn.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Đào Lâm đi thẳng vào câu hỏi, sau đó bước vào văn phòng của Dư Tử Giang.


Thời điểm này văn phòng vô cùng bận rộn, tiếng điện thoại, tiếng đánh máy, tiếng thảo luận, còn cả tiếng máy in hoạt động liên tục… Tất cả đều hòa vào nhau.
“Ở đây không phải chuyện của cậu… Sao cậu lại tự mình tìm đến đồn cảnh sát làm gì? Tôi ở đây đang rất rối rồi, không có thời gian ứng phó với cậu đâu…” Dư Tử Giang vừa nói vừa đi sau lưng Đào Lâm, ngăn cho cậu ta không vào trong.
Đào Lâm đột nhiên dừng lại, nhìn bốn xung quanh…
Ngoại trừ Dư Tử Giang, tất cả những người khác đều thân ai nấy lo, bận không xuể.
Đào Lâm tiện tay kéo một chiếc ghế đẩu, ngồi xuống trước cái bàn chất đống tài liệu, ngẩng đầu nói: “Tôi hỏi anh, bài báo trên diễn đàn đó và những tin tức đang đồn đại ở ngoài kia là như thế nào?” Đào Lâm nghiêm túc nhắc lại câu hỏi của mình một lần nữa.
“OK được rồi được rồi… Tôi sẽ nói cho cậu…” Dư Tử Giang thỏa hiệp, dường như anh ấy cho rằng lúc này thật sự cần mượn suy nghĩ của Đào Lâm một chút, cho nên anh ấy cũng lấy một chiếc ghế đẩu ngồi xuống bên cạnh Đào Lâm.
“Lúc rạng sáng ngày hôm qua, tôi có tăng ca ở văn phòng không về nhà.

Máy tính của Đường Viễn Minh đột nhiên nhận được một email, tôi mở nó ra và bài báo đó đã tự động được đăng lên diễn đàn.

Không chỉ có vậy, bài báo đó còn được tự động gửi đến cho tất cả các nhà truyền thông lớn trên mạng xã hội.” Dư Tử Giang vừa nói vừa nhổm người dậy, với tay qua vách ngăn ở bàn lấy một chiếc máy tính bảng và đặt nó trước mặt Đào Lâm: “Và còn có một tập tin đính kèm có ghi: Báo cáo này tuyệt đối có thể giúp bạn chiếm được ưu thế ngành nghề.

Sau đó các nhà truyền thông lớn như ruồi bu kiến đậu, ai ai cũng muốn bâu vào bãi cứt đó, chạy đua với thời gian để đăng tải tin nóng này lên mạng.”
“Chẳng phải tôi đã nhắc anh phải cẩn thận một chút rồi sao? Hung thủ là một hacker đấy.” Đào Lâm nhìn chiếc máy tính bảng một cách bất lực và trả lại nó cho Dư Tử Giang, lạnh lùng lắc đầu, ánh mắt đầy sự thất vọng.
“Vậy cậu bảo tôi phải làm thế nào?! Những thứ này được gửi đi từ máy tính của Đường Viễn Minh, cậu muốn tìm manh mối chẳng nhẽ lại không mở ra xem?!” Dư Tử Giang kích động trả lời lại.
Đào Lâm nhất thời không nói nên lời, hoặc nếu đổi lại là anh ấy, chắc chắn anh ấy cũng suy nghĩ rất lâu… Cuối cùng cậu ta vẫn quyết định mở tệp tin đó.

Đây chính là mê lực của sự bí ẩn.
“Đã tìm ra được địa chỉ IP chưa?” Đào Lâm hỏi.
“Tìm không ra.” Dư Tử Giang thốt ra ba chữ.
“Cũng đúng, hung thủ là một hacker cao tay mà.” Đào Lâm lại lắc đầu.

“Lần này bị tên khốn kiếp đó điều khiển rồi, bây giờ phía cảnh sát đnag phải chịu áp lực rất lớn từ phía dư luận.

Không chỉ có phía cảnh sát, tất cả các phương diện đều bị hắn ta tạt cho một gáo nước lạnh.” Dư Tử Giang lớn tiếng mắng: “Xem ra hôm nay tôi sẽ không qua nổi cuộc họp phê bình rồi.”
“Hắn ta rất cao tay.” Đào Lâm cười: “Lúc tôi bắt xe taxi đến đây, đến cả bác tài xế cũng vỗ tay khen hay cho hắn ta.”
“Cậu vẫn còn cười được à!”
“Tôi chỉ nghĩ đơn giản là người này rất thú vị, là một đối thủ đáng gờm đấy.” Đào Lâm nhìn Dư Tử Giang và nói: “À đúng rồi, tôi thấy trong bài báo đó có viết Tào Vân Bạn là gái mại dâm có liên quan đến vụ buôn bán hối lộ à?”
“Đúng vậy.” Dư Tử Giang lập tức trả lời: “Hôm đó tôi bắt được tất cả năm người phụ nữ, và tôi cũng tiến hành thẩm vấn họ rất chi tiết và cẩn thận rồi.”
Đào Lâm lập tức nhìn với một ánh mắt đầy sự kỳ vọng, có nghĩa là cậu ta rất có hứng thú với những điều mà Dư Tử Giang nói.
“Qua thẩm vấn chúng tôi biết được Tào Vân Bạn không phải là người bản địa, tám năm trước, cô ta có dính líu đến vụ buôn bán hối lộ khét tiếng ở thành phố H, đương sự đã bỏ trốn vì sợ phạm tội, tiền của cũng bị đóng băng nhưng lại để lại cho Tào Vân Bạn rất nhiều trang sức, cô ta cũng lấy đi một vài thứ rồi trốn đến thành phố X.

Người phụ nữ này không dám tiêu tiền một cách phung phí, nhưng cô ta vẫn lại làm nghề cũ.” Dư Tử Giang nói, anh ấy rút ra một tờ báo từ chồng tài liệu ở trên bàn: “Đây là báo cáo của vài tháng trước, chính người này đã bỏ trốn vì sợ phạm tội, nhưng đã bị cơ quan chống tham nhũng Hoa Kỳ bắt giữ.”
Đào Lâm cầm tờ báo, nhìn lướt nhanh qua rồi ném lên trên bàn: “Bây giờ tất cả những tên tội phạm trong vụ án này đều đã phải chịu kết cục xứng đáng rồi đúng không?” Cậu ta hỏi.
“Sau cái chết của Tào Vân Bạn, vụ hối lộ đó cũng đã được kết thúc hoàn toàn rồi.” Dư Tử Giang trả lời.
“Tôi thấy anh không chỉ nên điều tra Tào Vân Bạn, thời gian này anh còn điều tra cả tôi nữa đúng không?” Đào Lâm đột nhiên dừng chủ đề liên quan đến Tào Vân Bạn, nhìn chằm chằm Dư Tử Giang và hỏi.
Dư Tử Giang sững người, nhìn ánh mắt đầy chất vấn của Đào Lâm, đột nhiên anh cảm thấy lạnh sống lưng, hoảng sợ nói: “Tôi…” Lương tâm anh có chút cắn rứt.
“Ánh mắt của bạn tôi không biết nói dối.” Đào Lâm nghiêng đầu, khẽ thở dài nói.
“Tôi đã đến trường cậu, điều tra về người bạn đó của cậu.” Dư Tử Giang buông thõng tay nói.
“Anh cứ thoải mái điều tra về tôi, dù gì thì anh cũng không điều tra ra được thứ gì hữu dụng đâu.” Đào Lâm cảm thấy bất mãn, nói với Dư Tử Giang bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi đã nhiều lần nhắc nhở anh rồi.

Chuyện này vô ích thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui