Dấu Vết Tội Phạm


“Trên thế giới này có quá nhiều thiên tài được gọi là quái nhân, chẳng hạn như chú và cháu vậy.” Bác sĩ Ngụy khoe khoang như một lời nói đùa.
“Chỉ cần vụ án này không được giải quyết trong một ngày, thì tất cả mọi người sẽ dùng ánh mắt khác thường để nhìn cháu.

Cho dù là họ không nói muốn tránh xa cháu, nhưng một cảm xúc được gọi là “sợ hãi” mà bộ não của họ thực hiện sẽ chỉ đạo họ làm như vậy.

Hơn nữa cháu cũng không muốn bị người khác nghi ngờ, càng không muốn một lần nữa nhìn thấy có người bị chết.

Ngụy Thần Phong hiểu rất rõ tình cảnh của Đào Lâm lúc này.
“Nhưng cháu không có manh mối nào cả.” Đào Lâm thở dài một hơi, nghiêm túc lắc đầu.
“Chú đoán được rồi.” Bác sĩ Ngụy cầm cốc cà phê, đến trước bồn rửa tay xả nước, rửa sạch chỗ cà phê đen còn sót lại trong cốc: “Nếu không gặp phải rắc rối, thì cháu cũng sẽ không lãng phí thời gian để ngồi ở đây nghe ông già này nói chuyện.”
“Vụ án này cực kỳ phức tạp, hiện trường lại không có dấu vết đánh nhau, cũng không có dấu vết xông vào cửa, đây rõ ràng là đặc điểm của người đã thường xuyên gây án.


Nhưng bản thân hai nạn nhân này lại không có mối liên hệ gì, cũng không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chống lại “hung thủ đồng thời biết hai người chết này” suy nghĩ.

Hung thủ không liên quan đến bọn họ, và cháu chỉ có thể hiểu được động cơ giết người của hung thủ từ các cấp độ của đạo đức xã hội.

Đây rõ ràng là vụ án giết người hàng loạt đáng sợ, phân tích lại giống như đống cát rải rác.” Đào Lâm nói, không thể không bất lực mà lắc đầu.
“Điểm chung của hai vụ án, cháu đã biết được bao nhiêu rồi.” Ngụy Thần Phong đặt cốc cà phê về vị trí ban đầu, ngay sau đó nói.
“Hiện trường vụ án nằm ở các trạm dừng xe buýt khác nhau, phương thức gây án giống nhau, người chết đều là những kẻ ác.” Đào Lâm trả lời: “Thủ đoạn của hung thủ tàn nhẫn, dứt khoát lưu loát, có năng lực chống trinh sát cao, nắm giữ kỹ thuật hacker nhất định, còn kiêu căng ngạo mạn, không thèm để ý đến ai...!Chẳng lẽ hung thủ chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là lấy ác trị ác? Nhưng tôi dường như lại cảm thấy không chỉ là đơn thuần như vậy.

Đào Lâm nhìn Ngụy Thần Phong vẫn không nói gì, nói xong lại càng kích động.
“Cháu có ý kiến gì về việc nạn nhân bị lấy đi trái tim không.” Bác sĩ Ngụy rốt cuộc cũng lên tiếng, hơn nữa lại một lời nói trúng tim đen, khiến trong lòng Đào Lâm đột nhiên giật thót.
“Trên ngực trái nạn nhân có vết thương hình chữ Y, đây là kỹ thuật thường được sử dụng trong phẫu thuật, cho nên cháu mới tới tìm chú.” Đào Lâm đứng lên, đứng trước bàn làm việc của bác sĩ Ngụy, cậu ta hơi cúi người, dùng tay chống lên bàn, để cho mình duy trì cùng độ cao với bác sĩ Ngụy đang ngồi trên ghế.
“Xin hỏi chú đã có cách gì vậy?” Đào Lâm quay trở về vấn đề ban đầu.
“Như cháu đã nói, phương pháp phẫu thuật chữ Y thường được sử dụng trong phẫu thuật lâm sàng, chứng minh rằng hung thủ có trình độ chuyên môn về y học.


Hơn nữa mặt cắt vết thương bằng phẳng tinh tế, đường nét vết thương khá lưu loát...Đặc điểm này chứng minh rằng công cụ lấy tim được hung thủ sử dụng là một con dao phẫu thuật.

Bác sĩ Ngụy nhìn vào mắt Đào Lâm, trong lòng đã bắt đầu tính trước được mọi việc sau đó nói.
Dáng vẻ của ông ta và lúc Đào Lâm phân tích trông giống nhau y đúc.
“Chờ đã, chú lại quan tâm đến vụ án này như vậy sao? Những chi tiết này chú đã tìm kiếm trong một thời gian dài, có phải không?” Đào Lâm có chút kinh ngạc
“Cháu đừng quên, vụ án này cháu là nghi phạm, chú có thể không quan tâm sao?” Bác sĩ Ngụy cười cười trả lời: “Chưa cần nói đến nghi phạm là ai, bây giờ chú là bác sĩ cấp cứu, trước đây là một bác sĩ nội khoa, chú vốn đã rất hứng thú với những thứ liên quan đến lục phủ ngũ tạng của cơ thể con người.”
“Chú nói tiếp đi”
“Nếu như chỉ đại khái là lấy trái tim ra, hắn có thể trực tiếp dùng dao bình thường.

Nhưng bây giờ miệng vết thương này lại tinh tế tỉ mỉ như thế, xem ra hắn đã phải tốn không ít công sức, khiến chú nghĩ đến việc cấy ghép nội tạng.” Bác sĩ Ngụy đột nhiên nói chậm lại, không khí trong văn phòng bỗng nhiên trở nên kỳ lạ.

“Có điều chú không nhìn thấy được vết thương thực sự, không biết vị trí cụ thể của vết cắt bên trong, cho nên tất cả đều chỉ là suy đoán của chú.

Nếu được thực hiện phẫu thuật cấy ghép tim, thì mọi vết cắt đều không được phép lệch dù chỉ là một vị trí, lấy một vị trí thường được sử dụng nhất: Đối với việc ghép tim nối thông tĩnh mạch chủ kép mà nói, tâm nhĩ phải của người hiến tim sẽ được loại bỏ hoàn toàn, trong khi tĩnh mạch khoang trên và dưới, tâm nhĩ trái, động mạch chủ, động mạch phổi, đều sẽ để lại một đầu gãy hình nút tròn để phù hợp với người nhận.

Thông thường mà nói, mạch máu lớn gần tim của người hiến cũng cần phải được đồng thời được cấy ghép vào trong cơ thể người nhận...”
Đào Lâm vừa lấy chiếc kính từ trong túi quần ra, đặt ở góc áo của mình lau qua lại vài cái, vừa nghe Ngụy Thần Phong nói đủ loại về trái tim.

Khi cậu ta đeo kính lên, đột nhiên ánh mắt sáng lên: “Ghép tim...” Cậu ta nhìn vào mắt Ngụy Thần Phong, lẩm bẩm nói.
Ngụy Thần Phong thấy được hành động đeo kính này của Đào Lâm, lập tức hiểu ý cười cười, không nói thêm gì.

Ông ta nhớ rõ ràng rằng Đào Lâm có một thói quen, một khi bắt đầu vắt óc suy nghĩ thì đều rất thích đeo kính, cho dù cậu ta thật ra cũng không cần phải quan sát cái gì cả, chỉ dùng đầu óc suy nghĩ mà thôi.
“Chú vừa mới hỏi cháu về hai người chết có điểm gì giống nhau, nếu như cháu nói cho chú biết nhóm máu của bọn họ giống nhau, thì dường như chú lại càng khẳng định về phỏng đoán của mình hơn.” Bác sĩ Ngụy nhíu mày: "Nhưng cháu lại không đề cập đến điểm chung này của bọn họ...”
Đột nhiên, Đào Lâm ngây người ngay tại bàn làm việc.

Tâm trí của cậu ta nhanh chóng nhớ lại tài liệu về các nạn nhân mà cậu ta đã đọc được đêm qua.


Những hình ảnh giấy trắng mực đen này, giống như một slide trong mắt của Đào Lâm rất nhanh đã được sơ lược qua, mà cậu ta dưới góc nhìn của Chúa đã lập tức dừng lại ở những chi tiết đang bay tán loạn trong không trung này.
Trong chốc lát, Đào Lâm cảm thấy đầu óc nóng lên giống như là bị ma nhập, dựng cả tóc gáy, lờ mờ cảm thấy sống lưng lạnh toát...Tất cả các tế bào thần kinh dường như đều được huy động, hình ảnh trong bộ nhớ nhanh chóng tái tổ hợp lại trong não cậu ta...
Những tài liệu đó đã bị Đào Lâm đốt thành một đống tro tàn, nhưng nội dung trên đó đã được cậu ta ghi lại.

Đào Lâm giống như có một cái máy ảnh trong não của mình, làm cho những hình ảnh đã được rửa ra lại một lần nữa ngay tại thời điểm này.
“Bọn họ đều là nhóm máu O.” Trong mắt bác sĩ Ngụy, Đào Lâm vẫn đang chống tay ở trước bàn làm việc trầm tư một lúc, sau đó không chút báo trước mà đột nhiên tăng tốc mà nói.
“Trước đây cháu đã bỏ qua điều này, cho đến khi chú nói, cháu mới nhận ra rằng nhóm máu của họ giống nhau.” Đào Lâm nhíu mày, cơ thể cậu ta đột nhiên mềm nhũn, trong đầu chợt hiện lên một ý nghĩ tự trách bản thân kém cỏi, cậu ta kinh sợ, bất lực, nhưng lại vì nhìn thấu đối thủ điên cuồng này mà cảm thấy phấn khích, Đào Lâm liền không kìm chế nổi mà lùi về phía sau vài bước.
“Có điều, nếu muốn cấy ghép tim, có cùng một nhóm máu vẫn là chưa đủ, vẫn cần phải kết hợp thêm.

Nếu không, sẽ xảy ra phản ứng bất thường và hậu quả không thể tưởng tượng nổi” Bác sĩ Ngụy nói.
“Cho nên hắn ta mới cần phải liên tục tìm kiếm trái tim…Để tìm ra một trái tim phù hợp hơn.” Đào Lâm lắc đầu và nói: "Cháu đã đánh giá thấp độ biến thái của tên hung thủ này.”
Không đợi bác sĩ Ngụy mở miệng, Đào Lâm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Ngụy Thần Phong hỏi: “Sau khi trái tim được tách ra khỏi người hiến tặng, trái tim còn có thể duy trì hoạt động trong bao lâu?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui