Dấu Vết Tội Phạm


Theo thời gian được ghi lại trong bản lưu nhật ký hoạt động của ông ta, ông ta dự định vừa ăn đồ ăn đã mua, vừa xem video của mình.” Dư Tử Giang nói: “Trong khi đợi đồ ăn được giao đến, ông ta vẫn tiếp tục xem video của mình.”
Đào Lâm sau khi nghe xong thì nhíu mày một cái, cậu ta không nói gì.

Đương nhiên trong lòng cậu ta cảm thấy kỳ quái, nhưng cậu ta không thể nói ra những chi tiết trái lẽ thường.
“Còn một điểm khác rất kỳ lạ nữa.” Dư Tử Giang giống như đang suy nghĩ điều gì, anh ho nhẹ một tiếng.
“Cái gì ?!” Đào Lâm nghiêm túc hỏi.
“Chúng tôi phát hiện ra rằng, trước khi máy vi tính xách tay này được bán cho nạn nhân, dựa vào bản lưu thì đã từng một lần cài đặt chương trình chưa xác định được.” Dư Tử Giang nói tiếp: “Đồng nghiệp của tôi đã cố gắng tìm ra chương trình đó là gì, nhưng đến nay vẫn chưa thể giải mã được.”
"Nếu như không có cách nào giải mã..." Đào Lâm cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ, xem ra đã gặp phải chỗ khó nghĩ rồi.
“Theo đồng nghiệp của tôi giải thích thì đây là do con người làm ra.” Dư Tử Giang nói.
“Có người không muốn chúng ta biết chương trình này là gì.

Hơn nữa còn rất có bản đích thị là thủ phạm giết người.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Dư Tử Giang gật đầu.
“Nói cách khác, kẻ sát nhân có kỹ năng sử dụng máy vi tính rất cao, năng lực của kẻ đó ngang với các đồng nghiệp của anh.” Đào Lâm phân tích: “Anh phải cẩn thận, kẻ đó không phải là một lập trình viên bình thường, rất có thể là một hacker.” Đào Lâm quay đầu lại và nghiêm túc nói với Dư Tử Giang.

Dư Tử Giang cau mày, khẽ thở dài một tiếng…
“Hai người đã chết, một người là tội phạm buôn lậu, một người là gái điếm.

Anh nghĩ sao về vấn đề này?” Đào Lâm dùng tay chống cằm, hỏi Dư Tử Giang.
“Cả hai người đã chết đều có hành vi trái pháp luận, nhưng họ không có mối liên hệ gì với nhau cả.” Dư Tử Giang trả lời cậu ta.
“Nó giống như… một hình phạt dành cho kẻ ác.” Đào Lâm đột nhiên ngắt lời Dư Tử Giang và lạnh lùng nói.
"Một...! hình phạt… dành cho kẻ sao..." Dư Tử Giang đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, lời nói của Đào Lâm vang vọng trong đầu, suýt chút nữa đã quên phanh lại đèn đỏ ở phía trước.
"Rầm!" Dư Tử Giang đạp phanh gấp, cơ thể nghiêng ra trước suýt chút nữa thì đập vào tay lái rồi, may nhờ sự đàn hồi của dây nịt an toàn kéo lại mà có thể ngồi vững được trên ghế lái xe.

Sự rung chuyển này khiến tâm trí Dư Tử Giang càng thêm rối bời.

Tay anh lạnh ngắt, như thể anh cảm thấy nỗi sợ hãi đang đè chặt xuống cơ thể của anh.
“Anh không thấy vậy sao?” Tinh thần của Đào Lâm vững chắc, cậu ta thong thả nói: “Người phụ nữ này có trong tay rất nhiều tài sản không rõ nguồn gốc, độ giàu có của cô ta vượt xa bất kỳ ai trong tiệm cắt tóc đó, hẳn là cô ta đã phạm vào tội nghiêm trọng hơn.


Còn người đàn ông kia...!Không cần tôi phải nói thêm nữa.

Cả hai người họ đều phải tạ tội dưới lưỡi hái của pháp luật, nhưng họ đã thoát khỏi hình phạt mà họ đáng phải nhận.

Và kẻ sát nhân, kẻ đó đang thay mặt luật pháp muộn màng mà trừng phạt họ.”
"Thật là khủng khiếp.

Trong những năm gần đây, có rất nhiều kẻ tình nghi đang lẩn trốn ở bên ngoài, vốn dĩ không có cách gì có thể xác định được nạn nhân tiếp theo sẽ là ai, cũng như không thể xác định được địa điểm ra tay tiếp theo của kẻ sát nhân là ở đâu.

Kẻ sát nhân sẽ không bỏ cuộc, kẻ đó chắc chắn sẽ tiếp tục giết người." Đèn xanh vừa bật, Dư Tử Giang do dự một lúc, cho đến khi xe phía sau bấm còi, anh mới đạp chân ga cho xe di chuyển.

Anh đã đắm chìm trong phỏng đoán của Đào Lâm.
Phỏng đoán này rất có logic, anh không thể không tin đây chính là tâm lý phạm tội của kẻ sát nhân.
“Đây thực sự là một chuyện tốt.” Đào Lâm thở phào nhẹ nhõm và dựa người ra sau ghế.

"Chuyện tốt? Cậu lại nói vớ vẩn gì nữa vậy?”
“Ít nhất là chúng ta đều biết, chỉ cần không làm chuyện xấu, thì sẽ không bị chết.” Đào Lâm nói: “Điều này có thể trấn an những người dân thường đang hoảng loạn một chút.”
"Hả?" Dư Tử Giang bật cười thành tiếng: "Tôi lại cảm thấy cậu nói rất có lý đấy."
“Anh cũng có thể phát đi tin tức này, nói không chừng sẽ khiến mấy người đang bị truy nã sợ hãi mà phải tìm kiếm sự giúp đỡ, có khi còn tới đồn cảnh sát để đầu thú nữa đấy!” Đào Lâm lại càng thêm tự tin để mà nói tiếp.
“Tôi không đồng ý.” Dư Tử Giang thu lại nụ cười ban nãy, trực tiếp cắt ngang sự tự tin của Đào Lâm: “Cậu không phải là cảnh sát, cậu chưa trải qua nên đương nhiên không cân nhắc vấn đề này.” Sự thay đổi sắc mặt của Dư Tử Giang làm cho Đào Lâm nhìn anh một cách đầy nghi ngờ.
"Kẻ sát nhân và những người đã khuất này chỉ có mối liên hệ duy nhất ở mặt đạo đức.

Kẻ đó có lẽ vẫn cảm thấy mình làm mưa làm gió ra tay giết người như thế này mới chính là đạo nghĩa, nhưng điều này đang truyền tải một giá trị quan cực kỳ méo mó và sai lệch cho xã hội này.

Cậu thử nghĩ đi, nếu động cơ được gọi là “nghiêm khắc trừng trị kẻ ác” của kẻ sát nhân được cổ động và tuyên dương, thì kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, những người không hiểu chuyện sẽ coi những việc làm của kẻ sát nhân đó là việc tốt, việc nghĩa, thậm chí có người còn tôn thờ kẻ đó là một anh hùng trừ gian diệt bạo, cuối cùng sẽ dẫn đến phát sinh những vụ án bắt chước theo.

Vả lại, nói cho cùng thì nạn nhân đều là những nghi phạm đã từng trốn thoát được khỏi sự chế tài của pháp luật.

Như vậy lẽ nào muốn coi như là thừa nhận cảnh sát làm việc không hiệu quả và hệ thống pháp luật đang đi thụt lùi sao? Cần phải có tội phạm giết người liên hoàn mới có thể nghiêm khắc trừng phạt được kẻ ác sao?” Dư Tử Giang càng nói càng nghiêm khắc.
Đào Lâm mím môi im lặng: “Tôi xin lỗi, lần này là do tôi đã thiếu suy nghĩ rồi.” Đây là lần đầu tiên Đào Lâm ở trước mặt Dư Tử Giang tỏ ra yếu thế và nói xin lỗi.
"Dù sao cậu cũng chỉ là sinh viên đại học, không phải trinh sát thực thụ, cũng không phải là cảnh sát hình sự thực thụ.


Kiến thức trong sách vở làm sao có thể đủ được..." Dư Tử Giang không truy cứu nữa, vả lại còn bất lực cảm khái một câu.
Cuối cùng bầu không khí ở trong xe rơi vào một khoảng lặng thật dài.
"Tại sao lại là trái tim nhỉ?” Sau một thời gian im lặng, Dư Tử Giang chủ động lên tiếng để phá vỡ tình thế yên ắng căng thẳng giữa hai người: "Tôi chỉ tò mò.

Kẻ sát nhân có bao nhiêu cách để giết người.

Tại sao kẻ đó lại nhằm vào tim của nạn nhân nhỉ? Ngoài tim ra còn có lách, phổi, thận, hoặc có thể sảng khoái cứa thẳng một nhát dao vào cổ mà, sao phải ra tay tàn nhẫn như vậy.”
Ánh mắt của Đào Lâm sắc lạnh như dao, hiển nhiên lời nói của Dư Tử Giang làm cho tinh thần của cậu ta có chút không thoải mái.
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ như vậy, tôi chỉ đang muốn đoán tâm lý phạm tội của kẻ sát nhân thôi.” Dư Tử Giang lúng túng cười cười.
“Tôi không có manh mối.” Đào Lâm dừng một chút, sau đó nhanh chóng nói ra những lời này :“Kẻ sát nhân quả thật giống như anh nói, kẻ đó chắc chắn phải có mục đích đặc biệt gì đó đối với trái tim.”
"Lẽ nào kẻ đó cảm thấy, trái tim của những nạn nhân này đều quá xấu xa sao? Nên mới thay bọn họ gỡ xuống?” Dư Tử Giang thuận miệng nói ra một suy đoán không hề có căn cứ một chút nào.
“Tôi không biết.” Đào Lâm lắc đầu: “Bởi vậy tôi mới muốn xem báo cáo khám nghiệm tử thi.” Đào Lâm nghiêm túc buột miệng nói ra.
"Cái quái gì vậy? Mẹ nó, cậu muốn được voi đòi tiên à? Muốn xem báo cáo khám nghiệm tử thi sao?" Xe của Dư Tử Giang lại dừng lại một chút, lần này không phải là gặp đèn đỏ, mà Dư Tử Giang bật đèn báo đậu xe tạm thời, trực tiếp dừng xe lại ở bên đường.
"Sao anh không đi tiếp? Anh không vội sao?" Đào Lâm lạnh lùng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui