“Cái này là bạn trai của tôi bảo tôi đưa cho anh đấy.” Tần Yêu tiếp tục trả lời.
Lâm Quy Vấn bạn trai của Tần Yêu là đồng đội trong của Đào Lâm trong đội bóng rổ.
“Đội bóng rổ của các anh không phải đang chuẩn tham gia cuộc thi đấu bóng rổ toàn quốc hay sao? Các buổi tập luyện gần đây anh đều không đến, anh ấy sợ anh không theo kịp tiến độ.
Tài liệu trong tay anh là thông tin về đội bóng đối thủ của các anh mà Lâm Quy Vấn đã tổng hợp lại.” Tần Yêu nói.
“Lâm Quy Vấn...” Đào Lâm nhíu hàng chân mày lại, sau đó nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười hiểu ý: “Thông tin liên lạc bây giờ phát triển như thế sao không gửi thông tin đối thủ qua mail mà còn tổng hợp bằng bản giấy đưa cho tôi thế.”
“Việc này thì tôi không biết...” Tần Yêu nói: “Tôi chỉ biết Lâm Quy Vấn nhờ tôi đưa cho anh là bởi vì hai chúng ta học chung một tiết học môn học chuyên ngành nên tiện hơn.”
Đào Lâm lật mở tập tài liệu vài cái, đó chỉ là một tập tài liệu bằng giấy kraft bình thường mà thôi, vì vậy cậu ta vui vẻ nhận lấy: “Tôi trở về nhà sẽ xem.” Đó là phép lịch sự, cho dù Đào Lâm có muốn lập tức rồi đi cũng không thể quay đầu bỏ đi luôn.
“Thế tôi đi đây.” Tần Yêu nhún nhún vai, quay người hiên ngang đi về phái tòa nhà ký túc xá.
Đào Lâm thở phào nhẹ nhõm, cậu ta cuối cùng cũng có thể quay đầu nhanh chóng rời đi rồi...
Cậu ta đi thẳng ra khỏi cổng trường, muốn mau chóng tới sở cảnh sát gặp Dư Tử Giang.
Để kịp thời gian, Đào Lâm đã gọi một chiếc xe taxi trên app, báo địa chỉ sở cảnh sát cho tài xế, Đào Lâm hôm nay không cần chen chúc trên xe buýt “tìm khe hở để sống sót” nữa rồi, nhưng tâm trạng của cậu ta lại không hề thoải mái.
Cậu ta đeo tai nghe lên, đóng cửa sổ xe lại, gương mặt cậu ta lạnh lùng im lặng không trò chuyện với bác tài xế trên xe.
Xe đi được một lúc lâu rồi, Đào Lâm chán với việc nghe nhạc mới nhớ ra tập tài liệu trên tay.
Tập tài liệu dày bằng giấy kraft màu nâu được khâu lại ngay ngắn chắc chắn bằng sợi dây màu trắng.
Thông tin được gói lại một cách rất chắc chắn đã khơi gợi lên sự tò mò của Đào Lâm, cậu ta điềm nhiên như không mở một trong số những tập tài liệu ra.
Cậu ta kéo sợi dây ở miệng tập tài liệu rất lâu mới mở được tập tài liệu ra.
Cậu ta lấy bừa một trang tài liệu trong đó ra, từ từ kéo ra từ trong tập tài liệu.
Trang tài liệu đó vừa mới lộ ra vài xen ti mét, sắc mặt của Đào Lâm lập tức trầm xuống, mau chóng đút lại trang tài liệu vào trong tập tài liệu.
Cậu ta khe khẽ mím mím môi, sau đó chậm rãi ngả xuống chiếc ghế ngồi da mềm ở ghế sau xe như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Sau đó Đào Lâm lấy điện thoại ra, từ tốn lướt trên màn hình điện thoại: “Thật ngại quá, tối sửa lại địa điểm đến của mình...” Đào Lâm sửa lại địa điểm đến là nhà của mình, thứ trong tập tài liệu đã khiến cậu ta thay đổi ý định đi gặp Dư Tử Giang.
“Được thôi, không vấn đề gì.” Tài xế trả lời cậu ta ngay lập tức.
Từ trường Đại học G đến sở cảnh sát gần hơn so với trở về nhà của Đào Lâm, tài xế đương nhiên rất vui vẻ vì chuyến xe này có thể kiếm được nhiều hơn.
Đào Lâm thở phào nhẹ nhõm để xoa dịu nội tâm đang quay cuồng của mình.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ xe, lúc này mặt trời đang từ từ lặn xuống núi, nhưng lòng của Đào Lâm lại đang treo lơ lửng.
Đến nhà rồi, Đào Lâm ngay lập tức chạy vào tòa đơn nguyên, sau đó lấy chìa khóa ra mở cánh cửa đang bị khóa trái.
Trong nhà không có ai, trời vẫn chưa tối hẳn.
Đào Lâm còn chẳng buồn bật bóng đèn phòng khách lên, nhanh chóng đi thẳng vào trong phòng ngủ của mình, đóng sập cửa căn phòng lại.
Đào Lâm bật bóng đèn trên trần nhà và bóng đèn trên bàn lên, ném bừa ba lô xuống đất, tập tài liệu trên tay cũng bị ném lên bàn từ khoảng cách rất xa.
Nhiệt độ máy sưởi trong nhà rất ấm áp, Đào Lâm cởi áo khoác ra rồi ngay lập tức ngồi xuống trước bàn học, rút hết tài liệu trong tập tài liệu ra.
Cậu ta hít thở một hơi thật sâu, từng trang từng trang tài liệu với những bức ảnh được Đào Lâm xếp chi chít trên mặt bàn – nhưng đây lại không phải là tài liệu về đội bóng đối thủ, mà là từng trang từng trang tài liệu về hai người bị hại ở trong vụ án giết người hàng loạt.
Trong đó không chỉ có thông tin cơ bản của hai nạn nhân mà còn có bản ghi chép hành tung một tuần trước khi bọn họ chết, và vài bản sao bức ảnh chụp chi tiết hiện trường tử vong của bọn họ.
Thậm chí còn có cả một số kết luận điều tra của phía cảnh sát.
“Tần Yêu...” Đào Lâm phản ứng lại, trong đầu xuất hiện giọng nói và tiếng cười quái dị của cô gái kia, cậu ta hít một hơi rồi mau chóng vơ lấy chiếc điện thoại ở bên cạnh mình.
Đào Lâm mở hộp thoại tin nhắn với Tần Yêu trên wechat ra, tay run run nhắn tin gửi cho cô ấy một một dấu chấm than.
Cậu ta không biết nên nói gì mới được, chỉ cảm thấy lạnh toát sau lưng – sao Tần Yêu lại có được những tài liệu này cơ chứ?
“Không cần cảm ơn tôi đâu, không phải anh muốn lấy lại sự trong sạch sao?” Tần Yêu rất nhanh đã trả lời cậu ta, giống như đang chờ sẵn Đào Lâm gửi tin nhắn cho cô ấy từ trước vậy.
“Sao cô lấy được những tài liệu này thế?” Đào Lâm gõ chữ nhanh như bay, ngay lập tức trả lời lại.
“Anh không cần hỏi tôi sao lại lấy được...”
“Cô làm cho tôi cảm thấy rất đáng sợ đấy...” Đào Lâm chau mày trả lời tin nhắn, nhìn hộp thoại tin nhắn đối thoại với Tần Yêu trên màn hình, cậu ta đột nhiên cảm thấy bị áp chế mạnh mẽ.
“Tôi có người nhà ở trong sở cảnh sát, cái này là tôi nhờ anh ấy lấy giúp đấy.” Tần Yêu gửi một biểu cảm vô cảm xúc rồi trả lời.
Lần này Đào Lâm nhìn màn hình điện thoại nhưng lại không trả lời gì cả.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào tin nhắn mới nhất trong hộp thoại trò chuyện, không biết rằng bản thân mình nên tin hay là không nên tin.
Đối diện với đoạn trò chuyện lạnh lẽo trên điện thoại, nhược điểm chính là không thể quan sát được biểu cảm của đối phương, từ đó để phán đoán được lời nói liệu có thể tin được hay không.
Vì vậy Đào Lâm chỉ có thể ngồi chau mày không dứt, trong đầu ong ong như bị làm loạn hết cả lên.
“Tôi thấy rằng anh là người vô tội bị chịu oan, chỉ đơn thuần là muốn giúp đỡ anh mà thôi… Anh nói anh còn có thể mong đợi cảnh sát giúp đỡ anh thứ gì chứ? Bọn họ đều cho rằng anh là nghi phạm trong vụ án này.” Tần Yêu liên tục gửi tin nhắn tới: “Nhưng mà, tin nhắn mà tôi gửi cho anh, anh phải xóa đi ngay lập tức, nếu như phía cảnh sát điều tra ra việc này, phát hiện tôi đang giúp anh thì công việc của người họ hàng ở trong sở cảnh sát nhà tôi sẽ không giữ được đâu.”
“Tôi biết rồi...” Im lặng rất lâu sau Đào Lâm mới trả lời tin nhắn.
“Còn nữa, sau ngày hôm nay hãy đốt số tài liệu đó đi, những thứ này không thể giữ đến ngày mai đâu.” Tần Yêu lại trả lời tin nhắn.
“Biết rồi.”
“Nếu số tài liệu này bị anh giữ lại, còn bị phía cảnh sát phát hiện ra, vậy thì thân phận kẻ tình nghi của anh đã được chắc chắn không thể cãi được rồi, anh cũng khó có thể chạy thoát được khỏi thân phận hung thủ… Đến lúc đó anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội được đâu.” Tin nhắn của Tần Yêu và hai chữ mà Đào Lâm gửi đi đồng thời xuất hiện trên màn hình.
Đào Lâm bất an khóa màn hình điện thoại lại, cậu ta hít thở một hơi thật sau, tay không nhịn được mà sờ vào cặp kính ở trong túi quần – cậu ta biết rằng nguồn gốc của số tài liệu này không rõ ràng, nhưng khát vọng muốn biết được chân tướng của cậu ta đã khiến cậu ta không thể kiềm chế được mà ngã vào trong đống hình ảnh chi chít chữ viết này.
Cậu ta điều chỉnh độ sáng của chiếc đèn bàn, để mắt của mình không cảm thấy quá mệt sau khi nhìn vào đống giấy trắng chữ đen này.
Sau khi chìm vào đống tài liệu không rõ nguồn gốc này, Đào Lâm dường như không thể thoát ra được.
Cậu ta chau mày, đồng tử di chuyển xuống theo từng dòng từng dòng chữ, cho đến tận cuối cùng của trang giấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...