Dấu Vết Của Quá Khứ

Trương Hạo Hiên đang trong quá trình hoàn thiện tác phẩm "Buổi Chiều Buồn". Đây là bức tranh chứa đựng nhiều tâm huyết của anh, nằm trong bộ ba mô phỏng các thời điểm khác nhau trong ngày. Một phòng trưng bày và triển lãm tranh ở thành phố B sau khi xem qua hai tác phẩm trước đã lập tức đặt cọc để sở hữu cả bộ tranh ngay khi nó hoàn thành.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Trương Hạo Hiên đoán là Tô Hân Nghiên đã đến. Anh tò mò không biết cô sẽ phản ứng như thế nào về chuyện anh đã làm cho cô.

Cửa phòng làm việc mở ra, Tô Hân Nghiên bước vào, chào hỏi buổi sáng như thường lệ trước khi lên tiếng: "Hoạ sĩ Trương, tôi có nghe được một chuyện..."

"Chuyện về bọn cho vay đấy à?"

Thấy Tô Hân Nghiên gật đầu, anh nói tiếp: "Hôm qua lúc cô ra về, tôi có ra ban công để hóng gió, vô tình nhìn thấy hai gã đàn ông chặn đường cô. Lúc đó tôi cứ nghĩ bọn họ là đám côn đồ trấn lột nên vội chạy xuống nhà. Đến khi mở được cổng thì hai gã đó đang đi về phía của tôi còn cô thì đã leo lên xe về nhà rồi."

"Thế bọn họ có làm phiền gì anh không?" - Tô Hân Nghiên đã quen với việc bị đám người đó quấy rầy, nhưng cô không muốn những người ngoài cuộc giống như Trương Hạo Hiên chỉ vì dính líu đến cô mà bị liên lụy.

"Cũng không hẳn. Hai gã đó bảo rằng đã cho cô mượn một số tiền lớn. Thế là tôi quyết định trả giúp cô."

"Anh đâu cần phải làm thế." - Tô Hân Nghiên cảm thấy vô cùng áy náy. - "Tôi mới đến làm việc có hai ngày, đâu thể ứng trước tiền lương nhiều như vậy được."


Trương Hạo Hiên bật cười, xua tay: "Không phải ứng lương đâu. Chỉ là bạn bè giúp đỡ nhau thôi mà."

Tuy đã nghe Trương Hạo Hiên nhắc đi nhắc lại nhiều lần về vấn đề này nhưng Tô Hân Nghiên vẫn cảm thấy khó tin. Trên đời có người hào phóng đến thế ư? Dù có thật sự xem cô là bạn đi chăng nữa thì tình bạn này cũng chỉ mới kéo dài được có hai ngày.

"Biết là anh có lòng tốt, nhưng cũng không nên đưa tiền cho chúng dễ dàng như thế chứ. Lỡ bọn họ bịa chuyện lừa anh thì sao?" - Tô Hân Nghiên nói.

"Cũng phải." - Trương Hạo Hiên đáp. - "Nhưng lúc đó tôi không suy nghĩ nhiều, lời bọn họ nói lại nghe rất hợp lý."

Tô Hân Nghiên cúi đầu: "Thật sự cảm ơn anh vì đã giúp đỡ tôi. Khi có lương tôi sẽ trả dần cho anh số tiền đó."

"Đừng khách sáo như thế." - Trương Hạo Hiên lại xua tay. - "Tôi đã nói rồi mà. Chỉ là bạn bè tương trợ nhau thôi. Thật sự không cần phải trả."

"Tôi không muốn mắc nợ ai cả " - Tô Hân Nghiên kiên quyết.

"Vậy cũng được." - Anh chàng hoạ sĩ đành nhượng bộ. - "Nhưng tôi sẽ tăng lương gấp đôi cho cô."

"Chuyện này..." - Tô Hân Nghiên không biết nên trả lời thế nào. Anh ta đối với ai cũng vô tư như vậy sao, cô thầm nghĩ, một người như vậy rất dễ bị người khác lợi dụng. Xem ra việc ông chủ của cô không có nhiều bạn bè cũng có cái tốt của nó.

"Thế nào? Cô đâu thể cấm tôi tăng lương, đúng chứ? Có ai chê tiền bao giờ đâu." - Trương Hạo Hiên tỏ ra rất dứt khoát, có thể hiểu được ý của anh chính là: quyết định như vậy, không bàn thêm gì nữa.

Tình huống này sao mà giống các tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết đang vung tiền lấy lòng cô gái nhà nghèo mà họ thích quá, Tô Hân Nghiên lập tức xua đi ý nghĩ kỳ cục mới thoáng qua trong đầu. Cô tự nhủ bản thân không nên ảo tưởng, có lẽ người đàn ông này tính tình quá rộng rãi mà thôi.

"Vậy tôi xin phép cảm ơn anh một lần nữa. Bây giờ tôi sẽ đi làm bữa sáng đây." - Tô Hân Nghiên rời khỏi phòng làm việc, cẩn thận khép cửa lại rồi đi vào bếp.

Hôm nay, Trương Hạo Hiên lại vô tình bước vào đúng lúc thức ăn vừa được chuẩn bị xong. Tô Hân Nghiên nói đùa: "Cứ như là anh có giác quan thứ sáu ấy nhỉ?"


"Chỉ là trùng hợp thôi mà." - Trương Hạo Hiên mỉm cười.

"Hoạ sĩ Trương này, tôi có thể làm gì để trả ơn anh không?" - Tô Hân Nghiên hỏi trong lúc bày các món lên bàn. - "Dù bản thân tôi cũng không giỏi giang gì nhưng tôi sẽ cố gắng làm bất cứ điều gì trong khả năng của mình."

"Bất cứ điều gì à?" - Trương Hạo Hiên hỏi lại.

"Phải. Chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ làm." - Cô gật đầu.

"Ừm, để xem nào..." - Trương Hạo Hiên ngẫm nghĩ. - "Trước tiên, tôi muốn biết vì sao cô lại thiếu tiền đám giang hồ đó vậy?"

"À, là do vụ tai nạn năm xưa ấy mà." - Tô Hân Nghiên thản nhiên trả lời. - "Lần trước tôi đã kể với anh rồi. Biến cố lần đó khiến tôi bị thương rất nặng, đến giờ vẫn còn di chứng không thể chữa khỏi."

Cô dừng lại một chút, khẽ liếc xuống chân mình trước khi nói tiếp: "Mẹ tôi đã qua đời ngay tại chỗ, còn ba tôi thì nằm điều trị trong một thời gian dài, tốn kém rất nhiều viện phí. Bản thân tôi không thể kiếm được số tiền khổng lồ đó nên đành phải tìm đến bọn cho vay nặng lãi. Đáng tiếc là ba tôi vẫn mất vào hai năm trước. Chỉ có nợ là còn mãi không trả hết được."

"Xem ra vụ tai nạn đã lấy đi của cô quá nhiều thứ." - Trương Hạo Hiên tỏ vẻ thông cảm. - "Chuyện đó có liên quan đến cái người không thể tha thứ kia không?"

Tô Hân Nghiên bất giác lớn tiếng: "Đương nhiên, tất cả mọi chuyện đều là do hắn gây ra."


Thấy đối phương giật mình, cô vội hạ giọng: "Xin lỗi. Mỗi khi nhớ đến hắn là tôi lại không giữ được bình tĩnh."

"Hắn là ai? Là kẻ đã lái xe đụng phải gia đình cô à?" - Trương Hạo Hiên thắc mắc.

"Không phải. Người tài xế đó không cố ý." - Tô Hân Nghiên lắc đầu. - "Hơn nữa, ông ta cũng đã mất mạng ngay lúc đó. Không có lý do gì để tôi hận ông ta cả."

Trương Hạo Hiên càng tò mò hơn: "Vậy cô muốn nói đến ai? Cô hãy kể tôi nghe thử xem, biết đâu cô sẽ thấy nhẹ lòng hơn."

Tô Hân Nghiên đánh giá ông chủ của mình là một người tốt bụng, tuy nhiên lại hay quan tâm quá mức đến chuyện riêng của người khác.

Chưa bao giờ Tô Hân Nghiên nghĩ đến việc cần một ai đó chia sẻ cảm xúc với cô. Và dù không thích nhắc lại nhưng nếu đây là mong muốn của ân nhân thì cô sẵn sàng kế cho anh nghe.

"Mọi chuyện bắt đầu vào năm năm trước..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui