Dấu Vết Của Quá Khứ
Khi Tô Hân Nghiên vừa bước ra khỏi nhà vào buổi sáng, cô lập tức có cảm giác giống hệt như tối hôm qua. Chắc chắn là có kẻ nào đó đang theo dõi mình, Tô Hân Nghiên rất muốn làm rõ xem rốt cuộc là ai đang giở trò rình rập nhưng cô không có thời gian để làm điều đó. Nếu không nhanh chóng tới nhà Trương Hạo Hiên, cô sẽ trễ giờ làm mất thôi.
Cố phớt lờ đi cảm giác khó chịu, Tô Hân Nghiên leo lên một chiếc taxi để xuất phát.
Nấu ăn và lau dọn, vẫn là những công việc đơn giản giống như ngày làm việc đầu tiên. Điều khác biệt duy nhất trong hôm nay là Trương Hạo Hiên không yêu cầu bỏ thêm đường giữa lúc uống cà phê nữa.
Khi Tô Hân Nghiên thắc mắc, anh trầm trọng trả lời: "Không phải cô đã nói là việc đó khiến cô nhớ đến một người cô rất căm hận hay sao? Vậy nên tôi không làm thế nữa."
"Anh không cần phải làm như vậy đâu mà." - Tô Hân Nghiên cảm thấy rất ngại ngùng khi mà ông chủ phải thay đổi thói quen chỉ vì sự ám ảnh của mình.
"Đừng suy nghĩ nhiều. Là tự tôi muốn làm thế. Chẳng lẽ cô bắt buộc tôi phải duy trì nếp sống cũ hay sao?"
"Tôi không có ý đó đâu." -Tô Hân Nghiên vội đáp. Thôi thì như vậy cũng tốt, cô tự nhủ, mặc dù đã bảo rằng không cần, nhưng quả thật cô cảm thấy thoải mái hơn khi Trương Hạo Hiên từ bỏ hành động khiến cô liên tưởng đến An Thanh Phong.
Đến tối, lúc tan làm, Tô Hân Nghiên chưa kịp đón xe thì bất ngờ bị hai gã đàn ông chặn đường. Một tên cao gầy để tóc dài và một tên mập mạp xăm trổ. Cô nhận ra chúng là những tên đàn em trong băng nhóm cho vay nặng lãi.
"Tôi đã có cảm giác bị bám đuôi từ hôm qua rồi. Hoá ra là các người." - Tô Hân Nghiên lộ rõ vẻ khó chịu. - "Tiền lãi tháng này tôi đã đóng đầy đủ rồi cơ mà, sao các người còn muốn làm phiền tôi thế hả?
"Đúng là cô đã nộp tiền lãi rồi. Nhưng bây giờ lão đại muốn cô thanh toán nốt tiền gốc." - Tên cao gầy lên tiếng.
"Cái gì? Rõ ràng giao ước ban đầu đâu phải thế." - Tô Hân Nghiên phản đối.
"Bọn này đổi ý đấy, thì sao nào?"
"Mấy người đổi ý cũng vậy thôi. Tôi đào đâu ra tiền mà trả chứ."
"Cô không có nhưng tay hoạ sĩ kia có thừa. Tìm cách moi tiền của hắn đi." - Tên cao gầy nói.
"Moi tiền ư? Mấy người muốn tôi ăn cắp à? Tuyệt đối không thể được." - Tô Hân Nghiên nhất quyết không làm chuyện phạm pháp, và không muốn phản bội lại sự tin tưởng của Trương Hạo Hiên.
"Ăn cắp cũng là một ý hay, nhưng cô có thể trực tiếp xin hắn mà. Chỉ cần làm bộ nũng nịu tí là được." - Tên cao gầy gợi ý.
Da mặt Tô Hân Nghiên đỏ bừng, cô hét toáng lên: "Đừng có suy nghĩ bậy bạ. Tôi đến đó để làm giúp việc thôi. Các người đừng đánh đồng tôi với loại con gái đó."
Tên mập hung dữ sấn tới: "Bọn này không cần biết. Ngày mai lúc trở về thì phải có tiền đấy."
Nói đoạn, hai gã cho vay bỏ đi, để lại Tô Hân Nghiên đứng ngơ ngác. Dù bọn họ không phải là người tốt nhưng trước giờ cũng chưa từng ngang ngược đến mức này. Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra khiến họ cư xử quá đáng như vậy. Tô Hân Nghiên không tài nào hiểu nổi và cũng không có cách nào để tìm hiểu.
Về đến nhà, cô thấy một tờ giấy dán trước cửa phòng. Nội dung ghi trên đó tương tự những gì chúng đã nói lúc nãy.
"Cái quái gì thế này?" - Tô Hân Nghiên bực bội xé nát tờ giấy rồi ném vào thùng rác ở góc phòng.
Phải chăng đã có tin đồn gì đó? Dù sao thì Trương Hạo Hiên cũng là hoạ sĩ nổi tiếng, biết đâu có tay săn ảnh nào đấy chụp được cảnh cô ra vào căn biệt thự, rồi về thêu dệt nên những câu chuyện thất thiệt.
Tô Hân Nghiên mở điện thoại lên tìm kiếm để xác minh suy đoán của mình. Không có tin tức nào như vậy cả.
Cô nghĩ đến một khả năng khác: những tên đàn em của băng nhóm cho vay đã theo dõi để biết được địa chỉ nơi làm việc mới của cô và khi thấy cô đến một nơi sang trọng liền suy diễn lung tung.
Mặc dù Tô Hân Nghiên cảm thấy bọn họ không giống kiểu người sẽ hành xử như vậy nhưng cũng có thể cô đã nhầm. Suy cho cùng, những kẻ đó vẫn là thành phần bất hảo.
"Mặc kệ, chúng muốn làm gì thì làm." - Tô Hân Nghiên tắt điện thoại, mệt mỏi nằm vật xuống giường.
Đây không phải lần đầu tiên cô khiến những gã cho vay nổi giận, nhưng đám người đó cùng lắm cũng chỉ quấy rầy cô trên đường đi hay trước cửa nhà mà thôi. So với những tay giang hồ khác, bọn họ vẫn thuộc dạng tử tế chán. Tô Hân Nghiên vẫn thường tự cảm thấy may mắn vì điều đó.
Cô mở điện thoại lên một lần nữa, lướt mạng xã hội để giải toả căng thẳng. Trên đầu bảng tin đề xuất một bộ phim đề tài trả thù.
Trả thù - hai từ này khiến cô nhớ đến An Thanh Phong, ngọn lửa căm hận trong lòng lại bùng lên dữ dội. Suốt năm năm qua, nỗi oán ghét cô dành cho hắn chưa hề vơi bớt.
Buổi sáng hôm sau, lúc Tô Hân Nghiên rời khỏi nhà và đi ngang qua con hẻm bên cạnh, hai gã đòi nợ đã đứng chờ sẵn ở đấy. Cô đoán là bọn họ muốn nhắc lại yêu cầu ngược ngạo kia.
Tô Hân Nghiên nghiêm nét mặt, tỏ ý không nhún nhường: "Nghe đây, những gì các người đề nghị hôm qua quá vô lý. Tôi vẫn sẽ trả tiền theo quy ước cũ. Cùng lắm thì mỗi tháng tôi sẽ góp nhiều hơn một chút. Còn bắt tôi phải trả ngay một lượt thì tôi chịu, có chết cũng không làm được."
Hai gã đàn ông quay sang nhìn nhau, cười ầm lên. Tên cao gầy lên tiếng: "Thôi nào, tôi đã nói gì đâu. Về vấn đề đó, cô không cần phải bận tâm nữa. Đã có người thanh toán hết khoản nợ của cô rồi."
"Cái gì? Ai cơ?" - Tô Hân Nghiên ngạc nhiên, tự hỏi không biết bọn họ có nhầm lẫn gì không.
"Còn ai vào đây nữa, tay nhân tình giàu có của cô đấy. Thế mà hôm qua cứ chối." - Tên mập cười lớn.
Tô Hân Nghiên cảm thấy mơ hồ. Người mà bọn họ đang nói đến là Trương Hạo Hiên à? Rốt cuộc chuyện này là thế nào đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...