Dấu Vết Của Quá Khứ

“Hiện tại cũng khá muộn rồi, nếu còn đi ngắm cảnh lấy cảm hứng nữa thì chắc hôm nay không quay về tỉnh D được.” - Trương Hạo Hiên nói.

“Ừm, dù sao cũng không gấp, ở lại đây cũng không sao.” - Tô Hân Nghiên đáp. - “Vừa nãy ông Triệu có bảo còn phòng trống, hay là chúng ta thuê phòng của ông ấy đi.”

“Cô chắc chứ? Nơi đó không làm cô nhớ đến An Thanh Phong à?” - Trương Hạo Hiên hỏi

"Có chứ. Nhưng vừa nãy tôi nói rồi đấy, tôi đã không còn chấp niệm với hắn ta, những thứ gợi nhớ đến An Thanh Phong sẽ không làm tôi tức giận được nữa. Phải rồi, từ ngày mai, anh hãy cứ uống cà phê theo cách anh thích đi, nửa đầu đắng, nửa sau ngọt " - Tô Hân Nghiên trả lời. - “Ngoài ra, anh thích khung cảnh của ngôi làng này, chúng ta đi loanh quanh rồi về nhà ông Triệu nghỉ ngơi, sáng mai trước khi về thành phố tranh thủ dạo vài vòng nữa, có phải như vậy rất tiện không?”

Thấy Trương Hạo Hiên đắn đo, cô nói: “Hay là anh không thích ngôi nhà của ông Triệu? Xin lỗi, tôi lại tự ý quyết định thay chủ nữa rồi.”

“Không, không. Tôi chỉ đang cân nhắc thôi, không có gì đâu.” - Trương Hạo Hiên nói xong thì chuyển hướng đến nhà lão Triệu.


Ông lão khi thấy cả hai quay lại liền hỏi thăm: “Thế nào? Đã viếng mộ của An Thanh Phong chưa?”

“Dạ rồi ạ. Chúng cháu muốn ở lại đây một đêm, lúc nãy ông bảo còn phòng trống phải không ạ?” - Tô Hân Nghiên hỏi.

“Phải, phải. Để ông dẫn hai cháu đi coi.” - Lão Triệu nở nụ cười thân thiện, dẫn đường cho họ vào nhà.

Trong phạm vi làng Thiên Hoa, ngôi nhà của lão Triệu thuộc dạng rất lớn, có ba tầng, mỗi tầng lại có sáu phòng. Tầng trệt gồm phòng khách, nhà kho, phòng bếp, phòng ăn, phòng tắm và phòng ngủ của lão Triệu. Tầng một là phòng dành cho khách trọ ở lâu dài tính theo tháng, hiện tại chỉ có hai phòng đang được thuê. Tầng hai và tầng ba dành cho khách du lịch tạm trú ngắn hạn, do lúc này đang trái mùa nên không có ai ở.

Vừa bước vào phòng, Tô Hân Nghiên và Trương Hạo Hiên đều cảm thấy rất ưng ý. Họ quyết định thuê hai căn phòng ở tầng hai.

“Mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng bên trong, chỉ có phòng tắm là dùng chung với những người khác ở cùng tầng, nhưng bây giờ không có ai nên cũng xem như phòng tắm riêng rồi.” - Lão Triệu nói. “Còn về chuyện ăn uống, các cháu có thể ăn ở ngoài hoặc đăng ký ăn tại nhà tôi. Tự hào mà kể thì lúc trước già đây cũng là đầu bếp có tiếng đấy.”

“Ý anh thế nào, họa sĩ Trương?” - Tô Hân Nghiên xin ý kiến.

“Vậy chúng cháu sẽ ăn ở đây luôn.” - Trương Hạo Hiên trả lời trực tiếp với lão Triệu và đưa tiền đặt cọc cho ông.

Sau khi để lại hành lý ở phòng, Trương Hạo Hiên ra ngoài tham quan để tìm ý tưởng. Mặc dù anh bảo cô có thể đi bất kỳ đâu tùy thích nhưng Tô Hân Nghiên cũng không có kế hoạch đặc biệt nào cả nên cô vẫn quyết định đi theo ông chủ của mình.

Đến buổi tối, họ cùng nhau trở về dùng bữa với lão Triệu. Hai vị khách thuê phòng ở tầng một do có công việc nên hôm nay không về ăn tối. Trong phòng ăn lúc này chỉ có ba người.

“May mà có hai cháu ở đây, không thì hôm nay ông già này phải ăn tối cô đơn một mình rồi.” - Lão Triệu vui vẻ nói.


Trong bữa ăn, ông lão liên tục bắt chuyện với họ. Vì nghĩ cả hai là bạn của An Thanh Phong nên nội dung ông lão đề cập đến chủ yếu xoay quanh hắn ta.

Thỉnh thoảng, Trương Hạo Hiên lén quay sang quan sát nét mặt của Tô Hân Nghiên, dường như cô đã thoải mái hơn khi nhắc đến cái tên đó khiến anh cũng cảm thấy yên tâm hơn phần nào.

“Phải rồi, An Thanh Phong lúc đến đây có mang theo một thứ, để tôi gửi lại cho hai cháu làm kỷ niệm.” - Lão Triệu nói trong lúc thu dọn chén dĩa. - “Các cháu ra trước nhà kho đợi ông một lúc.”

“Dạ không cần đâu, ông cứ giữ lấy nó đi ạ.” - Tô Hân Nghiên từ chối. Cô có ưa gì An Thanh Phong đâu mà phải giữ kỷ vật của hắn, cứ để người xem hắn như con trai mình là lão Triệu giữ sẽ có ý nghĩa hơn.

“Tôi vẫn còn nhiều kỉ vật khác của An Thanh Phong lắm, lại sống gần ngay mộ của nó. Riêng món này tôi không biết dùng làm gì nên giao lại cho hai cháu thì tốt hơn. Đã cất công đến tận đây thì chắc chắn tình cảm giữa mấy đứa rất tốt, đâu thể chỉ ghé qua viếng mộ rồi về được.” - Lão Triệu thuyết phục.

“Thật sự không cần đâu mà.” - Trương Hạo Hiên cũng nói giúp cô.

Thế nhưng lão Triệu bỏ ngoài tai, vờ như không nghe thấy, tiếp tục lục lọi trong nhà kho. Tô Hân Nghiên đưa mắt nhìn Trương Hạo Hiên, khẽ lắc đầu, ý bảo anh sẽ không thuyết phục được ông lão đâu. Cô tự nhủ khi trở về tỉnh D sẽ vứt món kỷ vật này đi, dù điều đó trái với mong muốn của ông lão nhưng quả thật không còn cách nào khác.


Một lúc sau, lão Triệu đem ra một vật mỏng hình chữ nhật, được bọc vải bên ngoài. Do đã từng tiếp xúc nhiều nên Tô Hân Nghiên lập tức nhận ra vật ở trong là một khung tranh.

Hoá ra An Thanh Phong cũng thích hội họa, thế mà mình không biết cơ đấy, Tô Hân Nghiên thầm nghĩ, mang món đồ này theo bên người trong lúc chạy trốn chứng tỏ hắn ta rất quý nó.

“Các cháu nhìn xem, tôi không rành nghệ thuật lắm nên không hiểu được ý nghĩa của bức tranh nhưng vẫn thấy nó rất đẹp.” - Lão Triệu đã tháo xong lớp bọc bên ngoài. - “An Thanh Phong không nói tác giả là ai nhưng chắc hẳn người đó phải là một hoạ sĩ lừng danh nào đấy.”

Thấy sắc mặt của Tô Hân Nghiên cực kỳ ngạc nhiên, lão Triệu hỏi tiếp: “Sao thế? Bức tranh này của hoạ sĩ nổi tiếng thật à?”

“Dạ phải. Về vấn đề đó, cháu sẽ kể với ông sau.” - Tô Hân Nghiên trả lời.

Phong cách của bức tranh này, không thể nhầm lẫn đi đâu được, cô chắc chắn nó là tác phẩm của Trương Hạo Hiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận