- Ngươi là ai?
- Ngươi là ai?
Cảnh Phỉ Nhi cùng Ngải Hàm Sương, đồng thời từ ngoài cửa cùng phòng đi đến trong sân, sắc mặt không tốt nhìn đối phương.
- Ngươi vừa rồi gọi hắn, sư tôn?
- Ngươi lại bái loại phế vật này làm thầy? Là cảm thấy tu luyện vô vọng phá bình phá vỡ sao?
Cảnh Phỉ Nhi trào phúng.
- Ngươi biết cái rắm, loại người ngoài như ngươi, nào biết sư tôn ta tốt.
Nụ cười trên mặt Ngải Hàm Sương không kiềm chế được nhộn nhạo ra.
- Sư tôn ta, siêu hào phóng!
- Hắn ta tốt? Hắn? Hai người rốt cuộc là quan hệ gì?
Vẻ đắc ý trên mặt Cảnh Phỉ Nhi bị một loại vẻ mặt phức tạp thay thế.
- Chúng ta..
Ngải Hàm Sương cúi đầu e lệ cười.
Là dựa vào linh thạch thúc đẩy quan hệ thầy trò, nàng không tiện nói.
- Các ngươi? Hai người các ngươi không biết xấu hổ!
Cảnh Phỉ Nhi tức giận.
Rất tức giận!
- Ngươi có biết nói chuyện hay không?
- Còn nói lung tung nữa cẩn thận ta xé nát miệng của ngươi!
Ngải Hàm Tuyết từ trong phòng đi ra.
So với Ngải Hàm Sương dí dỏm đáng yêu hơn.
Ngải Hàm Tuyết có chút thiên phú làm người chanh chua.
Từ Hằng đâu.
Đang dựa vào cột trụ trên đại sảnh cười ha hả, ăn Mạnh Nhàn lúc trước làm kem không có gì, so với ở trong mùa đông khắc nghiệt, ăn kem xem thiếu nữ xinh đẹp cãi nhau càng thú vị hơn.
- Không biết tự lượng sức mình!
Cảnh Phỉ Nhi cười lạnh một tiếng.
Đi nhanh vào đại sảnh, đem một đống hồ sơ trong tay ném mạnh lên bàn dài.
Thân thể nhẹ nhàng bay về phía trước, đưa tay bóp cổ Ngải Hàm Sương.
Tay kia rất nhanh ngưng tụ linh lực, một đạo điện quang từ đầu ngón tay toát ra, trực tiếp nhằm phía Ngải Hàm Tuyết.
- Ác ác ác! Đánh nhau, đánh nhau!
- Sư tỷ này cảnh giới rất cao, tỷ muội Ngải gia chết chắc rồi!
- Không đến mức đó chứ? Cãi nhau mà thôi, nàng ta dám giết hại đồng môn?
- Đừng sợ, sư thúc sẽ ra tay.
- Hàm Sương muội muội hồ đồ a, chọn ai không tốt, chọn Từ sư thúc làm sư tôn.
Hả?
Lời này không thích hợp?
Từ Hằng ngẩng đầu, muốn từ trong đám người xem náo nhiệt trên hành lang tìm được người nói lời này.
Ngải Hàm Tuyết cùng Ngải Hàm Sương đều vừa mới luyện khí không lâu.
Cảnh Phỉ Nhi đã ở tầng cao nhất của Kết Đan.
Dựa theo lẽ thường, Cảnh Phỉ Nhi đối phó với bọn họ, hẳn là thoải mái giống như học sinh trung học đánh búp bê sữa vừa tròn tháng.
Nhưng thực tế là vậy.
Ngải Hàm Tuyết và Ngải Hàm Sương ngồi ở eo bụng Cảnh Phỉ Nhi.
Một cái tát mặt, một cái bóp chân, đánh Cảnh Phỉ Nhi mặt mũi bầm dập vô lực đánh trả.
Cảnh Phỉ Nhi vung cánh tay, vô lực thét chói tai.
Nàng giống như bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn chặn, linh lực trong cơ thể căn bản điều động không nổi.
Đừng nói công pháp phù triện, ngay cả tung bay hai tỷ muội Ngải gia cũng không làm được.
Chẳng lẽ Quy Nguyên viện này, còn có đại lão ẩn giấu nào che chở Từ Hằng?
Whoa!
- Cứu với! Thả ta ra!
- Được rồi!
Ăn xong hai cây kem, Từ Hằng mở miệng nói.
Ngải Hàm Sương nhu thuận, nghe Từ Hằng nói lập tức dừng tay, kéo Ngải Hàm Tuyết đứng dậy.
Cảnh Phỉ Nhi không dám nói thêm, tức giận nhìn ba người một cái quay đầu chạy.
Từ Hằng nhếch miệng cười, thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh giới hiện tại của hắn đã cao hơn Cảnh Phỉ Nhi một đại cảnh giới.
Dùng thần thức khóa chặt nàng, có thể khóa chặt toàn bộ linh mạch Cảnh Phỉ Nhi, khiến nàng không thể điều động linh lực đan điền.
Tu sĩ không thể điều động linh lực, cùng phàm nhân không có gì khác nhau.
Thiếu nữ xinh đẹp bóp cổ đẹp mắt, nhưng thoạt nhìn cũng không phải dễ dàng như vậy.
Tập trung Cảnh Phỉ Nhi, Từ Hằng hao phí một nửa linh lực.
Điều này cũng làm cho Từ Hằng ý thức được mình không đủ.
Trực tiếp từ hệ thống khen thưởng bên trong đạt được tu vi, cảnh giới là tăng lên rất nhanh.
Nhưng là mình đối với linh lực chuyển hóa cùng dự trữ, so với từng bước một người tu luyện tới, vẫn là kém không ít.
Phương diện này, tiếp theo phải tăng cường nhiều hơn mới được.
- Thôi, thật kém cỏi.
- Ta còn tưởng là sư tỷ lợi hại gì chứ, ngay cả hai tỷ muội này cũng đánh không lại.
- Hàm Tuyết sư tỷ thật sự dũng mãnh, là hình mẫu lý tưởng của ta.
- Các nàng làm sao lại bái Từ sư thúc làm sư phụ chứ, ai, hồ đồ a!
Thấy không có náo nhiệt xem, đệ tử trên hành lang cũng tự trở về phòng của mình.
Quy Nguyên viện khôi phục an tĩnh ngày xưa.
Cảnh Phỉ Nhi chật vật đến sườn núi Tông Sự Phong.
Che mặt mà đi, bước chân vội vàng, thầm nghĩ lập tức trở lại phòng nhỏ của mình.
Lúc này chính là thời gian các đệ tử hoàn thành lịch lãm hoặc là nhiệm vụ trở lại tông môn.
Không ít người đều chú ý tới sự dị thường của Cảnh Phỉ Nhi.
Nàng tự cao mỹ mạo, lại được trưởng lão coi trọng, ngày thường đi đường hận không thể ngẩng đầu lên trời.
- Cảnh sư tỷ, ngươi làm sao vậy?
Một cái thân hình nhỏ nhắn xinh xắn nữ tu ngăn cản nàng "Quan tâm" đứng lên.
- Không có việc gì.
Cảnh Phỉ Nhi cúi đầu nói liền chuẩn bị rời đi.
- Trời ạ! Cảnh sư tỷ mặt của ngươi làm sao vậy? Như thế nào xanh một khối tím một khối?
- Ngươi sẽ không phải là bị người cho đánh đi?
Đề - xi - ben của nữ tu nhỏ nhắn lập tức kéo cao, cảm xúc vui vẻ bộc lộ trong lời nói.
Người đi qua cũng chậm bước, tò mò nhìn lên người Cảnh Phỉ Nhi.
- Là ai đả thương Cảnh sư tỷ, chúng ta đi bẩm báo trưởng lão!
Chuyện kích thích thú vị như vậy, nếu không có một trưởng lão nào biết.
Vậy thì mọi người sẽ buồn.
- Không có chuyện gì, lúc ta tu luyện không cẩn thận ngộ thương.
Cảnh Phỉ Nhi bỏ bọn họ ra.
Dùng tay áo che mặt, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Đi cáo trạng.
Kiện cái gì?
Nếu như bị người biết, nàng là bị hai đệ tử mới vừa Trúc Cơ ấn trên mặt đất đánh thành như vậy.
Đó mới là mất mặt đến nhà bà ngoại.
Quy Nguyên viện, khẳng định có cái gì mờ ám.
Cũng may Từ Hằng sắp dọn đi rồi.
Chờ hắn đi Bạch Vũ viện làm quản sự, chính mình thế nào cũng phải đi qua đem Bạch Vũ viện nhấc lên, lại tại chỗ phế đi tu vi hai đệ tử kia là được.
Cảnh Phỉ Nhi tức giận tính toán.
Hậu tri hậu giác từ trong túi trữ linh lấy ra hai mỹ nhan đan nhét vào trong miệng.
- Sư tôn! Chúng ta lợi hại đi!
Ngải Hàm Tuyết chạy chậm tới trước mặt Từ Hằng, ngẩng đầu lên tranh công nói.
- Ngươi gọi ta là gì?
Để tiện nhận dạng, quần áo của chị em Ngải gia có chút không giống nhau.
Trên quần áo Ngải Hàn Sương là sương hoa hình chữ gạo, Ngải Hàm Tuyết là bông tuyết hình tròn.
Thông qua quần áo, rất dễ dàng có thể phân biệt được hai người bọn họ.
- Ta cùng muội muội một mẫu đồng thai, tự nhiên cũng phải sư tòng một người.
- Từ sư thúc đã nhận muội muội làm đệ tử, cũng nhận ta đi? Ngài yên tâm, ta không cần thêm lễ gặp mặt.
Ngải Hàm Tuyết lùi lại một bước.
Sửa sang lại quần áo tóc lộn xộn đánh nhau, chắp tay khom lưng thỉnh cầu.
Từ Hằng không nói tiếp, đầu tiên là mở ra Thiên Nhãn.
[Tính danh: Ngải Hàm Tuyết.]
[Cảnh giới: Luyện Khí tầng ba.]
[Khí vận: Chưa định.]
[Mệnh thế: Nàng này chính là tơ hồng như ý ngọc mệnh cách, gả phu vượng phu, bái sư vượng sư, thành tựu hạn mức cao nhất, quyết định bởi dựa vào người hạn mức cao nhất.]
[Đặc thù nhắc nhở: Nữ nhân này trên người chỉ có nửa phiến Như Ý Ngọc, nếu có thể tập hợp thành một đôi, có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất.]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...