Dâu Trưởng

Trưởng nữ Nguyên Gia Ninh của Nguyên Tu Chi vào lúc năm tuổi, có một ngày đột nhiên chạy vào thư phòng phụ thân, hỏi phụ thân đang xử lý công vụ: "Phụ thân, Ninh nhi không phải là nữ nhi của người sao? Phụ thân của Ninh nhi là người khác sao?"

Phụ thân giận dữ trả lời nàng chính là một cái tát, thân thể nàng nho nhỏ không chịu nổi ngã nhào trên sàn đất, nàng oa oa khóc lớn lên từ trước đến nay chưa từng có ai đánh nàng.

Nàng từ nhỏ đến lớn, thậm chí đến khi nàng trưởng thành, phụ thân già đi, đây là lần duy nhất nàng bị đánh, bởi vì rất đau, bởi vì rất nặng, cho nên nàng khắc sâu vào trí nhớ, cả đời khó quên.

Phụ thân từ trước đến giờ xem nàng như một tác phẩm yêu thích trong lòng, nàng vẫn cho rằng mình là đứa trẻ được thương yêu nhất trong nhà, đệ đệ muội muội cũng không được yêu thích bằng nàng, cho nên một cái tát này của phụ thân làm cho nàng tổn thương lại càng nghiêm trọng.

Nhưng mà lần này phụ thân một chút cũng không thương tiếc nàng, chỉ lạnh lùng quát lớn một tiếng: "Cút."

Nguyên Gia Ninh đầy bụng uất ức.


Nàng chỉ là nghe được hạ nhân bàn luận xôn xao, nói nàng có thể không phải nữ nhi ruột thịt của phụ thân, nói phụ thân thật sự của nàng rất có thể là cái gì họ Hà, nói nương nàng trước kia còn gả qua người khác, cho nên nàng mới đến tìm phụ thân thương yêu nàng nhất giải thích nghi hoặc, không nghĩ tới phụ thân căn bản không trả lời vấn đề nàng, ngược lại động thủ đánh người.

Cho tới nay, so với mẫu thân tỉnh táo cẩn thận, Nguyên đại tiểu thư thích phụ thân của mình hơn, nàng cho rằng vô luận bản thân làm cái gì, phụ thân cũng sẽ dung túng nàng, nhưng không ngờ phụ thân thường ngày dịu dàng cười đáng yêu lại trở mặt giống như lật sách.

Nàng căn bản không biết phụ thân tại sao túc giận nha!

Nguyên Gia Ninh sau khi lớn lên một chút mới biết được, nương của mình trước kia quả thật đã từng gả cho người khác, hơn nữa sau khi cùng chồng trước hòa ly, nhanh chóng tái giá với phụ thân.

Hơn nữa đích thật là sau cưới không lâu liền phát hiện mang thai, mặc dù cũng là sau cưới gần mười một tháng mới sinh hạ nàng, tuy là mặc kệ đại phu nào suy tính, đều là sau cưới mới mang thai, nhưng mà thời gian ngày hôm đó thật sự rất khéo léo, vì vậy đã có nha hoàn xấu bụng miệng mồm linh tinh nói mẫu thân không phải, nói là nàng mang thai rồi mới gả vào Nguyên gia, Nguyên Tu Chi thay người nuôi dưỡng nữ nhi không công trong nhà.

Hiểu lí lẽ Nguyên Gia Ninh lúc đó mới biết, câu hỏi lúc trước của mình lỗ mãng cỡ nào, lại còn tổn thương sâu nặng đến mẫu thân cỡ nào, cho dù chuyện cách nhiều năm, mỗi lần hồi tưởng lại, nàng cũng không nhịn được muốn đánh mình vài cái bạt tai.

Ở trong ấn tượng của nàng, chưa bao giờ có chuyện có thể làm khó phụ thân, hắn chỉ có đối với chuyện của mẫu thân hết sức thận trọng, mặc dù ở ngoài mặt thoạt nhìn cũng là trầm tĩnh lạnh nhạt, kì thực mỗi một chuyện làm cho mẫu thân đều trải qua nghĩ sâu tính kỹ, bảo đảm đối với nàng có ích không có hại mới có thể làm.

Người khác chỉ cần đối với mẫu thân có một chút bất kính hay tổn thương, hắn sẽ phản kích trả lại gấp trăm lần, cho dù là con gái của mình làm thương tổn thê tử, hắn cũng sẽ không tha thứ.

Chỉ là, Nguyên Gia Ninh trưởng thành vẫn không nhịn được len lén hỏi phụ thân: "Phụ thân, chẳng lẽ người lại thật sự một chút cũng không có hoài nghi tới, cũng không để ý sao?"

Nguyên Tu Chi liếc nàng một cái, đối với nha đầu không nên thân này đúng là hận không thể gõ đầu nàng vài cái.


"Hoài nghi cái gì? Để ý cái gì? Nương ngươi là thê tử của ta, hài tử của nàng chính là hài tử của ta, khi nàng gả cho cha vẫn còn là thị xử, đừng nói ngươi vốn chính là con của ta. . . . . . Cho dù coi như trong lòng ngươi chảy dòng máu của người khác, ngươi cũng phải họ Nguyên, làm đứa trẻ của Nguyên gia."

Nguyên Gia Ninh bừng tỉnh hiểu ra, nàng hiểu được phụ thân thâm tình, phụ thân đã yêu ai yêu cả đường đi, phàm là cùng nương có liên quan đều yêu thích hết.

Chỉ là, nói đi nói lại, nàng rốt cuộc là hài tử của ai à?

Thật sự là con phụ thân sao?

Buổi tối, Nguyên Tu Chi đem chuyện đại nữ nhi tìm hắn nói chuyện cặn kẽ nói cho thê tử, hơn nữa căm giận mà gõ gõ đầu giường.

"Buồn cười, nàng lại còn dám hoài nghi mình không phải là con của lão tử."


Vân Thanh La vừa bực mình vừa buồn cười.

"Nàng ngốc như vậy, rốt cuộc là giống ai đây? Thật lo lắng sau này trưởng thành bị nam nhân xấu khi dễ rồi."

"Ngày mai đều đuổi đi hết những nha hoàn nói nhảm bên cạnh nàng, thay đổi vài người đàng hoàng có thể tin. Thật là, đã nhiều năm như vậy, lời đồn đại chuyện vô căn cứ đó làm sao lại không thể chấm dứt?"

Vân Thanh La cười như không cười nhìn hắn, "Ai bảo trong phủ của ta có một Diệp di nương, lại còn cả ngày trầm mặc ít nói, không có gì bậy bạ sao có thể truyền, người khác cũng chỉ có thể lấy ta người chánh thê này nói huyên thuyên thôi. Các nàng còn chờ xem phu quân coi ta như đố phụ đuổi ra khỏi cửa đấy."

Nguyên Tu Chi cười ha hả, đưa đôi tay vẫn như cũ không giảm mị lực ôm thê tử vào trong lòng.

"Vậy hãy để cho các nàng đợi đi! Đợi đến chúng ta cùng nhau vào quan tài, cứ tùy tiện các nàng nói lảm nhảm cho đã miệng đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui