Đấu Trường Sinh Tử

Trong khi chạy xộc tới thang máy, tôi ném cây cung sang một bên và chiếc ống tên sang bên kia. Tôi lướt nhanh qua con mắt kinh ngạc của mấy gã Avox canh gác rồi đấm tay vào nút số mười hai. Cánh cửa khép lại, thang máy đưa tôi lao vút lên. Tôi muốn trở lại tầng của mình trước khi những giọt nước mắt lăn xuống má. Nghe thấy tiếng người khác gọi mình từ phòng khách, nhưng tôi vẫn phóng thẳng theo hành lang về phòng, cài chốt cửa và nhảy huỵch lên giường. Rồi tôi bắt đầu nức nở.

Vậy là xong! Tôi đã hủy hoại mọi thứ! Nếu như từng có một chút cơ hội nào đó, thì tôi đã đánh mất nó khi bắn mũi tên về phía Ban Tổ chức mất rồi. Họ sẽ làm gì tôi? Bắt tôi ư? Hay hành hình? Hoặc giả cắt lưỡi và biến tôi thành một người Avox để tôi có thể phục vụ những đấu thủ tương lai của Panem? Tôi đã nghĩ gì chứ, bắn Ban Tổ chức ư? Dĩ nhiên không phải thế; tôi chỉ bắn vào trái táo đó bởi quá tức giận khi không được ai quan tâm đến. Tôi không hề muốn bắn bất kỳ ai trong số họ. Nếu tôi muốn thì hẳn họ đã mất mạng.

Ồ, mà chuyện đó thì có sao? Dù sao thì trông tôi cũng không có vẻ gì là sẽ chiến thắng ở Đấu trường. Ai quan tâm đến việc họ sẽ làm gì tôi chứ? Điều khiên tôi thực sự lo lắng là họ sẽ làm gì mẹ và Prim, rồi gia đình sẽ phải chịu đựng đau đớn đến mức nào vì tính bốc đồng của tôi. Liệu người ta sẽ tước tài sản của họ, hay đưa mẹ tôi vào tù và Prim vào nhà cộng đồng, hay giết họ? Người ta sẽ không giết họ chứ? Tại sao lại không? Đám người ấy thì quan tâm đến cái gì?

Lẽ ra tôi nên ở lại và xin lỗi. Hoặc cười to, như đó là một trò đùa lố. Rồi có thể tôi sẽ nhận được chút sự khoan hồng. Nhưng thay vào đó tôi lại hiên ngang đi ra với một thái độ thiếu tôn trọng nhất có thể.

Haymitch và Effie đang gõ cửa phòng tôi. Tôi la lớn bảo họ đi. Cuối cùng thì họ cũng đi. Tôi khóc suốt hơn một tiếng. Rồi tôi cứ nằm cuộn tròn trên giường, vuốt ve tấm ga lụa, ngắm nhìn mặt trời lặn ở chốn phồn hoa giả tạo Capitol.

Ban đầu, tôi nghĩ đám bảo vệ sẽ đến tìm mình. Nhưng sau đó, khả năng ấy có vẻ mất dần. Tôi đã bình tĩnh lại. Họ vẫn cần một đấu thủ nữ đến từ Quận 12 chứ? Nếu muốn trừng phạt tôi, họ có thể làm thế công khai. Chờ đến khi tôi vào Đấu trường và đưa những con thú hoang bị bỏ đói đến vồ tôi. Chắc chắn là họ sẽ không cho tôi cây cung nào để tự vệ.

Trước đó họ sẽ cho tôi một số điểm thấp nhất, để không ai có đủ lý trí lại đi tài trợ cho tôi. Đó là điều sẽ xảy ra tối nay. Bởi vì phần luyện tập không cho người ngoài xem, Ban Tổ chức sẽ báo điểm của từng đấu thủ. Việc này giúp khán giả có một gợi ý ban đầu để đánh cược trong thời gian diễn ra Đấu trường. Số điểm sẽ từ một đến mười hai, một là vô cùng tệ hại và mười hai là xuất sắc đến mức khó có cửa đạt được, cho biết triển vọng của từng đấu thủ. Những điểm số không đảm bảo người thắng cuộc. Nó chỉ chứng tỏ khả năng của đấu thủ được thể hiện trong tập luyện. Bước vào đấu trường với nhiều yếu tố khác nhau, nhiều đấu thủ có điểm cao vẫn gục ngã ngay từ đầu. Vài năm trước, một chàng trai đã chiến thắng sau khi chỉ nhận được điểm ba trong tập luyện. Tuy vậy, số điểm có thể giúp ích hay gây thiệt thòi cho mỗi đấu thủ qua việc nhận tài trợ. Tôi từng hy vọng khả năng bắn cung sẽ giúp mình có được điểm sáu hay bảy, cho dù tôi không thực sự mạnh mẽ. Lúc này tôi chắc chắn mình sẽ nhận điểm thấp nhất trong hai mươi tư người. Nếu không ai tài trợ tôi, khả năng sống sót của tôi chỉ còn là con số không.

Khi Effie gõ cửa gọi ăn tối, tôi quyết định đi cùng. Điểm số sẽ được phát trên truyền hình vào tối nay. Tôi không thể che giấu mãi những gì vừa xảy ra. Tôi vào phòng tắm lau rửa, nhưng mặt vẫn lốm đốm đỏ.

Mọi người đang đợi ở bàn ăn, trong đó có cả Cinna và Portia. Tôi ước gì những nhà tạo mẫu không có mặt, bởi vì vài lý do, tôi không muốn làm họ thất vọng. Dường như tôi đã liệng đi không cần suy nghĩ toàn bộ thành quả của họ trong lễ khai mạc. Tôi tránh nhìn vào bất kỳ ai trong khi múc một muôi xúp cá đầy. Vị mặn của nó làm tôi nhớ lại những giọt nước mắt của mình.

Trong khi người lớn bắt đầu tán dóc về dự báo thời tiết, tôi lấm lét nhìn Peeta. Cậu nhướng lông mày. Một câu hỏi. Vừa xảy ra chuyện gì à? Tôi chỉ khẽ gật đầu. Sau đó, khi bữa chính được bày ra, Haymitch nói, “Nào, tán chuyện đủ rồi - thế hôm nay mấy đứa thể hiện có tệ lắm không?”

Peeta nhanh nhảu. “Cháu chẳng biết là nó lại quan trọng thế. Trong khi cháu thể hiện, thậm chí không ai buồn nhìn. Họ đang hát nhố nhăng gì đó, cháu nghĩ thế. Bởi vậy, cháu cứ ném vài quả tạ cho đến khi họ nói cháu có thể đi.”

Điều đó làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Peeta không tấn công Ban Tổ chức, nhưng ít ra cậu ấy cũng bực bội.

“Còn cháu thì sao, cháu yêu?” Haymitch nói.


Cách Haymitch gọi tôi là cháu yêu đủ gây cáu tiết đến mức tôi buộc phải nói điều gì đó. “Cháu bắn một mũi tên về phía Ban Tổ chức.”

Mọi người lập tức dừng ăn. “Cháu làm sao cơ?” Giọng nói run rẩy của Effie xác nhận điều tôi e ngại về hình huống xấu nhất.

“Cháu bắn tên vào họ. Không hẳn là vào họ. Về hướng họ. Giống như Peeta nói, lúc cháu bắn thì họ làm lơ và cháu chỉ… cháu chỉ mất bình tĩnh, nên cháu bắn quả táo khỏi miệng con heo quay ngu xuẩn của họ!” Tôi bướng bỉnh nói.

“Và họ đã nói gì?” Cinna thận trọng hỏi.

“Không gì cả. Hoặc là em không biết. Em bước ra ngay sau đó,” tôi nói.

“Mà không bị đuổi đi ư?” Effie há hốc.

“Cháu tự đuổi mình đi,” tôi nói. Tôi nhớ lại mình đã hứa với Prim thế nào, rằng sẽ cố gắng hết sức để giành chiến thắng, giờ thì tôi cảm thấy như có hàng tấn than đổ ụp xuống đầu mình.

“Chậc, thế đấy,” Haymitch nói. Rồi ông ấy phết bơ lên ổ bánh.

“Theo bác họ có bắt cháu không?” tôi hỏi.

“Có lẽ. Thật đau khi phải thay thế cháu vào lúc này,” Haymitch nói.

“Còn gia đình cháu thì sao?” tôi nói. “Liệu họ có bị ngược đãi không?”

“Không đâu. Chuyện cháu bị bắt cũng khó xảy ra lắm. Này nhé, họ sẽ phải tiết lộ điều gì đã xảy ra ở Trung tâm Huấn luyện và giải thích cho người dân nhằm nhận được sự ủng hộ nào đó. Mọi người sẽ muốn biết cháu đã làm gì. Nhưng người ta không thể cho họ biết vì đó là bí mật, nên có bắt cháu cũng vô ích.” Haymitch nói. “Nhiều khả năng họ sẽ đày đọa cháu ở Đấu trường.”

“Dù sao họ cũng hứa hẹn sẽ làm thế với chúng cháu rồi,” Peeta nói.


“Rất đúng,” Haymitch nói. Thật sự tôi không nghĩ chuyện này lại xảy ra. Họ đang chân thành động viên tôi. Haymitch nhón một miếng sườn heo, điều này khiến Effie cau mày, rồi ông nhúng nó vào cốc rượu của mình. Ông lại thó một khoanh thịt và bắt đầu cười khẽ. “Gương mặt họ trông như thế nào?”

Môi tôi vênh lên. “Sốc. Hoảng sợ. À, một số thì buồn cười lắm.” Một hình ảnh vụt qua trong đầu tôi. “Một gã vấp chân ngã vào tô rượu pân ở đằng sau.”

Haymitch cười ha hả, tất cả chúng tôi đều cười - ngoại trừ Effie, mặc dù bà ta cũng đang nén cười. “Ừ thì, họ cũng đáng bị như thế. Nhiệm vụ của họ là để ý đến cháu. Và họ không có lý do gì để làm lơ nếu chỉ vì cháu đến từ Quận 12.” Rồi cặp mắt bà đảo xung quanh như thể vừa nói điều gì hoàn toàn báng bổ. “Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ là thế,” bà ta không nói với riêng ai.

“Cháu sẽ nhận được số điểm thậm tệ,” tôi nói.

“Điểm số chỉ có ý nghĩa với những người thật xuất sắc; không ai để ý nhiều đến những thí sinh tồi hay làng nhàng cả. Ai cũng biết rằng em có thể cố tình giấu nghề bằng cách lấy điểm thấp. Người ta vẫn dùng chiến thuật đó,” Portia nói.

“Em hy vọng người ta sẽ nghĩ như thế vì có thể em sẽ nhận được điểm bốn,” Peeta nói. “Thật đấy. Còn gì đáng chán hơn là nhìn một thí sinh nhặt viên tạ và ném nó đi được vài mét? Có viên nằm ngay dưới chân cháu.”

Tôi cười xòa với cậu và nhận ra mình đang đói meo. Tôi cắt một miếng thịt heo, nhúng vào khoai tây nghiền và bắt đầu ăn. Thế là ổn. Gia đình tôi được an toàn. Và chỉ cần họ an toàn, nhưng điều khác không còn đáng lo nữa.

Sau bữa tối, chúng tôi vào phòng khách xem số điểm trên ti vi. Đầu tiên họ chiếu một bức hình của đấu thủ, rồi nhấp nháy lên điểm số phía dưới. Bọn Nhà nghề tất nhiên nhận được số điểm từ tám đến mười. Hầu hết bọn khác nhận điểm trung bình là năm. Thật ngạc nhiên, Rue được điểm bảy. Không biết cô bé đã thể hiện gì với giám khảo, nhưng hẳn sự bé con của nó cũng là một điểm ấn tượng.

Quận 12 xuất hiện cuối cùng, như thường lệ. Peeta nhận điểm tám, vậy là ít nhất một hay hai người trong Ban Giám khảo cũng đã quan sát cậu ấy. Tôi bấm móng vào lòng bàn tay khi khuôn mặt tôi xuất hiện, chờ đợi điều tồi tệ nhất. Rồi họ nháy số điểm mười một trên màn hình.

Mười một điểm!

Effie Trinket thét lên, mọi người vỗ vào lưng tôi, hoan hô và chúc mừng. Dường như đó không phải sự thật.

“Hẳn phải có sai sót. Làm sao… làm sao chuyện đó xảy ra được?” tôi hỏi Haymitch.


“Có khi họ thích tính khí của cháu,” ông nói. “Phải có những màn trình diễn thực sự. Họ cần những đấu thủ máu lửa.”

“Katniss, Cô gái Lửa,” Cinna nói và ôm tôi. “Ồ, rồi em sẽ thấy bộ váy trong buổi phỏng vấn của mình.”

“Lại lửa nữa à?” tôi hỏi.

“Đại khái thế,” anh nói tinh quái.

Peeta và tôi chúc mừng lẫn nhau, thêm một khoảnh khắc ngượng nghịu nữa. Chúng tôi đều đã làm tốt, nhưng điều đó thì có ý nghĩa gì với người kia? Tôi trốn vào phòng mình càng nhanh càng tốt và vùi đầu dưới tấm trải giường. Một ngày căng thẳng, nhất là cơn khóc, đã vắt kiệt sức của tôi. Tôi thiếp đi, nhẹ nhõm, khuây khỏa, con số mười một vẫn nhấp nháy trước mắt.

Bình minh đến, tôi nằm trên giường một lúc, nhìn vầng dương ló dạng trong một buổi sáng đẹp trời. Hôm nay là Chủ nhật. Chúng tôi luôn dành những ngày chủ nhật để tích trữ cho tuần kế tiếp. Dậy sớm, săn bắn, hái lượm rồi đổi chác tại chợ Hob. Tôi tự hỏi Gale sẽ thế nào khi không có tôi. Cả hai chúng tôi đều có thể đi một mình, nhưng sẽ tốt hơn nếu đi săn cùng nhau. Nhất là với những con mồi lớn. Nhưng kể cả với những việc nhỏ hơn, có người đi cùng san sẻ gánh nặng sẽ khiến công việc nuôi sống gia đình gian nan phần nào trở nên thú vị.

Tôi khá vất vả khi đi săn một mình trong khoảng sáu tháng trước khi gặp Gale lần đầu trong rừng. Đó là một ngày Chủ nhật tháng Mười, trời giá buốt tiêu điều. Buổi sáng tôi giành hạt điều với bọn chồn, đến chiều ấm hơn một chút thì lội xuống vũng cạn để hái cát nhĩ. Dù lũ thú vẫn xuất hiện, tôi chỉ bắn được một chú chồn đang chạy trước mũi giày để tìm nhặt hạt sồi, trong khi các nguồn thức ăn khác đã bị tuyết bao phủ cả. La cà trong rừng xa hơn thường lệ, tôi vội trở về nhà, tay kéo theo chiếc bao bố thì đột nhiên nhìn thấy một con thỏ đã chết. Cổ nó bị treo lủng lẳng bởi một sợi dây mảnh phía trên đầu tôi tầm ba mươi xăng ti mét. Cách đó khoảng mười lăm mét là một con khác. Tôi nhận ra những chiếc bẫy giật bởi cha tôi đã từng dùng chúng. Khi con mồi chạm bẫy, nó bị nhấc bổng lên không trung ngoài tầm với của những loài thú háu ăn khác. Do đã tập đặt bẫy suốt mùa hè nhưng không thành nên tôi đặt bao bố xuống để xem xét. Tôi đang định rờ vào sợi dây treo con thỏ thì có giọng nói cất lên. “Nguy hiểm đấy.”

Tôi giật lùi lại khi Gale lừ lừ xuất hiện sau một thân cây. Hẳn anh đã quan sát tôi từ nãy đến giờ. Mới chỉ mười bốn tuổi nhưng đã cao xấp xỉ một mét tám, trông anh chững chạc như người lớn. Tôi đã thấy anh quanh khu Vỉa than và ở trường. Và vào một lần khác nữa. Anh cũng mất cha trong cùng vụ nổ hầm mỏ đã cướp lấy cha tôi. Vào tháng Giêng, tôi và anh cùng đứng nhận huân chương dũng cảm cho cha mình ở Tòa Tư pháp. Anh cũng là một người con lớn mất đi đấng sinh thành. Tôi còn nhớ hai cậu em nhỏ của anh ôm chặt lấy mẹ, một phụ nữ đang mang bầu và có vẻ sẽ sinh trong vài ngày tới.

“Tên em là gì?” anh nói, tiến lại và tháo con thỏ khỏi chiếc bẫy. Anh có ba con khác đang gài trên thắt lưng.

“Katniss,” tôi nói lí nhí.

“Ừ, Catnip, ăn cắp sẽ bị phạt tội chết đấy, hay là em chưa biết?” anh nói.

“Katniss,” tôi nói to hơn. “Em có ăn cắp đâu. Em chỉ muốn xem cái bẫy của anh. Bẫy của em chẳng bắt được gì cả.”

Anh quắc mắt nhìn tôi, không dễ bị thuyết phục. “Vậy em bắt được con chồn bằng cái gì?”

“Em bắn nó.” Tôi lấy ra cây cung từ sau vai. Tuy dùng loại cung nhỏ mà cha đã làm cho, nhưng tôi vẫn tập với loại cung tiêu chuẩn khi có thể. Hy vọng đến mùa xuân tôi có thể bắn hạ vài con thú lớn.

Gale dán mắt vào cây cung. “Anh xem được không?”


Tôi đưa cho anh. “Nhớ là, ăn cắp sẽ bị phạt tội chết đấy.”

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh cười. Nó biến anh từ một mối đe dọa trở thành một người mà tôi thật sự muốn được biết. Nhưng phải vài tháng sau tôi mới đáp trả nụ cười đó.

Rồi chúng tôi nói chuyện săn bắn. Tôi nói có thể đưa anh cây cung nếu anh có thứ gì khác để trao đổi. Không phải thức ăn. Ý tôi là những món nghề. Tôi muốn tự mình gài bẫy để có thể mang về một đai lưng đầy thỏ mập trong một ngày. Anh đồng ý sẽ suy nghĩ về chuyện đó. Mùa qua mùa, chúng tôi bắt đầu chia sẻ một cách miễn cưỡng các ngón nghề, vũ khí và những chỗ bí mật của mỗi người, nơi sum suê mận dại hay có hàng bầy gà rừng. Anh dạy tôi đặt bẫy và câu cá. Tôi chỉ cho anh những thứ cây cỏ có thể ăn được và cuối cùng, cho anh một trong những cây cung quý giá của mình. Rồi một ngày, tuy không ai nói ra, chúng tôi trở thành một cặp. Phân công công việc và chia sẻ chiến lợi phẩm. Đảm bảo rằng nhà ai cũng có thức ăn.

Gale mang lại cho tôi cái cảm giác an toàn mà tôi đã thiếu vắng kể từ sau khi cha mất. Tình đồng đội của anh đã lấp đi những khoảng thời gian dài cô độc trong rừng. Tôi trở thành một tay săn cừ hơn nhiều khi không còn phải liên tục nhìn ra sau xem có ai đang theo dõi. Nhưng anh còn hơn một người đi săn cùng. Anh trở thành người bạn tâm tình, một người mà tôi có thể sẻ chia những suy nghĩ chưa bao giờ thổ lộ với ai. Bù lại, anh tin tưởng tôi. Đi vào rừng cùng Gale… đôi lúc tôi cảm thấy thực sự hạnh phúc.

Tôi gọi anh là bạn, nhưng từ một năm nay cái từ ấy dường như quá đơn giản cho những gì mà tôi cảm nhận được từ Gale. Một vết nhói xuyên dài qua ngực tôi. Giá như giờ này có anh ở bên! Nhưng tất nhiên là tôi không muốn thế. Tôi không muốn Gale vào Đấu trường, nơi anh sẽ mất mạng chỉ trong vài ngày. Chỉ là… chỉ là tôi nhớ anh. Và tôi ghét cái cảm giác cô đơn. Anh có nhớ tôi không? Hẳn rồi.

Tôi nghĩ về con số mười một nhấp nháy dưới tên mình tối qua. Tôi có thể biết đích xác những gì anh sẽ với tôi. “Ồ, ở đó mà cũng tiến bộ nhanh nhỉ.” Rồi anh lại cười và tôi sẽ đáp trả không hề do dự.

Tôi không thể không so sánh mối quan hệ của tôi với Gale và mối quan hệ vờ vịt với Peeta. Chưa bao giờ đặt câu hỏi về động cơ của Gale, nhưng tôi luôn nghi ngờ Peeta. So sánh như vậy quả thật không công bằng. Gale và tôi đến với nhau bởi cùng có nhu cầu tồn tại. Còn Peeta và tôi đều hiểu rằng sự sống còn của người này là sự đe dọa cho sự tồn tại của người kia. Làm sao quên điều đó được?

Effie gọi cửa, nhắc tôi rằng sẽ có một “ngày quan trọng, cực kỳ quan trọng!” nữa đang chờ. Tối mai, cuộc phỏng vấn của chúng tôi sẽ được truyền hình trực tiếp. Tôi nghĩ cả đội đều sẵn sàng để hỗ trợ chúng tôi.

Tôi bật dậy và tắm một lát, để ý kỹ hơn cái nút bấm và đi thẳng xuống phòng ăn. Peeta, Effie và Haymitch đang túm tụm quanh bàn ăn, thầm thì với nhau. Điều này có vẻ lạ, nhưng do cái đói đã làm mờ sự tò mò, tôi lấy bữa sáng đầy một đĩa trước khi gia nhập bọn họ.

Hôm nay có món hầm từ thịt cừu đun nhừ cùng với mận khô. Với một khay gạo lúa hoang nữa là hoàn hảo. Tôi ăn ngấu nghiến được một nửa thì chợt nhận ra chẳng ai nói chuyện cả. Tôi uống một ngụm cam ép và lau miệng. “Ồ, chuyện gì xảy ra vậy? Ông sẽ hướng dẫn chúng cháu về buổi phỏng vấn hôm nay chứ?”

“Đúng thế,” Haymitch nói.

“Ông không cần đợi cháu ăn xong. Cháu có thể vừa nghe vừa ăn,” tôi nói.

“À, có một sự thay đổi so với dự kiến. Về cách huấn luyện hiện tại của chúng ta,” Haymitch nói.

“Chuyện gì ạ?” tôi hỏi. Tôi không chắc cách huấn luyện hiện tại của bọn tôi là gì. Giấu bài trước những đối thủ khác là chiến thuật cuối cùng mà tôi nhớ được.

Haymitch nhún vai. “Peeta đã đề nghị được huấn luyện riêng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui