Đấu Trí


[Nguyên]
Khi tôi thức dậy thì đã sang ngày đầu đầu tiên trong tháng của sao Cự giải rồi, khoảng tám sáng, khi đang đánh răng thì nhận được điện thoại của Tiểu Vịnh.

Đoán cô nàng này đang gọi tới để hỏi tội với tư cách là người làm mai, tôi do dự cả buổi trời mới bắt máy, ai ngờ cô ấy chỉ tiếc rẻ dịu dàng bảo: “Thế tức là cậu và anh chàng người Pháp này đã ‘xong’ hết rồi hả?”
Tôi ngẫm nghĩ một chút: “Phải ha…”
Cổ bảo: “Căn bản là không hợp nhau đúng không?”
Cô ấy lại hỏi tôi một câu như vậy, “… Ôi, cũng không thể nói như vậy được, nhưng quả thật tối qua thấy rất không hợp nhau.

Hơn nữa, anh ta cũng không ở lại Trung Quốc lâu dài, tao sợ phí thời gian.”
“Nói cũng đúng…” Dù sao Tiểu Vịnh cũng bên phe tôi, “Sau này chị đây thấy ai được được thì sẽ giới thiệu cho cưng nữa nhé.”
“Ừ, vậy tao cảm ơn mày trước.”
“Có điều,” Tiểu Vịnh nói, “Thật ra mày nên gọi cho anh ta, nói chuyện haygiải thích gì đó một chút.”
Tôi nghe xong thì thấy không vui lắm, “Không phải mày bảo tao gọi điện xin lỗi chứ hả? Tao không làm gì sai hết.”
“Không phải, nhưng mày không biết đâu.

Trước khi mày tới, anh ta toàn kể về những điểm tốt của mày với bọn họ suốt thôi.”
“Nói gì về tao cơ?”
“Khen mày thông minh, nói tiếng Pháp rất hay, lại còn biết kể chuyện cười.”
Nghe đến đó, tôi cảm giác đã nhìn thấy anh chàng với cái trán vừa rộng vừa tròn ấy, bộ dáng của anh chàng không thích nói về chuyện người khác mà lại khen tôi như vậy, trong lòng bỗng có cảm giác khó chịu, hồi lâu sau tôi mới nói: “Ừ, tao biết rồi…”
Lại nói, trong suốt quá trình tôi và JP qua lại với nhau, bao gồm cả lúc này lần những thăng trầm sau đó, mỗi khi đến mức sẽ nói chia tay thì luôn có suy nghĩ cân đo đong đếm, nhỏ nhen của tôi có thể ngăn chặn sóng dữ, thay đổi tình thế.
Tôi đi dạy ở trung tâm huấn luyện, đa số những người tới học tiếng Pháp là các học sinh muốn đi du học ở Pháp hoặc người trưởng thành muốn di dân sang Canada hoặc Québec (*).

Lúc làm thủ tục giấy tờ thị thực, nếu có thư mời hoặc thư bảo đảm của người nước ngoài thì tỉ lệ thành công sẽ tăng lên khá cao.
(*) Québec là một quốc gia trực thuộc Canada, diện tích lớn gấp 3 lần Pháp, 7 lần nước Anh.
Tôi nghĩ, dù sao mình và JP cũng từng hẹn hò mấy lần, hơn nữa, việc anh có cảm tình với tôi cũng là thật, sao tôi không thể giống như những cô gái khác, biến những chàng trai mình từng hẹn hò thành các anh trai tốt, tạo thành một mạng lưới quan hệ chắc chắn cơ chứ? Vì sao tôi lại không thể duy trì tốt đẹp mối quan hệ này, tạo nền móng nho nhỏ cho con đường đi du học Pháp của con tôi sau này chứ? Phẩm chất của anh đâu có xấu, xét cái trán tròn và cái cằm tròn là biết, nhờ anh chuyện gì thì biết đâu sẽ được giúp thì sao…
Hơn nữa, ở đây còn liên quan đến Tiểu Vịnh.

Tiểu Vịnh làm việc cho anh, tôi không thể để Tiểu Vịnh bị khó xử được.
Chắc là, tôi nên gọi cho anh cú điện thoại, để chuyện này không bị kết thúc trong tình trạng quá lúng túng.
Nghĩ vậy, tôi liền gọi một cú điện thoại cho JP, chưa reng mấy tiếng thì thấy anh bắt máy, ở đầu bên kia nói với tôi: “Chào em, Claire.”

“Chào anh, JP.

Anh đang bận à?”
“Ừ, tôi sắp phải vào họp ngay.”
“À,” ‘Sắp phải vào họp’ ngay tức là vẫn chưa bắt đầu, vậy thì tôi có thể nói chuyện của mình cho xong, “Tôi cũng không có chuyện gì đâu, chỉ là muốn nói với anh, vì hôm qua tôi cảm thấy khó chịu nên mới về sớm.”
“Ừ, tôi hiểu.”
“Mỗi lần gặp anh, tôi đều rất vui…” Đột nhiên cảm thấy líu lưỡi, nếu viết nháp ra trước thì hay rồi.
“…”
Thời gian gấp rút lại thêm thiếu tình cảm, thế nên sau những lời chào hỏi chào đầu, tôi bỏ bớt phần thân bài mà nhảy ngay tới kết đoạn, “Dù sao thì sau này nếu anh có quay lại Thẩm Dương thì nhớ tìm tôi đi ăn nhé, à, tôi sẽ mời anh, sau đó anh ở đây mà có cần gì thì tôi cũng có thể giúp một tay.

Được rồi, vậy đi, anh vào nhé.” Tôi nói.

Điện thoại vẫn chưa bị cắt, tôi không nghe tiếng báo bận, thế nên cũng không bỏ máy xuống.
Hôm nay tôi kể lại chuyện ngày xưa cho mọi người nghe tới đoạn này, cũng cảm giác lúc đó mình không cúp máy trước, thật ra cũng vì bản thân tôi cũng đang chờ đợi một điều gì đó.
Tôi đang chờ đợi gì chứ?
Một phản ứng nho nhỏ nào đó của JP? Một câu trả lời? Một chút tiếc nuối hay một cơ hội xoay chuyển? Hay là tôi trừng hai mắt, đá cái này đến cái khác vào tình yêu đang chờ đợi trong góc nhà của mình?
“Claire,” Mãi lâu sau anh mới lên tiếng, “Tôi có thể hỏi em một câu được không?”
“Anh cứ nói đi.”
“Em đang có mấy người bạn trai?” JP chầm chậm hỏi.

Anh dùng thì hiện tại, hỏi tôi ‘Có mấy người bạn trai’, câu hỏi của đại ca ấy đã khiến tôi ngơ ngác.

Tôi thậm chí còn chưa từng có một người bạn trai đích thực nào, tôi kiên nhẫn đi ăn đi tản bộ với anh, còn chân thành hạ quyết tâm phải tiễn anh đi trong vui vẻ, thế mà hôm nay lại bị người này hỏi ‘Đang có mấy bạn trai?’ Tôi chưa từng bị ai hỏi một câu như thế.

Tôi không biết mình đang có vẻ mặt thế nào, lại suy nghĩ nhanh, tôi hỏi: “Sao anh lại hỏi như vậy?”
“Em nghe anh nói, bây giờ anh phải vào họp rồi.

Tối nay chúng ta có thể gặp nhau một lần được không.” Anh bảo.
“Được.” Tôi đáp, tôi đã trả lời ngay lập tức.

Bấy giờ tôi mới từ từ ngẫm lại, trong đầu nghĩ về Liên quân tám nước, về vườn Viên Minh, nghĩ về những gì anh vừa hỏi tôi ban nãy, lại nghĩ mình đã từng cảm thấy thương hại anh vì là người nước ngoài đi công tác một thân một mình tới Thẩm Dương, vậy nên mới luôn cố gắng nhín chút thời gian trong trăm công nghìn việc để đi với anh.


Trong lòng tôi có cơn thịnh nộ từ từ dâng lên, tức giận đến mức có thể làm bất cứ chuyện gì.

Tôi chỉ muốn trút hết vào anh (*), tối nay gặp nhau là vừa khéo, “Anh chờ tin nhắn tôi đi, tôi sẽ cho anh biết mình gặp ở đâu sau.”
(*) Nguyên văn: 怒从心中来, 恶向胆边生 – Ý chỉ sự tức giận đến mức có thể làm bất cứ chuyện gì.
— Tôi là đường phân cách khí huyết dâng trào –
Tối hôm đó chúng tôi gặp nhau trong một tiếng Pizza Hut gần nhà ga phía Bắc Thẩm Dương, chọn chỗ ngồi sát cửa sổ.

Tôi đến sớm năm phút, lúc anh tới vẫn mang theo cái laptop của mình.

Tôi đứng dậy, chúng tôi bắt nhau nhau, sau đó cầm thực đơn chọn một cái pizza, một phần mì Ý, một cánh gà, phần sườn cừu và hai ly nước.
Trước khi thức ăn được mang ra, tôi hỏi anh: “Anh chưa về khách sạn à?”
“Chưa.”
“Ở thành phố, anh có khái niệm phương hướng đúng không?” Tôi nói.
“Có.”
“Anh không về khách sạn mà đi thẳng tới đây vì khách sạn ở thành Nam, còn đây là thành Bắc.

Nếu đi như vậy là đi đường vòng, rất tốn công phải không?” Tôi nói.
“Đúng thế.” Anh nhìn tôi, cánh tay gác trên bàn.
“Chắc anh cũng biết nhà tôi ở đâu, phải đi xa hơn về hướng Bắc, xa hơn cả khách sạn của anh nữa, đúng không?”
“Ừ.”
“Nhưng mà lần nào tôi cũng đi từ phía bắc xuống nam, đi xuyên qua cái thành phố này để đến chỗ của anh, chờ anh tan làm, chờ ăn một bữa tối với anh, Jean Paul.” Tôi nói, “Nếu như tôi ngồi xe taxi, có thể sẽ tiêu hết tiền lương một ngày đi dạy ở trường đại học của mình, nếu xui xẻo không bắt được xe, tôi chỉ có thể ngồi xuy bus, phải ngồi suốt hai tiếng đồng hồ.

Mỗi lần gặp anh trước đây, tôi đều phải đi rửa tay, vì tôi hay ra mồ hôi trộm lắm, lúc ngồi xe, tay sẽ nhớp nháp…”
Anh không nói gì, chỉ nhìn tôi, đan các ngón tay vào nhau.
Lúc đồ uống được mang lên, tôi uống một ngụm lớn, một tay chống trán.

Không phải tôi cố tình muốn làm ra vẻ nhạy cảm buồn bã gì đâu, mà tôi thật sự hơi đau đầu.


Tôi nói: “JP, sáng nay anh đã hỏi tôi một câu rất hay, anh hỏi tôi có mấy người bạn trai…”
Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Câu hỏi này rất bất lịch sự, dù là ở Trung Quốc hay ở Pháp, đúng không?”
“Đúng vậy, rất bất lịch sự.”
“Anh xem là người thế nào? Tôi đã làm những gì với anh? Anh lại bất lịch sự với tôi đến thế.” Tay tôi siết chặt li nước, “Tôi…”
“Nghe anh nói đã,” Bỗng nhiên người đàn ông Pháp bất lịch sự này lại cắt ngang lời tôi, lúc anh nhìn tôi, thở gấp, kích động hơn cả tôi nữa, mặt cũng đỏ lên, “Nghe anh nói đã, Claire, anh rất hối hận vì đã hỏi em vấn đề này, anh rất xin lỗi.

Chỉ là bởi vì, bởi vì anh rất không vui, cực kì không vui.”
“Anh có vui hay không, cũng không phải vấn đề của tôi, JP!” Tôi cao giọng hơn rất nhiều, vì tôi cảm thấy anh không chỉ bất lịch sự mà con ích kỷ nữa, “Ngoại trừ tối qua tôi không muốn tham gia uống rượu, nhưng dù thế nào, tôi vẫn rất nhiệt tình với anh.

Nói một câu công bằng đi, có đúng hay không?”
“… Tại sao lại không phải là vấn đề của em? Claire, anh không vui, vì anh không thể tập trung làm việc như trước, vì lúc anh phải làm việc, anh cũng nghĩ về em…”
Anh nói lời này, cứ như vào lúc tôi đang ngủ say không tỉnh nổi, sắp trễ giờ làm mất rồi, có người nhéo tai gọi dậy, một nỗi đau kịp thời; cũng giống như lúc tôi đang khát thì phát hiện giếng nước nọ, kéo nước lên thì thầy toàn là coca, vừa lạnh vừa giải khát; lại giống như khi tan làm đang rất đói, vừa bước qua cửa thì phát hiện mẹ mới làm bánh hẹ xong, mùi thì rất thơm nhưng lại đói cực kì!
Lúc ấy, tôi đang trong tâm trạng và những rung động rối bời đan xen, muôn màu muôn vẻ, không thốt nổi nên lời.

Nhìn anh một lát, vẫn bướng bỉnh phản kháng, vừa cố chấp vừa giận dữ mà nói: “Có ích gì không?! Dù sao nữa thì mấy ngày sau anh cũng phải đi rồi!”
Anh đưa tay tới, cầm hai tay của tôi, “Chỗ này sẽ phát triển kinh doanh rất tốt, tôi sẽ quay lại đây.

Sao em lại không tin? Claire.”
Vì lúc đó tôi hơi bi quan, vì tôi không muốn bị tổn thương do sụp đổ hi vọng, vì tôi không muốn tin tưởng.

Nhưng mà bây giờ tôi nghĩ lại, hình như không còn lí do này nữa.
Lúc tôi đang nghèo vốn từ thì pizaa và cánh gà được mang lên.
“Tôi đi toilet.” Tôi nói.
“Được.” JP đáp.
Toi lét của tiệm Pizza Hut được dọn dẹp rất sạch sẽ, có mùi của việt quất xanh.

Không có đông khách nên trong toilet chỉ có một mình tôi, tôi ngồi cạnh bồn rửa tay, suy nghĩ.
Tình tiết và lời thoại của vở kịch ban nãy vừa sến súa mà cũng rất lạng mạn, tôi cứ tưởng chẳng ai phối hợp diễn theo nội dung của mình, vậy mà đại ca ấy vừa ra tay đã sửa lại kịch bản, thế nên tình hình đã không còn trong sự kiểm soát của tôi nữa.
Có điều không nằm trong sự kiểm soát của tôi thì có thể sẽ thế nào đây?
Thì ra lúc anh làm việc cũng nghĩ về tôi (Nói tới đây, thật à khiến ta cảm thấy đắc ý quá đi hà), thì ra anh thích tôi.
Sao tôi lại ngốc như thế? Tôi phải biết sớm chứ.
Nếu không phải như vậy, nếu không phải vì thế, tại sao anh làm việc vất vả như vậy nhiều như vậy mà vẫn cùng đi coi phim tiếng Trung suất tối với tôi cơ chứ? Thế nên với anh chàng người Pháp bận rộn này, tôi quan trọng hơn thời gian của anh.
Tháng tám anh sẽ quay lại, nếu anh không quay lại thì sao chứ?
Thậm chí trong mấy ngày trước khi anh về Pháp, chúng tôi cũng có thể nói chuyện yêu đương thật nồng thắm cơ mà.

Nghĩ tới đây, cảm thấy được cổ vũ, cảm thấy rung động, chẳng biết có phải do đang trong kỳ kinh nguyệt hay không mà tôi bị nghẹt mũi, sau đó nước mắt chày òa ra.
Có thể vì thời gian tôi ở trong toilet bày mưu lập kế quyết tâm chiến thắng quá lâu, JP ở ngoài gõ cửa, “Claire, em ổn chứ?”
Tôi vội vàng lau mặt rửa tay, miệng trả lời: “Tôi ra ngay.”
Lúc tôi bước ra từ trong, anh đang đứng ngoài cửa chờ, chúng tôi rất gần nhau, JP cúi đầu nhìn tôi nói: “Em có khó chịu không?”
“Không cả.” Hình như cơn đau đầu của tôi đã mất rồi, “Toilet ở đây không tệ, anh có muốn đi coi chút không?”
“…”
“Thật đó, tốt hơn cái hộp đêm hôm qua rồi.” Tôi bảo.
Tay anh khẽ khàng đặt lên cánh tay tôi, “Tôi tưởng em thích chỗ đó.”
“Vì tôi tưởng anh thích chỗ đó.” Tôi nói.
“Thật ra thì không.” Anh trả lời.
“Em cũng không thích.” Tôi tiếp, “Không khí chỗ đó không tốt.”
Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, “Vậy sau này chúng ta không tới… Em khóc à?”
Rõ ràng có thể thấy nước lạnh có thể rửa trôi nước mặt nhưng không rửa được đôi mắt đang sưng đỏ.
Sau đó anh giang hai tay ôm tôi, cánh tay dài có lợi thật, khi ôm vừa mang lại cảm giác vững vàng lại vừa dịu dàng.

Tôi thử ngửi một chút, trên người anh có mùi xà phòng hương đào.
Tiệm Pizza Hut ở nhà ga phía Bắc Thẩm Dương đúng là một nơi tốt đẹp, chuyện yêu đương đã đảo ngược hoàn toàn.

Khi tới tôi mang thù hận mãnh liệt, bây giờ thì lại hạnh phúc không gì sánh bằng.
— Tôi là đường phân cách phản bội lịch sử —
“Chúng ta đến khách sạn của anh nhé?” JP nói.
“Hả?” Tôi ngẩng đầu lên, nhìn cái cằm tròn của anh.
Tay anh đặt cánh tay trần của tôi, xoa nhẹ.

Nhìn kiểu gì thì tôi cũng thấy trong đôi mắt đang híp lại của anh rất cháy bỏng, lại còn dốc hết tâm tư dụ dỗ, “Anh chỉ muốn nói những lời âu yếm với em thôi, giống như ban nãy đó… Không làm gì khác.”
Đây là lần thứ hai anh hẹn tôi đến phòng của anh rồi đó.
“Không làm gì khác?”
Không làm chuyện gì mới được? Nói như thế rõ là có tật giật mình, bịt tai trộm chuông, nói cho cùng, anh chàng trước mặt này vẫn còn là một người thành thật.
Đại ca à, anh vẫn muốn thừa dịp tâm tình hôm nay đang bị kích động, tình thế hiện thời khá hỗn loạn để đạt cái mục-đích-không-thể-cho-ai-biết mà lần trước chưa được như ý đúng không?
Có thể thấy, dù anh có nghĩ về em thế nào, anh vẫn chưa hiểu được em đâu, JP.
Tay tôi ôm ngang hông anh, gật đầu, “Đây đúng là một ý kiến hay, JP.

Có điều, thời tiết tối nay đang dễ chịu thế này, chúng ta đi bộ trong Cố cung gần đây thì chẳng phải hay lắm hay sao? Em đã nói với anh chưa nhỉ? Cố cung Thẩm Dương cũng được xếp vào danh sách di sản văn hóa thế giới rồi đó…”
Dù rằng rất khẽ, nhưng thật sự tôi đã nghe được một – tiếng – thở – dài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui