Thần long điện nguy nga hùng tráng của Long tông ở Long Thành lúc này lại đèn đuốc sáng trưng. Nơi này là hạch tâm có quyền thế nhất của Thần chi lĩnh vực, Thần long điện lúc này đang vô cùng trang nghiêm, các đến từ trưởng lão hộ pháp của
Long tông cung kính đứng hai bên dưới điện, cho dù rất khẩn trương cũng không dám thốt ra tiếng.
Trên chiếc ghế sập màu vàng rực rỡ chính giữa đại điện lúc này lại để không. Chiếc ghế này vốn thuộc về môn chủ Long môn, đại diện cho quyền lực cao nhất trong Thần chi lĩnh vực, là thứ khiến vô số người mơ ước có được, cũng là thứ khiến bao người sợ hãi.
Chuyển qua tường ngăn của đại điện, ở hậu điện của Thần Long điện, lại có chút âm u, hậu điện rộng lớn nhưng trống không thoạt nhìn giống như một huyệt mộ, mang tới cho người ta một loại cảm giác âm trầm không cách nào ức chế. Trong hậu điện âm trầm này có một nữ nhân có khuôn mặt tuyệt mỹ khiến toàn bộ tràng diện có chút quỷ dị. Nữ nhân này không còn trẻ, ít nhất cũng phải bốn mươi tuổi, nhưng thời gian tựa hồ đặc biệt ưu ái nữ nhân này, tựa như không có bất cứ một vết tích thời gian nào lưu lại trên mặt nàng, da nàng trắng như tuyết hơn nữa lại rất mịn màng, ngoại trừ khí chất cao sang đẹp đẽ chỉ nữ nhân trung niên mới có, bất luận nhìn từ phương diện nào, đều không thấy nàng có vẻ già nua.
Nữ nhân trung niên tuyệt sắc ngồi ngay ngắn bên cạnh chiếc bàn gỗ, như có điều suy nghĩ, phía sau nàng, Long Tàlại nóng nảy đi đi lại lại.
Xem ra trong lòng Long Tà cực kỳ bất an, giống như một con thú bị giam cầm miệng hắn thì thào nói:
- Đám lão gia hỏa kia, lúc này là lúc nào rồi, còn không hồi âm cho ta, giỏi lắm, Long Môn cũng cùng bị phá hủy với bọn họ rồi!
Nữ nhân trung niên tuyệt sắc tựa hồ bị lời nói của Long Tà động chạm, nàng chậm rãi đứng lên, cử chỉ ưu nhã.
- Long Tà, chuyện này cha ta cũng không thể hoàn toàn làm chủ, không thể trách ông ấy!
- Không làm chủ được thì hắn còn làm Tu La môn chủ làm gì. Nhược Thủy, thực xin lỗi, ta không nên lớn tiếng với nàng như vậy, thế nhưng việc này quan hệ đến sinh tử của Long môn ta, Tu La môn đến bây giờ còn do dự bất định, nàng kêu ta không nôn nóng sao được?
Nữ nhân trung niên tuyệt sắc được Long Tà gọi là Nhược Thủy ôn nhu nói:
- Nếu cha ta nói đêm nay sẽ báo tin cho ngươi, vậy nhất định sẽ cho ngươi tin tức, ngươi cứ an tâm mà chờ đợi.
- Nhưng trời vừa sáng, ta phải xuất hiện ở Nhiễm thành rồi!
- Quyết đấu với Lý Dật, thật sự quan trọng như vậy sao?
Nhược Thủy hỏi xa xôi.
- Bất kể Tu La môn có đáp ứng thỉnh cầu của ta hay không, cuộc quyết đấu này vẫn rất quan trọng, nếu Thần Chi lĩnh vực đã chú định phải tẩy bài một lần nữa, tại sao Long Môn không nhân cơ hội này diệt trừ những tông môn khác, hừ, muốn đấu với Long Tà ta, ta nhất định phải khiến tất cả bọn chúng xong đời.
- Long Tà, sát cơ của ngươi quá nặng, cái này không có lợi đối với ngươi.
Nhược Thủy nhẹ nhàng nói một câu, sau đó không hề để ý tới Long Tà, nàng lại ngồi xuống bên cạnh bàn, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.
- Ngươi đang suy nghĩ gì vậy, Nhược Thủy, không phải ngươi đang nghĩ đến Long Phong Vân chứ!
- Ài, ngươi vẫn hay đa nghi như vậy!
Trong hậu điện một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh, nữ nhân trung niên tuyệt mỹ vẫn ngồi lẳng lặng, còn Long Tà lại như một con thú bị nhốt, đi đi lại lại không có mục đích.
Qua hồi lâu, trong hậu điện bỗng nhiên dâng lên một luồng không gian chấn động, một cây cột đá trong điện tản mát ra hào quang u lam. Cùng với luồng chấn động và hào quang u lam lập lòe, có một thân ảnh chậm rãi hiện ra trong cột đá.
Nhìn thấy người này, Long Tà vội vàng chạy tới hỏi thăm:
- Tu La môn chủ đáp ứng thỉnh cầu của ta rồi sao?
Người kia vóc người mập mạp, vẻ mặt dối trá, thấy Long Tà, liền cười ha hả mà nói:
- Môn chủ đã đồng ý kế hoạch của Long môn chủ, nhưng….
- Nhưng cái gì?
- Cũng không có gì, nếu đã vận dụng lực lượng của Tu La giới, chuyện này chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại, vạn nhất thất bại sẽ có hậu quả gì, Long Môn chủ chắc hẳn cũng tinh tường!
- Xin Tu La môn chủ yên tâm, chỉ cần hắn chịu điều động lực lượng của Tu La giới, tam đại tông môn chính là thịt nằm trên thớt, xem ngày mai ta sẽ thu thập bọn hắn như thế nào. Ha ha, đại sự có thể thành, Long Môn sẽ chính thức hùng bá toàn bộ Thần chi lĩnh vực!
Nhược Thủy thấy dáng vẻ cực kỳ đắc ý của Long Tà, liền lắc đầu, sau đó đứng dậy nhẹ nhàng rời đi.
- Vậy cứ quyết định như vậy!
Người nọ dứt lời, một lần nữa ẩn vào trong cột đá của hậu điện, thoáng cái biến mất.
Long Tà cười to mấy tiếng, biểu lộ hốt hoảng đã biến mất, thay vào đó là vẻ đắc chí vừa lòng. Hắn quay người lại, sải bước vượt qua tường ngăn, đi tới trên đại điện của Thần Long điện.
- Tu La môn chủ đã đồng ý kế hoạch của chúng ta, hiện tại hết thảy đều theo kế hoạch làm việc, ai làm trễ nãi sự tình, giết không tha!
Ngay khi Long Tà đang đắc chí vừa lòng, bắt đầu chấp hành kế hoạch hùng bá Thần chi lĩnh vực của mình, trên phế tích Nhiễm thành, lại đang diễn ra một màn quỷ dị. Phế tích Nhiễm thành, đã bị cường giả tới từ các nơi trong Thần chi lĩnh vực vọt tới chiếm lĩnh, những cường giả vô cùng kiêu ngạo này tụ tập trên phế tích Nhiễm thành, chờ mong trận quyết đấu đỉnh phong đấu thần sau hừng đông, để thời gian chờ đợi bớt đơn điệu nhàm chán, đám người bọn họ tốp năm tốp ba tụ tập lại một chỗ, uống rượu bắt chuyện, ngẫu nhiên cũng sẽ phát sinh một số xung đột nho nhỏ, gây xôn xao một vùng.
Trong đám ồn ào đó, náo nhiệt nhất vẫn là hai lão gia hỏa đang đấu dế, hai người này nhìn không rõ tuổi tác, lúc này đang khẩn trương nhìn chằm chằm vào hai con dế cực lớn đang kèn cựa nhau. Hai con dế này lớn bằng bàn tay, tính cách tương đối nóng nảy, cũng đã bị thương không nhẹ, nhưng vẫn quấn chặt vào nhau, dáng vẻ không chết không từ bỏ.
- Lão quỷ, con dế của ngươi thua rồi!
- Chưa chắc, con dế của ta có tuyệt chiêu đấy!
Trong miệng lão quỷ thổi ra những tiếng huýt sáo dồn dập, nghe thấy tiếng huýt sáo, con dế đã bị đứt một chân giống như được tiêm thuốc trợ tim, nổi điên nhào tới, ra sức cắn xé đối phương.
- Ngươi làm trò kỳ quái gì vậy, trong tiếng huýt sáo có trò kỳ quái!
Lão quỷ còn lại tỏ vẻ không vui, chỉ vào đối thủ bắt đầu trách móc.
Lão quỷ kia cười hắc hắc, hắn xác thực đã giở trò quỷ, trong tiếng huýt sáo ẩn chứa lực đấu khí, lập tức cũng không phủ nhận:
- Được rồi, ta thua...... Lão quỷ, ngươi tên là gì?
- Ta sao? Ngươi gọi ta Tiểu Thiên là được rồi! Chúng ta lại đi bắt một con dế khác đấu tiếp!
- Không đấu nữa, ta phải đi rồi!
- Không có tí sức lực nào!
Tiểu Thiên có chút không vui, thấy lão quỷ phải rời đi liền vội vàng hỏi:
- Lão quỷ, chơi với ngươi rất vui, ngươi tên là gì? Có thể tìm ngươi ở đâu?
- Trong tên của ta cũng có một chữ thiên, tên là Giang Thiên Nhất, ngươi không tìm được ta đâu, nếu hữu duyên tất nhiên sẽ gặp mặt!
Giang Thiên Nhất! Đám cường giả đứng xem xung quanh bất giác đều toàn thân chấn động, lại nhìn lão quỷ kia đã sớm đi xa, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
- Giang Thiên Nhất, hắc hắc, nếu đã biết tên thì không sợ không tìm được ngươi!
Tiểu Thiên thì thào lẩm bẩm nói.
- Lão quỷ, ngươi biết người vừa đấu dế với ngươi là ai không?
Cường giả bên cạnh không khỏi hảo tâm nhắc nhở. Đáng tiếc hảo tâm của bọn hắn lại không khiến Tiểu Thiên cảm thấy hứng thú, hắn chỉ thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ các ngươi biết hắn ở nơi nào?
- Tất cả mọi người trong Thần chi lĩnh vực đều biết, Giang Thiên Nhất chính là Tu La giới chủ, dĩ nhiên là sống trong Tu La giới rồi.
- A, thì ra là sống trong kết giới, như vậy cũng có chút phiền toái, nhưng nếu thật sự muốn tìm cũng vẫn có thể.
Tiểu Thiên vẫn lẩm bẩm nói.
- Lão quỷ ngươi mất trí rồi sao, dám đến Tu La giới tìm Giang Thiên
Nhất, ngươi có biết người ta được phong hào là cường giả cấp bậc Đấu
Thần hay không, không cẩn thận chọc vào hắn, ngươi có chín cái mạng cũng vô dụng.
- Phong hào Đấu Thần? Ha ha ha, khó trách chúng ta hợp ý như vậy, ngươi tưởng chỉ một mình hắn được phong hào Đấu Thần sao?
- Đúng là điên rồi, chẳng lẽ ngươi cũng là….?
- Đoán đúng rồi!
Tiểu Thiên nói xong, cũng mặc kệ mọi người chỉ trích như thế nào, lấy từ trong dung giới ra một tấm thảm bẩn rách rưới, quàng lên người, lập tức chìm vào giấc ngủ say.
- Thật đúng là tên điên!
Đám cường giả xung quanh thấy thế liền kêu lên.
Đêm ngày càng khuya, xung quanh phế tích Nhiễm thành rơi vào cảnh tượng vô cùng yên tĩnh, chỉ là sự yên tĩnh này lại dấy động lên một luồng khí tức khiến người ta bất an. Không ai có thể xác thực tại sao lại có loại cảm giác bất an này, nhưng nó xác thực đang tồn tại.
Ở phương đông, tia nắng ban mai cuối cùng đã xé mở màn đêm, khi ánh mặt trời bắt đầu chiếu đến, các cường giả xung quanh phế tích Nhiễm thành cũng bắt đầu tỉnh lại.
Đây là một ngày rất đẹp, trời cao mây trắng, xung quanh tràn đầy sức sống và tinh thần phấn chấn của buổi sớm. Quang cảnh này thật sự không thích hợp với cảnh giết chóc.
- Lý Dậthuynh đệ, ngươi chuẩn bị xong chưa?
Mới sáng sớm, Phong thiếu tông chủ đã ở ngoài cửa kêu gào, tiểu tử nóng nảy này chỉ hận không thể lập tức bắt đầu quyết đấu.
Bảy ngày vất vả bế quan tu luyện, đêm nay Lý Dậtngược lại ngủ rất ngon, không hề mộng mị, nghe thấy Phong thiếu tông chủ kêu to, rất nhanh tỉnh lại.
- Hắc hắc, Lý Dậthuynh đệ, xem ra khí sắc của ngươi không tệ, chúng ta cũng đã chuẩn bị xong, phía bên Long Môn cũng phái người tới, ta định thời gian quyết đấu vào một giờ sau, không có vấn đề gì chứ Lý Dậthuynh đệ.
- Không có vấn đề.
Lý Dậthờ hững đáp.
Mang theo Lý Dật rời khỏi chỗ ở, dưới núi ba đại tông môn bao gồm tất cả đầu não phụ thuộc tông chủ lớn nhỏ, đủ có mấy trăm cường giả đều tha thiết nhìn Lý Dật. Lam tông chủ và Úc môn chủ lập tức cầm đầu nhiệt tình chạy ra đón chào:
- Lý Dật các hạ khổ cực rồi, trận chiến hôm nay quan hệ trọng đại đến tam đại tông môn, tất cả xin làm phiền Lý Dật các hạ.
- Lam tông chủ khách khí rồi, đây cũng là chuyện của Lý Dật ta, đương nhiên phải dốc hết toàn lực mà làm.
- Tối qua chúng ta có thương nghị, nếu hôm nay Lý Dật các hạ có thể chiến bại Long Tà, đợi sau khi thu thập Long Môn, Thần chi lĩnh vực tùy
Lý Dật các hạ chọn một chỗ, đất phong ba nghìn dặm, tự lập nhất tông, tuyệt không nuốt lời!
Lý Dật nhíu mày, phúc lợi này không tệ! Nhưng Ngải tông chủ ở bên cạnh lập tức tiếp lời nói:
- Trận chiến này bất luận thắng bại, Lý Dật các hạ cũng sẽ được thăng nhiệm lên chức tông chủ Thất Tinh tông!
Ngải tông chủ đưa ra hứa hẹn này trước mặt các cường giả, hiển nhiên tâm ý đã quyết.
Hứa hẹn của Ngải tông chủ thật sự nằm ngoài dự liệu của mọi người, nhưng tính ra cũng là chuyện hiển nhiên. Nơi được cường giả tôn quý như Thần chi lĩnh vực, thực lực danh vọng của Ngải tông chủ hiện tại đã kém hơn
Lý Dật một bậc, cho dù chiếm cứ vị trí tông chủ cũng khó được mọi người kính phục, hơn nữa Lý Dật lại là con rể của hắn, nước phù sa cũng không chảy ruộng người ngoài.
- Chư vị, tại hạ và Long Tà quyết chiến, cũng không phải vì danh lợi, đất phong ba ngìn dặm, chức vụ tông chủ Thất Tinh tông xin miễn đi, chỉ nguyện sau trận chiến này, có thể khiến Thần chi lĩnh vực thái bình, từ nay về sau không còn có chiến tranh tàn sát, tại hạ cũng đủ vui lòng.
Lời này của Lý Dật một nửa là hoa mỹ, một nửa cũng là cảm xúc trong lòng. Đứng ở phế tích Nhiễm thành, muốn nói trong lòng Lý Dật không có xúc động cũng không thể nào.
Lời nói của Lý Dật đương nhiên được các cường giả vô cùng tán dương, đều là tán thưởng Lý Dật rất biết đại nghĩa, khiến Lý Dật nghe thấy ngược lại không khỏi cảm thấy buồn nôn.
Lúc này, ở phương hướng Long Môn cũng đã tuôn ra một đám cường giả, bay vút đến phía trên phế tích Nhiễm thành, người cầm đầu đội mũ kim sắc, thần sắc kiêu ngạo, coi trời bằng vung, đương nhiên chính là đối thủ của Lý Dật, Long Môn môn chủ Long Tà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...