Phong thiếu tông chủ đến khuya mới về, bởi vì sau yến hội, ba đại tông môn lại suốt đêm tiến hành bàn bạc, kết quả bàn bạc làm Phong Đứng Nam cực độ phẫn nộ, vừa thấy Lý Dật nói:
- Dựa vào cái gì bắt chúng ta giao ra một nửa lãnh địa, hai cái lão bất tử kia, khi dễ ta tuổi còn nhỏ, đối đãi ta như thế, hừ, thật sự là tức chết.
Lý Dật lại ôn hoà nói:
- Cũng đừng tức giận, nếu như bọn họ không yêu cầu như vậy mới kỳ quái? Chuyện này cũng nói sau, Long Môn cũng không đồng ý để cho các ngươi chia cắt địa bàn của chúng đâu.
- Có đồng ý hay không hiện tại cũng không phải do Long Môn.
Phong đứng Nam nói:
- Hiện tại ta cũng không tin một cái Tu La Môn có thể ngăn cản được, nếu có thể ngăn cản được, bọn họ còn đưa ra hoà đàm làm gì.
Lý Dật mỉm cười, cũng không có đem điều mình hoài nghi nói cho Phong đứng Nam.
- Phong thiếu tông chủ, chuyện tình phong tông các ngươi hiện tại cùng ta không quan hệ, ta dù sao cũng là đệ tử thất tinh tông, mặc dù phong tông đại tướng quân, ta cảm giác cũng quá không được tự nhiên, cho nên, hai vạn phong tông đệ tử, vẫn là thiếu tông chủ tự mình chỉ huy.
- Cái gì? Lý Dật huynh đệ, ngươi không phải nói đùa chứ.
- Ta không có nói giỡn.
- Làm sao ngươi có thể như vậy.
Phong đứng Nam đem chuyện yến tiệc vứt sau đầu, lớn tiếng hét lên:
- Trong lúc mấu chốt, ngươi buông tay mặc kệ, phong tông làm sao bây giờ?
- Ta chưa nói mặc kệ, chỉ có điều quyền chỉ huy quân đội giao trả lại cho ngươi. Trên thực tế, ta đoạt lấy chức đại tướng quân, lúc ấy tại phong tông không phải bát đại trưởng lão không phục sao?
Lý Dật lặng lẽ cười:
- Hiện tại có thể nói cho ngươi biết, ta phục dược cho bát đại trưởng lão, gọi là 'Chảy hoàng cố khí tán', mặt khác, còn lấy danh nghĩa trưởng lão đem tiểu bảo bối bọn họ tập trung lại.
- Ngươi... thì ra... Ha ha ha, Lý Dật huynh đệ, nếu ta sớm biết một chiêu hữu hiệu như vậy, ta cũng không cố gắng vài năm làm gì, mà dùng một chiêu này thì tốt rồi.
Phong đứng Nam cười lên ha hả, vẻ mặt có chút hả hê. Xem ra, hắn đối với đám trưởng lão kia không có hảo cảm gì.
- Đây là giải dược 'Chảy hoàng cố khí tán', sau khi ngươi nhìn thấy tám vị trưởng lão giao cho bọn họ, còn có bảo bối của bọn họ nữa, lúc này cũng đã sớm về nhà. Phong thiếu tông chủ, ngươi thật sự không trách ta làm như vậy sao?
- Phong tông phải cảm tạ ngươi, nếu không làm sao có thể có cục diện hôm nay, với tính mạng mấy trăm đệ tử đổi lấy Long Môn ngàn dặm ốc thổ, làm sao có thể trách ngươi được.
Phong đứng Nam động tình nói:
- Mặc kệ từ nay về sau có chuyện gì phát sinh, chỉ cần ta còn là phong tông thiếu tông chủ, hoặc là tông chủ tương lai, Phong tông cùng thất tinh tông vĩnh viễn không phải là địch nhân, mà là bằng hữu.
Lý Dật cười, nói:
- Đa tạ Phong thiếu tông chủ, nhưng ta cũng không có cái quyền lợi kia hứa hẹn với ngươi, ta chỉ có thể hứa hẹn, ta Lý Dật vĩnh viễn là bằng hữu phong tông.
- Được rồi được rồi, hai đại nam nhân tại trong này nói chuyện, tối rồi kông đi nghỉ sao.
Một bên Long Y cắt đứt lời bọn họ:
- Cũng không còn sớm, đều nghỉ ngơi đi.
Lúc này xác thực đã vè đêm, Lý Dật cáo từ Phong đứng nam, trở lại gian phòng của mình, mới mở cửa, thình lình thấy Đấu Thần cốc chủ ngồi ngay ngắn ở trong phòng của hắn, cũng không biết là đến từ lúc nào.
- Cốc chủ, ngươi còn không có nghỉ ngơi?
- Ta không muốn nghỉ ngơi.
Đấu Thần cốc chủ sắc mặt âm trầm đáng sợ.
- Ta nghĩ đi giết long tà, ngươi có nguyện ý theo giúp ta hay không.
- Long tà?
- Đúng, long tà, ta có thể cảm giác được, hắn ở trong quân doanh Long Môn.
- Ta tại sao không có cảm giác được.
Lý Dật cười cười, cố gắng làm hòa hoãn khí tức âm lãnh của Đấu Thần cốc chủ:
- Ý nghĩ của ngươi không khỏi có chút kỳ lạ, cho dù long tà tại kề bên này, bên cạnh hắn nhất định là cường giả tụ tập, đến lúc đó là ai giết ai vẫn rất khó nói.
- Ngươi sợ chết sao.
Nếu như Lý Dật là một người sợ chết, thế giới này sẽ không có người không sợ chết. Ai, Lý Dật nghĩ nghĩ, đề nghị nói: - Long Môn hiện tại đang hồi mạt lộ, chúng ta không nên đi mạo hiểm như vậy, chờ lúc công phá Long thành, ta cùng ngươi liên thủ tru sát long tà, bây giờ ở nơi này bình tĩnh đi.
- Ngươi thật sự cho rằng ba đại tông môn có thể đánh được Long thành?
- Cốc chủ không cho rằng như vậy sao?
Lý Dật tâm động, xem ra Đấu Thần cốc chủ đối với ẩn tông rõ ràng hơn so với những người khác, điều này tựa hồ cũng chứng minh suy đoán của mình rồi, Long Môn cùng Tu La Môn đang có đại kế hoạch, kế hoạch này rất có thể nghịch chuyển cục diện.
- Ngu xuẩn, nếu như Long Môn dễ dàng bị diệt như vậy, Long Môn cũng không phải là Long Môn, long tà cũng không phải là long tà rồi.
- Chẳng lẽ Long Môn còn có lá bài tẩy gì có thể đối phó hơn mười vạn cường giả?
- Đương nhiên là có.
Cuối cùng đến câu mấu chốt, Lý Dật cũng không tiếp tục hỏi tiếp, mà là nghiêm túc nhìn Đấu Thần cốc chủ. Hắn tin tưởng Đấu Thần cốc chủ đã nói là có lý do, sẽ nói những gì mình biết đều nói ra.
- Các ngươi không biết Long Môn, cũng không biết Tu La Môn. Trên thực tế, Long Môn cùng Tu La Môn là một tòa băng sơn, bộ phận Long Môn nổi trên mặt nước, mà Tu La Môn thì là bộ phận đáy nước. Tu La Môn cường đại, ngươi không cách nào tưởng tượng được đâu.
Lý Dật cố ý hồ nghi nói:
- Nếu Tu La Môn lợi hại như vậy, vì cái gì không ra tay giải vây, lại bị tam tông đánh cho như vậy, mà hôm nay bất đắc dĩ đưa ra hoà đàm?
- Được rồi, ngươi nghe ta giải thích. Ngươi biết Tu La Môn rốt cuộc là cái tông môn gì sao? Vấn đề này, nói đến hơn năm nghìn năm trước thần chi lĩnh vực, khi đó không có sáu đại tông môn, mà chỉ có Thiên Nhất môn. Hiện tại người biết rõ cái tông môn này, tuyệt đối trên bàn tay.
Nói ra chuyện này, Đấu Thần cốc chủ vẻ mặt có vẻ phiền muộn.
- Thiên Nhất môn thế lớn như thế, không ngờ năm nghìn mà có ít người biết đến như vậy sao?
Lý Dật tiếp một câu, làm cho Đấu Thần cốc chủ từ trong trầm tư giựt mình tỉnh lại.
- Lúc đó Thiên Nnất môn chủ có hai huynh đệ, vì tranh đoạt chức môn chủ mà triển khai tranh đấu, trận tranh đấu này càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng phát triển trở thành chiến tranh của cả thần chi lĩnh vực. Cùng trường chiến tranh năm đó so sánh, tông môn cuộc chiến hôm nay hoàn toàn không đáng nhắc tới. Kỳ thật ngay lúc đó Thiên Nhất môn chủ cũng không có chết, hắn đã chán ghét cuộc sống thế tục, bởi vậy dùng tâm huyết một đời sáng tạo ra một cái kết giới, hơn nữa hoàn toàn trầm mê tại trong kết giới. Chiến tranh giằng co nhiều năm, làm cho dân chúng lâm vào lầm than cầu cứu Thiên Nhất môn chủ. Thiên Nhất môn chủ trong cơn giận dữ, hắn đư tất cả tinh anh cường giả, kể cả hai đứa con trai hắn toàn bộ đưa vào trong kết giới. Hai phe trận doanh thần chi lĩnh vực mất đi nhân vật lãnh tụ, hơn nữa kiêng kị thiên nhất môn chủ, chiến tranh cuối cùng kết thúc. Nhưng trải qua hơn mười năm chiến tranh rửa tội, thần chi lĩnh vực đã không có khả năng khôi phục như trước. Thiên nhất môn chủ không để ý tới sự vụ thế tục, thần chi lĩnh vực liền phân liệt thành vô số đại tiểu tông môn, đây cũng là nơi rất nhiều tông môn tồn tại. Vì không để cho huynh đệ tranh chấp làm cho thần chi lĩnh vực hỗn loạn, thiên nhất môn chủ hạ lệnh tất cả tông môn không được đề cập ba chữ Thiên Nhất môn. Đối với tất cả tông môn tranh đấu, thiên nhất môn chủ ngoại trừ đưa tên khơi mào chiến đoan tiến vào trong kết giới, đồng thời phái ra năm tên đệ tử đắc lực, đem thần chi lĩnh vực chia làm năm bộ phận Đông Nam Tây Bắc Trung, đây cũng là năm đại tông môn. Nhưng thiên nhất môn chủ cũng thật không ngờ, mấy ngàn năm truyền thừa xuống, năm đại tông môn cùng với vô số đại tiểu tông môn lại phân tranh không ngừng.
Lý Dật không khỏi hỏi:
- Chẳng lẽ thiên nhất môn chủ cũng không biết loại tình huống này sao?
- Ai biết được? Hắn có lẽ biết rõ nhưng chẳng muốn quan tâm đến mà thôi, nghe nói hắn sáng tạo Tu La giới kết giới là một nơi thế ngoại đào nguyên, trong cuộc sống phồn hoa cần có gì đều có, hắn chỉ sợ sớm đã sa vào trong đó, để thần chi lĩnh vực vứt ra sau đầu. Nhưng có thể khẳng định, Tu La Môn không bỏ mặc ba đại tông môn tiêu diệt Long Môn, bởi vì mấy ngàn năm phân tranh, chỉ có Long Môn Long thị còn là hâu nhân của đệ tử Thiên nhất môn, cũng là lực lượng Tu La giới trực tiếp khống chế.
- Thì ra là thế...
- Cho nên ta nghĩ trước khi Tu La chính thức ra tay, trước bắt lấy long Tà, Lý Dật, ngươi có nguyện ý theo giúp ta hay không?
Vấn đề này Lý Dật cần phải suy nghĩ, ám sát long tà đây không phải là một chuyện nhỏ, nếu vội vàng hành động như vậy không khỏi đường đột rồi, thấy Lý Dật do dự, Đấu Thần cốc chủ có chút không nhịn được, nói:
- Cho dù ngươi không đi, ta cũng sẽ đi một mình.
- Được rồi, ta đáp ứng cùng ngươi đi, nhưng có một cái điều kiện, hết thảy đều nghe theo ta chỉ huy, thời cơ chín muồi chúng ta động thủ, không thể miễn cưỡng hành động.
- Nói nhảm, ngươi nghĩ rằng ta ngốc à.
Đã nói như vậy, Lý Dật cũng không có phản đối nữa, lập tức hai người đơn giản thu thập, thay dạ hành hắc bào, lặng yên không một tiếng động rời khỏi quân doanh, hướng về nhiễm thành bay tới. Nhiễm thành đã hoàn toàn bị hủy, Long Môn cường giả tụ tập tại một dãy núi. Lý Dật cùng Đấu Thần cốc chủ thi triển ẩn thân đấu kỹ, thu liễm khí tức cường giả, xuyên qua nhiễm thành phế tích. Trong phế tích cũng không còn người sống, khắp nơi đều là thi thể, hiển nhiên là cửu huyền tông hay là Long Môn, đều không có tâm tư thanh lý chiến trường, khắp nơi đều là tử vong khí tức, tình cảnh thê thảm làm Lý Dật cùng Đấu Thần cốc chủ không khỏi âm thầm cảm khái. Bỗng nhiên, hai người sắp rời khỏi nhiễm thành phế tích, phía trước có khí tức cường giả, nhân số cũng không nhiều, thực lực cũng không mạnh, những cường giả này bí mật chui vào một cái phòng sụp xuống, tựa hồ hết sức thu liễm khí tức của mình, nhưng trước mặt Lý Dật cùng Đấu Thần cốc chủ, sao có thể hoàn toàn thu liễm được. Lý Dật trong nội tâm vừa động, cũng không để ý Đấu Thần cốc chủ có nguyện ý hay không, hướng chỗ đó đi tới. Không có gì bất ngờ, mấy cường giả này chính là lính gác Long Môn, lúc này Lý Dật cùng Đấu Thần cốc chủ tiếp cận, bọn họ vẫn không hề hay biết.
- Mẹ nó, để cho chúng ta đến chấn thủ ở cái địa phương quỷ quái này, vạn nhất cửu huyền tông phát động tiến công, thì sao.
Một Long Môn đệ tử bụng đầy bực tức oán giận nói.
- Ai bảo chúng ta là tiểu đệ tử, bị lấy ra làm pháp hôi... Chúng ta cầu nguyện hoà đàm có thể thuận lợi hoàn thành đi.
- Đàm cái muội ngươi, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy Long Môn chủ dùng kế hoãn binh, trò hay chính thức còn ở phía sau.
- Vậy chúng ta chẳng phải là chết chắc sao... Ai, lúc trước vị kia còn ở đó, không biết có thể náo thành như vậy hay không?
- Đừng nói lung tung, chú ý đầu của ngươi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...