01.09.21
Mình ghét mấy tháng hè, vì nó làm mình không được gặp cậu ấy.
Mình cũng ghét luôn dịch bệnh Covid, vì nó làm mình chỉ nghe thấy giọng nói của cậu ấy qua chiếc loa rè rè sửa bao lần cũng không xong.
Đến ngày đọc được thông báo lệnh giãn cách xã hội ở thành phố kết thúc và vài dòng thầy Minh nhắn nhủ đến đội tuyển, mình háo hức muốn đi học chết mất.
[Các em chuẩn bị tinh thần cho cuộc thi Olympic truyền thống 30/4 nhé!]
Ngày hôm đó, mình chuẩn bị tươm tất hơn, mong gặp Nhật Hưng thật ý, không biết cậu ấy có thế không?
Chúng mình bắt đầu tiết học như bao ngày khác.
Thế nhưng vị trí của hai đứa lại chẳng khác nào em đầu sông, anh cuối sông.
Điều đó làm mình phải dày công lấy gương ra, giả vờ chỉnh lại tóc mái, âm thầm quan sát từng hành động của cậu ấy qua chiếc gương nhỏ.
Vừa hay, mình thấy Nhật Hưng đang hờ hững liếc mắt nhìn, tầm mắt rơi trúng người mình.
Việc chẳng may chạm mắt nhau vốn là chuyện thường tình, cơ mà cảm xúc thăng hoa trong lòng, niềm hạnh phúc nhỏ nhoi đã làm trái tim mình nhảy liên hồi như một bài nhạc cao trào.
Mình cố tình nhìn Nhật Hưng, còn cậu ấy thì sao? Có ngắm mình như cách mình vẫn ngắm cậu ấy không?
07.09.21
Chúng mình học qua ứng dụng google meet xuyên suốt mấy tháng hè nghỉ dịch, đến tận đầu tháng 9 mới bắt đầu đi học trực tiếp trên trường.
Cuộc thi Olympic 30/04 cũng bị dời đến tận mùa thu năm lớp 11.
Dẫu bản thân là một đứa siêng học từ nhỏ, mình không thể ngờ tốc độ dạy của các thầy cô trong tổ toán lại nhanh khủng khiếp được vậy.
Mà dường như không phải chỉ có mình thấy thế, đứa nào trong đội tuyển học xong hai tiếng rưỡi đều than trời trách đất, đầu óc quay cuồng như thể sắp thành bệnh nhân nhà thương điên đến nơi.
Mỗi đội tuyển chỉ được cử ba người đi thi, mình chưa gục, nhưng đối thủ đã gục trước, cụ thể là Lân và lớp trưởng.
Hai người đều xin phép không tham gia thi, thành ra những đứa còn lại không phải thi chọi gay gắt như các bạn đội tuyển khác.
Từ hôm tỏ tình bất ngờ ở thác Đambri, lớp trưởng bỗng ít nói hơn hẳn, chẳng thèm liếc nhìn hay nói chuyện với mình nữa.
Biết như thế là xấu, cơ mà mình không giấu nổi tâm trạng phấn khởi và rộn ràng hơn rất nhiều.
Dù sao thì mình vẫn mong cậu ấy sẽ có người yêu mới, có thể là bộ đề thi toán hoặc công thức tiếng anh cũng được.
Về phần thi cử, đội tuyển toán vẫn miệt mài học tập từ ngày này sang ngày khác, học ngày, học đêm, tối khuya vẫn còn học.
Các cậu biết rồi đó, Nhật Hưng là thủ khoa toán nên làm bài nhanh lắm, mình muốn bắt kịp tốc độ của cậu ấy cũng khó như lên trời.
Thảo thì siêng năng, chăm chỉ đến độ hai mắt thâm quầng, ngủ còn không dám ngủ.
Chính vì thế mình càng tự nhủ phải cố gắng, nỗ lực hơn nữa.
Chí ít có thể đồng hành với Nhật Hưng trên con đường tri thức, chí ít vẫn không còn cảm giác tự ti trước người mình thích, chí ít mình có cái tự hào rằng trong các con thích Nhật Hưng, mình là đứa giỏi nhất.
Nghĩ đến thôi mà hừng hực khí thế, mình lao vào giải liền hai, ba cái đề thi.
"Cho tam giác nhọn ABC (AB < AC) nội tiếp đường tròn ( O).
Tia AO cắt đoạn thẳng BC tại L.
Gọi A1 là điểm đối xứng với A qua đường thẳng BC.
Giả sử tiếp tuyến qua A1 của đường tròn ngoại tiếp tam giác A1BC cắt các tia AB, AC lần lượt tại các điểm D, E.
a.
Chứng minh đường tròn ngoại tiếp các tam giác A1BD, A1CE, A1AL cùng đi qua một điểm khác A1.
b.
Gọi J là tâm đường tròn ngoại tiếp tam giác ADE.
Chứng minh đường tròn ngoại tiếp tam giác JDE tiếp xúc với ( O)
(Trích từ đề thi Olympic 30/4 năm 2021)."
Đó là cho đến khi đọc được đề bài dài như sớ dâng vua, mình ngồi nửa tiếng đồng hồ, ngoài cắn bút như thỏ gặm cà rốt thì vẫn chưa định hướng được phương pháp giải.
Đến khi ngước lên, mình cũng không dám hỏi trực tiếp thầy, vì tất cả mọi người xung quanh, ai nấy đều tập trung làm bài.
Sau một hồi ngáp ngắn, ngáp dài, mình uể oải vẽ rồi lại tẩy nửa hình tròn theo dữ kiện, hại tờ giấy trắng trở nên nhàu nát và xám xịt đến mức không thể nhận ra hình dạng ban đầu.
Cuối cùng, mình cũng không quên được thói quen cũ, len lén quay sang nhìn nhật Hưng.
Có vẻ như cái con người thiên tài đó đã giải xong câu a, hình vẽ trông ngoằn ngoèo đến phát sợ, trái ngược với hình tròn trống không trong bài làm của mình.
- Muốn nhìn bài thì kéo ghế sang đây.
Bình thường cậu ấy nói một câu, mình cãi một câu, nhưng mà chắc do bây giờ Nhật Hưng đang ở cương vị mới, cụ thể là người chiếm giữ trái tim Đinh Ngọc Khả Hân.
Vậy nên mình mới nghe lời răm rắp, chẳng thèm giữ giá nữa, hăng hái kéo ghế ngồi sát bên cậu ấy.
Mùi hương quen thuộc lại tiếp tục vương vấn quanh chóp mũi, làm mình chẳng còn tâm trạng giải bài hình.
- Ngồi vậy, sao nhìn?
Nhật Hưng bỗng nhiên kéo cái ghế gỗ của mình lại gần cậu ấy, vẻ mặt chẳng có chút biến đổi nào, nhưng mình thì có.
Gò má nóng ran như vừa trải qua một cơn sốt kịch liệt, máu dồn lên não, lên khuôn mặt núng nính tưởng chừng sẽ không bao giờ thẹn thùng vì cái thằng con trai bản thân từng ghét cay ghét đắng.
- Bây giờ mình gọi T là giao điểm khác A1 của (A1BD) và (A1CE).
Áp dụng cách tính điểm của Miquel, 3 điểm thuộc 3 cạnh, thì suy ra 3 đường tròn đồng quy...
Cậu ấy vẫn giảng bài bằng chất giọng trầm trầm bao ngày, vậy mà đầu óc mình lại chẳng thể tập trung nổi.
Chỉ sau một mùa hè, Nhật Hưng cao lên hơn nhiều, tầm mắt của mình chỉ còn thấy cái yết hầu của cậu ấy cứ di chuyển qua, di chuyển lại.
Chẳng biết lúc đó ma xui quỷ khiến thế nào, mình dâng lên nỗi tò mò đến điên người, ngón tay vô thức chạm lên trái cổ của Nhật Hưng.
Cậu ấy đứng hình nhìn mình, bút chì khẽ rơi xuống.
Bốn mắt chạm nhau, không khí ám muội đến mức mình nhận thấy yết hầu cậu ấy khẽ rung lên, đôi mắt cứ thoáng nhìn mặt mình, lướt từ đôi mắt rồi dừng ngay khóe môi.
Mình buông tay ra, quay phắt lên, rồi hấp tấp kéo ghế cách càng xa Nhật Hưng càng tốt.
Điên mất rồi, mình vừa làm hành động gì thế này?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...