Ngày hôm sau, khi Cố Tinh Trần tỉnh lại thì đã 10 giờ sáng, đặt một phần thức ăn online gồm bánh bao súp với sủi cảo tôm, lại đặt cho chính mình một phần cháo bí đỏ thơm ngọt, cùng với sữa bò cho thêm hai phần đường.
Ngâm nga một khúc nhạc, trước khi hắn ngồi vào bàn ăn thì đã lên app online chọn quà gặp mặt để tặng cho hàng xóm hôm nay.
Hương vị yêu thích của hắn chính là dâu tây chua chua ngọt ngọt, hay là chọn bánh đại phúc* dâu với bánh Mousse* dâu tây đi.
Không lâu sau đó, hắn liền đội mũ bucket, cầm theo bánh đại phúc dâu cùng bánh Mousse dâu tây đứng trước cửa nhà hàng xóm, hy vọng hàng xóm tiên sinh có ở nhà, nếu không thì hôm nay lại là ngày ăn dâu tây tráng miệng rồi.
Sau khi nhấn chuông cửa, Cố Tinh Trần khép hai chân lại, sống lưng thẳng tắp, đôi tay siết chặt túi đồ ngọt, bày ra tư thế rất nghiêm túc.
Một lát sau, bên trong cánh cửa vang lên tiếng bước chân vững vàng, có vẻ hôm nay hàng xóm tiên sinh có ở nhà rồi.
Cửa được mở ra, Cố Tinh Trần theo bản năng duỗi thẳng lưng.
Hôm nay hàng xóm tiên sinh ăn mặc rất thoải mái, quần áo thoải mái vẫn khiến anh mang theo mùi vị mặc tây trang.
“Xin chào, tôi là hàng xóm của anh, lần đầu gặp mặt, mong được chiếu cố nhiều hơn.” Nói xong, Cố Tinh Trần nâng tay, đưa túi đồ ngọt trong tay đến trước mặt đối phương, “Cái này là quà gặp mặt, hy vọng anh thích.”
Nói xong, hắn liền cúi đầu xuống, dựa vào chiếc mũ che lại ánh mắt đối phương.
Hai má bắt đầu nóng lên dần, lan thẳng đến vành tai.
Đúng là mất mặt mà, nói như vậy có phải quá đơn giản hay không trời?
“Tôi tên Ôn Hủ, ngày hôm qua lúc mới đến, nhìn thấy anh ở chỗ kia”, Ôn Hủ chỉ tay về vị trí ngày hôm qua, “Anh rất đáng yêu.” Giọng nói của anh trầm thấp vững vàng, lại lộ ra một chút dịu dàng, tựa như sự dịu dàng trong đôi mắt màu sẫm của anh.
Cố Tinh Trần hơi kinh ngạc, mặt càng đỏ hơn, “À, cái đó, cảm ơn anh.”
Cố Tinh Trần hơi kinh ngạc, mặt càng đỏ hơn, “À, cái đó, cảm ơn anh.”
Ôn Hủ cười nhẹ, “Muốn vào trong ngồi chút không? Xem như cảm ơn quà gặp mặt của anh.”
“Có thể không? Có làm phiền anh quá không?”
“Không làm phiền gì đâu, cứ vào đi.” Ôn Hủ nhận lấy túi trong tay Cố Tinh Trần, dẫn hắn vào trong.
“Muốn uống chút gì không? Matcha sữa tươi được không?”
“Được đấy, tôi rất thích cái đó.” Là duyên phận sao, Ôn tiên sinh cũng thích uống nữa kìa.
Một lúc sau, Ôn Hủ đặt ly sữa đã được pha xong ở trước mặt Cố Tinh Trần, tay của anh trắng trẻo thon dài, khớp xương rõ ràng, nhìn rất đẹp.
“Anh uống đi, về sau mong được chiếu cố nhiều hơn.”
“Ừm.” Cố Tinh Trần lén lút nhìn tay đối phương, lại thầm đỏ mặt, sao lại giống như thế này, hoàn toàn chiếu theo diện mạo yêu thích của hắn mà xuất hiện, tính cách hay diện mạo đều rất phù hợp sở thích của hắn, thật sự rất thích luôn…
Ôn Hủ cũng lấy cho chính mình một ly Matcha sữa tươi, mở túi đồ ngọt của Cố Tinh Trần ra, “Là đồ ngọt vị dâu tây à.”
“Bởi vì không biết anh thích cái gì, liền tùy tiện mua một ít.” Vì quá căng thẳng, Cố Tinh Trần vẫn luôn duy trì tư thế ngồi nghiêm chỉnh.
“Đừng căng thẳng quá, thả lỏng đi nào, tôi rất thích quà của anh, cùng nhau ăn thôi.” Ôn Hủ bưng đồ ngọt ra.
“Ầy, vậy có được không?”
“Này có gì đâu, so với đồ ngọt, tôi muốn tìm một người cùng nhau thưởng thức hơn.”
Buổi sáng hôm nay đối với Cố Tinh Trần mà nói chính là vị dâu tây, mùi hương của đồ ngọt lan ra trong không khí, tình yêu ngọt ngào nhen nhóm ở trong lòng.
Ánh mặt trời đúng lúc, gió nhẹ không hanh, sáng sớm sau cơn mưa càng thêm mát mẻ trong lành, tất cả đều đến hoàn hảo như vậy.
Lúc gần đi, Ôn Hủ còn mời Cố Tinh Trần ngày hôm sau lại đến, “Đồ uống ngày mai thì đặt sữa lắc dâu tây, được không?”
“Ừm, tôi cũng rất thích sữa lắc dâu tây, vậy ngày mai tôi mang series đồ ngọt làm từ xoài qua nha.” Cố Tinh Trần trả lời, cứ cảm thấy tiến độ có hơi nhanh, là ảo giác à.
“Vậy là tốt quá rồi, à đúng rồi, hai ngày này bên ngoài hình như không an toàn lắm, anh ở một mình phải cẩn thận chút đấy.”
“Ừa, tôi biết rồi, vậy hẹn gặp lại Ôn tiên sinh.” Cố Tinh Trần như một đứa trẻ ngoan chào tạm biệt Ôn Hủ.
Hôm nay, giấc mơ của Cố Tinh Trần là vị dâu tây.
Chỉ là kỳ lạ, sao Ôn tiên sinh lại biết mình ở có một mình? Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ý nghĩ chợt loé qua rồi lại bị quên đi rất nhanh, chỉ còn lại hơi thở thơm ngọt của dâu tây.
Ở bên ngoài, nhà của Ôn Hủ lại là màu đen kịt.
Màu đen bao phủ khắp đường phố, ngôi sao rải rác có vẻ nhỏ yếu tội nghiệp.
Hình bóng vầng trăng non toả ra ánh sáng ảm đạm, gầy yếu lại đáng thương, đèn đường mờ ảo ở trong đêm tối cũng có vẻ vô cùng tịch mịch.
Hết chương 2.
***
(Bánh bao súp)
(Bánh đại phúc dâu tây)
(Daifuku (大福 (đại phúc)/ だいふく) hoặc Daifukumochi (大福餅 (đại phúc bính)/ だいふくもち) là một loại bánh ngọt wagashi của Nhật Bản gồm có viên bánh dày mochi tròn nhỏ với nhân ngọt, thường gặp nhất là anko, gồm nhân đậu đỏ ngọt xay nhuyễn.
Nay mochi có nhiều loại nhân hơn như khoai môn, matcha, mứt đào, mứt dâu tây, cà phê, vừng đen,…)
(Mousse dâu tây)
(Mousse (tiếng Pháp nghĩa là ‘bọt’ /ˈmuːs/) là thực phẩm chế biến có cấu trúc với nhiều bọt khí kết hợp cho món mousse cấu trúc nhẹ, mịn, xốp.
Mousse có thể thanh mịn hoặc béo đặc, tuỳ kỹ thuật chế biến.
Mousse có thể là món mặn hoặc món ngọt.
Mousses tráng miệng tiêu biểu thường làm với lòng trắng trứng đánh hoặc kem bông tuyết với hương vị chocolate hoặc trái cây nghiền nhuyễn.
Mousse mặn có thể làm từ trứng luộc kỹ, cá hoặc gan.)
(Mũ bucket)
(Matcha sữa tươi)
(Sữa lắc dâu tây)
(Series làm từ xoài)
.