Dâu Tây Ba Ba Pi


Hàn Dương nắm tay Cố Noãn, cẩn thận xoa xoa, những lời nói cố dằn xuống đáy lòng chỉ dám thổ lộ khi Cố Noãn say rượu: "Bây giờ anh vẫn còn rất sợ.

Anh sợ sau khi chúng ta ở bên nhau, chuyện năm đó sẽ xảy ra một lần nữa."
Hàn Dương hy vọng mình có thể dũng cảm, nhưng khi anh nhớ lại chuyện của bốn năm trước, anh sẽ lạnh thấu đến tận xương tủy.

Lạnh đến nghẹt thở, hết lần này đến lần khác tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
Anh thích Cố Noãn bao nhiêu, anh càng sợ và tự trách mình bấy nhiêu.
Hàn Dương tự cho mình là một cái sao chổi, anh thực sự nên triệt để tránh xa Cố Noãn.
Nhưng anh không làm được, anh không nỡ.
Trong bốn năm qua, ngay từ khi bắt đầu anh đã trốn tránh, cuối cùng quyết định về nước để ở cùng Cố Noãn.

Trong quá trình này, anh đã giả định vô số kịch bản trong tương lai, mỗi kịch bản đều liên quan đến Cố Noãn, anh không thể làm gì nếu không có Cố Noãn.
Trái tim của Hàn Dương đã bị Cố Noãn trói chặt từ lâu.
"Hừ." Cố Noãn hít một hơi dài, say bèm, tựa như cái gì cũng không nghe thấy.

Cậu không biết uống rượu, lần đầu tiên uống rượu cậu đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để tỏ tình, cậu mơ mơ màng màng và vẫn chìm đắm trong nỗi lo lắng không biết Hàn Dương có bị cậu phiền không.
Hàn Dương chỉ có thể nói lại: "Anh không cảm thấy em phiền chút nào, thật đấy."
Cố Noãn mắt ẩm ướt, hỏi Hàn Dương, "Anh có phiền tôi hay không...mắc mớ gì đến tôi, anh không phải là anh trai của tôi."
"Là anh." Hàn Dương nghiêm túc trả lời.
"Anh không phải, anh là con của tôi, anh đã rửa chân cho tôi!" Cố Noãn chính nhi bát kinh (*) nói sảng, duỗi ra một ngón tay, "Khi còn nhỏ tôi cũng rửa chân cho ba tôi, đó là bài tập về nhà."
(*) Chính nhi bát kinh: nghiêm túc, đứng đắn.
Vừa dứt lời, Cố Noãn liền nấc lên, sau đó lấy hai tay che miệng, hai má ửng hồng.

Sau đó, cậu lại nấc một cái, lại một cái, cậu nấc rượu vô số lần.

Hàn Dương rửa chân cho cậu xong, đến phòng tắm đổ nước, rửa sạch tay, phát hiện Cố Noãn vẫn còn đang nấc, còn rất nhịp nhàng.
Bây giờ, anh cười không được, không cười cũng không được.
Bầu không khí bất đắc dĩ ban đầu đã bị Cố Noãn phá vỡ hoàn toàn.
Chỉ thấy Cố Noãn rơi xuống hai hàng nước mắt, cậu tức giận nói: "Tôi không muốn nấc."
Hàn Dương lau nước mắt cho cậu, ôn nhu dỗ dành: "Cởi áo khoác, em nên đi ngủ rồi."
Cố Noãn nấc lên, không nghĩ tới việc ngủ.
Cậu nắm lấy tay Hàn Dương, đột nhiên, cậu lại nhận ra Hàn Dương: "Anh ơi, hôn em một chút đi." Câu này không có chút e lệ nào.

Cố Noãn căn bản không ý thức được chính mình đang nói cái gì, một lòng một dạ nói: "Ba từng nói, lúc bị nấc để người khác hôn một chút là được rồi, bố cũng từng hôn ba như vậy đó, hồi nhỏ em nhìn thấy."
"Đó là mê tín."
"Em không nghĩ vậy." Cố Noãn mím môi, muốn Hàn Dương hôn cậu một chút.
Hàn Dương không hôn: "Anh không phải con của em à?"
Cố Noãn không kìm được hai dòng nước mắt: "Anh là anh của em! Anh ơi, liệu em có phải là người đầu tiên trên thế giới này chết vì nấc cụt không?"
"Không biết." Hàn Dương cau mày, anh không thích Cố Noãn treo cái chữ 'chết' ở bên miệng.
Cố Noãn khẳng định: "Sẽ chết."
"......"
"Em sẽ vì nấc cụt mà mệt chết!" Rượu phẩm (*) của cậu thật sự không tốt, ăn nói linh tinh nắm lấy tay Hàn Dương không chịu buông ra, "Hôn em một chút đi, cầu xin anh mà, anh không thể...không thể nhìn em chết như vậy được!"
(*) Rượu phẩm: Phẩm chất sau khi say rượu.
Bắt đầu cầu xin luôn rồi.
Nhưng Hàn Dương vẫn không hôn cậu, anh còn cách khác để dỗ Cố Noãn ngủ.
Giống như khi còn nhỏ, Hàn Dương và Cố Noãn cùng nhau nằm trên giường, chạm vào lỗ tai của cậu.


Hàn Dương sẽ không bao giờ làm những hành động thân mật như thế này khi Cố Noãn còn thức.
Giọng anh nhẹ nhàng như gió xuân: "Tiểu Noãn, đến giờ ngủ rồi."
Cố Noãn lau nước mắt, không được Hàn Dương hôn, tức giận đến mở miệng mắng: "Anh là đồ keo kiệt.

Miệng anh làm bằng vàng sao, hôn cũng không cho hôn..."
Nhưng còn không chống cự nổi đã đến mười hai giờ, hơn nữa hôm nay Cố Noãn còn học cả một ngày, mệt đến hoảng loạn.

Không nháo được bao lâu, Cố Noãn đã bị Hàn Dương dỗ đến thoải mái dễ chịu ngủ thiếp đi, tiếng nấc cũng không còn.
Nếu hôm sau cậu thức dậy và nghĩ đến những lời nói đêm nay, chắc chắn cậu sẽ xấu hổ muốn đào hố chui xuống đất.
Cũng may, tửu lượng của Cố Noãn không tốt, rượu phẩm không tốt, thậm chí đến trí nhớ cũng không tốt.
Cho nên ngày hôm sau, Cố Noãn tinh thần sảng khoái chậm rãi xoay người, hoàn toàn quên mất không còn một mống.
Đã gần trưa, việc đầu tiên Cố Noãn làm khi thức dậy là muốn đi vệ sinh.

Vậy mà vừa xuống giường, cậu đã vấp phải tấm đệm giường mà Hàn Dương trải bên cạnh giường, ngã nhào lên người Hàn Dương.
Hàn Dương bị cậu đánh thức.
Cố Noãn mông lung, trong đầu có một quả bom nguyên tử đang nổ tung, oanh oanh liệt liệt, bụi bay tung tóe.
Mới sáng sớm rời giường, cậu đã 'được ngã' lên người trong lòng.

Là đàn ông chắc chắn sẽ động tâm, là con người chắc chắn đều muốn hôn môi.

Đại não Cố Noãn giật giật, bất chấp tất cả, thuận theo ý nghĩ trong lòng.

Hàn Dương rên lên một tiếng, còn chưa kịp mở mắt ra, Cố Noãn đã hôn lên môi anh.
Hàn Dương nghi ngờ Cố Noãn vẫn chưa tỉnh rượu.
Cũng là Cố Noãn trước một bước lên tiếng, giả vờ vô tình nói: "Anh, anh có tin đây là tai nạn bất ngờ không?"
Hàn Dương vừa tỉnh ngủ, cổ họng khàn khàn: "Cái gì?"
Cố Noãn động lòng, thở dài cảm thán sao giọng nói của Hàn Dương lại mê người như vậy, nhưng cậu lại thản nhiên nói: "Chính là...Anh có xem phim truyền hình không? Ví dụ như trong bộ phim "xxxxx" (*) kia, nhân vật chính thường xuyên ngã sấp xuống rồi bọn họ vô tình hôn nhau.

"
(*) Cái này là tác giả để nguyên xxxxx như vậy chứ tui cũng khum biết nữa:v
"..." Hàn Dương nhất thời không biết trả lời như thế nào.
"Anh, em đã từng nghĩ mấy chuyện như thế đều là lừa người, nhưng không ngờ lại là sự thật!"
Kỹ năng diễn xuất của Cố Noãn đang nằm trên người anh mãi mãi vụng về và đáng yêu như vậy.
Sáng sớm, Cố Noãn đã như hươu con nhảy tưng, cười khúc khích, hồn vía trên mây.
Cậu chủ động xuống bếp rán trứng, lần này trực tiếp rán hai cái.

Để tránh cho Cố Noãn lãng phí đồ ăn, Hàn Dương cầm lấy cái xẻng trong tay cậu, thúc giục: "Đến sô pha ngồi xuống."
Cố Noãn vẫn đang hồi tưởng mùi vị của nụ hôn ban sáng, chạm vào chiếc chìa khóa treo trên ngực, dán sát vào người Hàn Dương ngửi tin tức tố mùi bạc hà.

Anh nói cái gì cậu cũng không chịu đi ra phòng khách, nhất quyết muốn cùng Hàn Dương làm "bữa sáng muộn" này.
"Anh, anh có thể tận tình sai sử em." Cố Noãn lúc này giống như một con chó con đang vẫy đuôi.
Hàn Dương đối với cậu không còn cách nào, liền nói: "Đến tủ lạnh lấy hai khối sườn bò."
Cố Noãn lập tức lấy đến.
Hàn Dương đem nó rã đông nói: "Bóc hai củ tỏi."
Cố Noãn một hơi bóc xong ba củ.
Hàn Dương rã đông xong miếng thịt, cho vào chảo, nói: "Lấy một chút tiêu đen, ở tủ bên trái."
Cố Noãn lấy bột tiêu đến, đúng chuẩn cho vào chảo.
Hàn Dương quay đầu lại, Cố Noãn không cẩn thận đụng phải ngực của anh.

Đúng như bất ngờ Cố Noãn nói, lúc này, cửa sổ của nhà bếp đang ở trong thời điểm tốt nhất để đón ánh sáng mặt trời.

Đôi mắt của Cố Noãn có ánh sáng màu hổ phách, điểm xuyết mấy vì sao, ẩn chứa vô số tâm tình yêu thích.
Miếng bít tết trong chảo tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, nhưng dù có thơm đến đâu cũng không thể sánh bằng tin tức tố vị bạc hà trên người Hàn Dương.
Cố Noãn nhớ đến lời của Tô Mộc: Một cơ hội để tỏ tình, một bước ngoặt.
Có lẽ chính là hiện tại.
Cố Noãn hoảng hốt, cậu chìm vào giấc mộng đầy vị bạc hà, bất động ngẩng đầu nhìn Hàn Dương.
"Cố Noãn, bít tết sắp xong rồi, em đi ra ngoài trước đi." Hàn Dương lùi lại một bước.
Cố Noãn tiến lên một bước, chủ động ôm lấy Hàn Dương.

Cậu nhón chân, đỏ mặt hôn lên môi Hàn Dương.
"Chuyện này, lần này không phải là tai nạn ngoài ý muốn." Cố Noãn rời môi Hàn Dương, căng thẳng đến lắp bắp.

Cậu nhẹ nhàng buông tay, quy củ lùi lại sau một bước, giữ một khoảng cách để cậu có thể bình tĩnh nói chuyện.

Hô hấp của cậu trở nên gấp gáp, cậu thậm chí không biết phải đặt tay ở đâu.
Hàn Dương nhìn cậu.
Cố Noãn nhỏ giọng: "Anh ơi..." Cậu cố gắng nhìn Hàn Dương, toàn thân như muốn bốc hỏa, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, ồn ào không ngừng.
"Anh ơi, em thích anh."
Cố Noãn chân thành vô cùng: "Anh có thể...ở bên em được không?" Cậu giơ bốn ngón tay lên, lo lắng đứng thẳng người, "Em thề! Nếu anh ở bên em, em nhất định sẽ đối xử tốt với anh, siêu cấp tốt, mãi mãi cũng luôn tốt!"
Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, rơi xuống trên người của Cố Noãn.
Cố Noãn thấy Hàn Dương nghiêng người sang một bên, không nhìn mặt cậu.

Cậu cũng không nhìn thấy biểu tình của Hàn Dương, cậu chỉ cảm thấy bóng lưng của Hàn Dương trông rất cô đơn.
Cậu nghe thấy Hàn Dương nói: "Xin lỗi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận