Lương Thái nổi sóng trong lòng, không ngờ Lương Hiệt lại có được tình yêu trước cả mình.
Dựa vào cái gì, hắn lại không có!
Tô Mộc nói "sai" suýt chút nữa đã cắn vào lưỡi mình.
Mày mà chị Lâm mang đến một tách trà mới, giải khai được bầu không khí không đúng này: "Lương tổng, đây là trà mới, ngày từ từ dùng."
Sau khi đặt tách trà xuống, chị tri kỷ mà 'tiện tay' cầm áo khoác trên sô pha, quay người đi vài bước, khoác lên vai Tô Mộc.
Chị sửa sang lại một chút, che đi mấy dấu hôn chằng chịt, mỉm cười nói: "Cậu Tô, Lương tổng nói muốn ở lại ăn trưa.
Sáng nay tôi đi mua rất nhiều thứ, cậu có thể đến chọn món không?"
"Ồ, được." Tô Mộc mạnh mẽ gật đầu cảm ơn ơn cứu mạng của chị Lâm.
Nói xong, y vội vàng đi theo chị Lâm vào phòng bếp, để lại Lương Thái một mình ngẩn người trong phòng khách.
Chưa đến năm phút, Lương Hiệt từ thư phòng đi ra, trên tay còn cầm theo một bản hợp đồng.
"Đây là tư liệu dự án của công ty XX mà anh muốn." Lương Hiệt nói, "Anh nhìn một chút có vấn đề gì không."
"Hiện tại anh xem không nổi."
"...Vậy để em đi cất."
"Đợi đã!"
Lương Thái bóp mặt nói: "Cậu không nói cho anh biết cậu có Omega xác định rồi."
Lương Hiệt hỏi ngay: "Tô Mộc tỉnh rồi?"
"Thì ra tiểu khả ái làm cho mẹ tức giận nguyên lai là Tô Mộc." Lương Thái là một quỷ hoa tâm, trong mắt hắn không có Omega nào là không đáng yêu.
Lương Hiệt nhíu mày, không khách khí nói: "Đừng có ý đồ với em ấy."
"Đây là Omega của cậu, anh cũng không phải cầm thú, không đến nỗi như vậy.
Thế nào?"
"Không có gì, lần đầu tiên em biết anh không phải cầm thú." Lương Hiệt lại đưa tư liệu cho hắn, "Rốt cuộc anh có xem hay không hả?"
Lương Thái không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận tư liệu đó, hắn cực kỳ ghen tỵ trừng mắt Lương Hiệt một cái.
Lương Hiệt không nhịn được thở dài hỏi: "Không phải anh vừa mới thay đổi đối tượng giao du sao?"
"Chuyện đó có thể giống nhau sao? Người trèo lên giường của anh cũng là để đổi lấy tài nguyên, anh tình tôi nguyện, hảo tụ hảo tán, căn bản không có chút tình cảm nào.
Vừa rồi cậu không thấy Tô Mộc đâu, y tựa như vừa mới bước ra từ trong hủ nước nho ra vậy đó.
Ai, bên cạnh anh, chính là thiếu người dụng tâm vì anh như thế." Miệng thì nói, tay thì lật từ liệu, không lâu sau đã tìm thấy thứ hắn muốn.
Lương Hiệt gật đầu: "Ừm, Tô Mộc thật sự rất dễ hài lòng, cho nên em phải đối xử với em ấy tốt hơn một chút."
Càng tốt hơn một chút nữa.
Lương Thái không ngờ trong lúc mình chưa kịp chuẩn bị mà đã bị Lương Hiệt tự tay thồn cơm chó.
Đúng như Từ Lâm đã nói, Lương Hiệt thực sự bại trong tay Omega Tô Mộc này.
Nếu là lúc trước, Lương Hiệt ở Lương gia ngột ngạt, cơ hồ không quan tâm đến tình yêu.
Lương Thái từng nghĩ, một ngày nào đó Lương Hiệt sẽ nghe theo sự an bài ở trong nhà và đính hôn với Từ Lâm.
Và cuộc hôn nhân này sẽ càng khiến Lương Hiệt trở nên cứng nhắc và lãnh đạm, cuối cùng trở thành một người giống như ông ngoại của họ - một Alpha vô cảm và nhàm chán.
Một tai nạn bất ngờ hóa ra lại khiến Lương Hiệt có thể 'sống lại'.
Sẽ cười và sẽ yêu.
Lương Thái mừng cho anh từ tận đáy lòng, nhân cơ hội này, y đặt danh thiếp của bác sĩ lên bàn cà phê trước mặt Lương Hiệt: "Lần này anh nhờ Từ Lâm tìm bác sĩ.
Mẹ không biết.
Chồng của Từ Lâm là một người tu nghiệp ở nước ngoài, hắn có một chút kiến thức về vấn đề này.
Hắn cam đoan với anh kỹ thuật phẫu thuật này đã tiên tiến, sẽ không có rủi ro liệt nửa người."
"Tình huống của em không phải anh không biết." Lương Hiệt thậm chí còn không có hứng thú cầm danh thiếp lên nhìn kỹ.
"Điều trị mất rất nhiều thời gian, quá trình đau đớn, cuối cùng đều vô dụng."
Hiệu quả tốt nhất là chỉ có thể đi lại trong thời gian ngắn với sự hỗ trợ của nạng.
Để đạt được hiệu quả như thế, thời gian điều trị ít nhất phải kéo dài ba năm.
Kỳ thật, cả đời này anh không thể rời bỏ xe lăn.
Đồng thời, nếu anh rời đi lâu như vậy, Tô Mộc liền bất an, chính anh cũng sẽ không yên lòng.
Tô Mộc còn đang đi học, Lương Hiệt không có mặt mũi nào yêu cầu Tô Mộc cùng anh đi chữa trị, anh cũng không muốn làm cho Tô Mộc chậm trễ thời gian.
Chuyện này là quá ích kỷ.
Anh nói: "Em không muốn lãng phí thời gian."
Lương Thái biết anh sẽ từ chối, đột nhiên hỏi anh: "Gia đình Tô Mộc biết em không?"
Câu này, đã được Lương Hiệt tự hỏi ở trong lòng.
Thật ra, chỉ cần Lương Hiệt nói một câu, Tô Mộc lập tức sẽ đưa anh về nhà gặp cha mẹ, chỉ là anh không muốn.
Lương Hiệt biết Tô Mộc đang nghĩ gì, và anh cũng lấy ý nghĩ này làm bước đệm cho việc gặp gỡ cha mẹ của Tô Mộc.
Lương Hiệt không có gì để nói.
Có thể Lương Thái là anh trai sinh đôi của Lương Hiệt, trong nhiều trường hợp, hắn là người hiểu Lương Hiệt hơn bất kỳ ai khác.
"Em không đánh dấu cậu ta là vì em không dám gặp gia đình cậu ta, đúng không?" Lương Thái 'nhất châm kiến huyết', "Chống nạng còn hơn ngồi xe lăn.
Có cha mẹ nào muốn nhìn thấy đứa nhỏ mình nâng trong lòng bàn tay nuôi lớn, lại mang theo một kẻ ngồi xe lăn trở về? Đến lúc đó e là Tô Mộc sẽ vì em mà chịu khổ nhiều điều."
"Bản thân chúng ta cũng là người có quan hệ không tốt với cha mẹ, cuộc sống của chúng ta như thế nào, tâm lý không thoải mái như thế nào, chúng ta là người biết rõ nhất.
Em muốn Tô Mộc cũng trở nên như vậy sao?"
Lời nói của Lương Thái tuy thô, nhưng lý không thô.
"Lương Hiệt, em phải tự mình suy nghĩ rõ ràng."
Hai người trong nhất thời không nói nữa, Lương Thái muốn nói gì đó, Tô Mộc từ xa ló đầu ra khỏi bếp, nhìn hai người.
Lương Hiệt: "......"
Lương Thái: Ồ, đáng yêu vậy.
Tô Mộc xấu hổ bước ra khỏi phòng bếp, khóa kéo của áo khoác bị kéo đến tận cùng, che hết cả cổ.
"Chị Lâm hỏi hai người, bữa trưa hai người muốn ăn tôm hùm hấp tỏi hay tôm hùm hấp thường?" Tô Mộc thấy hai người không nói nữa, tưởng đã xong chuyện, cười khoa tay một chút, "Tôm hùm lớn như vậy, còn rất tươi nữa."
Y ra hiệu to bằng nửa cánh tay.
Trước khi Lương Thái mở miệng nói muốn hấp tỏi, Lương Hiệt trước tiên nói: "Hấp thường."
Lương Thái hỏi: "Anh nhớ anh mời là khách mà?"
"Anh là anh của em, người một nhà, không tính là khách." Lương Hiệt nói đùa một câu, không buồn cười chút nào.
Lương Thái buồn chán, lúc này hắn mới được trở thành 'anh trai'.
Sau bữa trưa, Lương Thái mới hiểu được câu chuyện đằng sau "hấp thường" này, hóa ra là vì Tô Mộc thích ăn như vậy.
Nhưng Tô Mộc rất thông minh, y quay trở lại bếp nhờ chị Lâm chia đôi con tôm hùm, một nửa hấp thường và một nửa hấp tỏi.
Khi ăn, y thuần thục bóc thịt tôm cho vào bát Lương Hiệt.
Hắn tưởng Lương Hiệt thích hấp thường.
Trong miệng Lương Thái toàn mùi tỏi, mà cả người của hắn toàn mùi độc thân.
Buổi chiều Tô Mộc có lớp học, Lương Hiệt đã sớm gọi xe cho y.
Lương Thái thấy vậy, làm sao có thể buông bỏ cơ hội tốt này.
Trong miệng hắn vẫn còn mùi tỏi, hào phóng nói: "Vừa lúc anh có việc gần đó, đi xe anh đi."
Tô Mộc sửng sốt, y không muốn.
Lương Hiệt cúi đầu, tiếp tục dùng APP gọi xe: "Không cần, anh và em ấy không quen."
Lương Thái lại không nói nên lời: "?"
Lương Thái ra vẻ tức giận: "Lương Hiệt, cậu có ý gì? Anh còn có thể ăn thịt cậu ta sao? Cậu thật sự xem tôi là cầm thú cái gì cũng ăn sao??"
Tô Mộc lần đầu tiên nhìn thấy cách ở chung của hai người, còn tưởng giây tiếp theo hai người sẽ cãi nhau.
Y nhanh chóng trở thành người hòa giải và đứng giữa hai người: "Em đi nhờ xe! Em đi nhờ xe!"
Bởi vì Lương Thái là anh trai của Lương Hiệt, hắn còn giúp Lương Hiệt rất nhiều, Tô Mộc không muốn làm khó Lương Thái, giả vờ sảng khoái đáp ứng.
Để rồi trong giây tiếp theo, y cứng đờ ngồi trong xe của Lương Thái, nuốt ngụm nước bọt.
Y không biết phải xưng hô với Lương Thái như thế nào: "Ngài có chuyện muốn nói với tôi sao?"
"Cậu còn rất lanh lợi đó."
Tô Mộc quả nhiên đoán không sai, y bất đắc dĩ cười khổ.
Y hiểu rõ mọi người xung quanh Lương Hiệt đều coi thường y, người nào cũng muốn y rời khỏi Lương Hiệt.
Nhưng Tô Mộc không muốn bị thuyết giáo hết lần này đến lần khác, vì vậy y cắn chặt môi, trong lòng mạnh mẽ, chuẩn bị tâm lý bị Lương Thái đuổi xuống xe, tiến phát chết nhân nói: "Anh nên chết tâm đi."
"Cái gì?"
"Tôi sẽ không chia tay với Lương Hiệt.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...