Edit: Bội Bội
_____________________
Giọng nói của người phụ nữ này nghe sơ qua giống hệt như Thẩm Tinh Nhược, trong trẻo lạnh lùng, nhưng mà rót vào tai lại có cảm giác dễ chịu, không giống như Thẩm Tinh Nhươc, lạnh cóng cả người.
Xuống gần đến dưới lầu, cuối cùng Lục Tinh Diên cũng nhận ra.
Vị này là giám đốc công ty quan hệ công chúng Gia Bách, là bạn gái của anh họ Giang Triệt, tình cảm của hai người rất tốt, hình như đã bàn đến chuyện cưới gả rồi.
Hình như là cũng đã gặp qua vài lần trong mấy bừa tiệc rượu, Lục Tinh Diên có chút ấn tượng với chị ta, chỉ là trước đây gặp mặt chị ta còn gọi Lục Sơn một tiếng dượng, lúc này làm việc thế mà có tác phong rất chuyên nghiệp, một tiếng hai tiếng đều gọi Lục tổng.
Lục Tinh Diên kiếm được một góc ngồi xuống.
Chu Vưu nhìn về phía anh cong môi cười chào hỏi, trên tay vẫn không quên cầm lấy laptop xoay lại đưa về phía Lục Sơn.
Từ trước đến giờ Lục Tinh Diên không hề hứng thú đố với chuyện làm ăn của Lục Sơn, lúc này ngồi xuống, thần thái anh lười nhác, nhưng thực tế lại rất nghiêm túc lắng nghe, ngay cả phần trao đổi công việc với bộ phận quan hệ công chúng của công ty anh cũng không bỏ sót.
Hình như là do bệnh nghề nghiệp của mấy người làm quan hệ xã hội, lúc bộ phận của công ty bọn họ nói chuyện, hình như là không xài được vài từ tiếng Trung, nói đi nói lại toàn là mấy từ tiếng Anh mà anh không thể hiểu nổi.
Lục Tinh Diên cố gắng nhẫn nãi lắng nghe một hồi lâu, trên mặt có vẻ ta đây hiểu hết, nhưng mà trong lòng là đang chửi rủa: Nói cái quỷ gì vậy trời, có thể nói tiếng người được không?
Sau khi bực bội xong, anh còn không tự chủ thầm nghĩ, nếu như Thẩm Tinh Nhược ở đây, không biết nghe có hiểu hay không.
Cô chắc chắn có thể hiểu.
Cô có gì mà không hiểu, bất kể trong hoàn cảnh nào, cô đều không hạ thấp dáng vẻ Bạch Khổng Tước kiêu ngạo của mình.
“… Lục Tinh Diên, Lục Tinh Diên con đang nghĩ gì đấy? Con không nghe cha nói gì sao!”
Lục Sơn gọi nhiều lần, Lục Tinh Diên vẫn không phản ứng, ông vô thức cao giọng gọi anh.
Lục Tinh Diên ngây người một lúc lâu mới bị rống cho giật mình, ngẩng đầu nhìn qua, dò xét Lục Sơn một chút.
Sau khi Lục Sơn xuất viện, lúc này cũng đã không có việc gì nữa, Lục Tinh Diên nhìn xem, có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của ông sau khi già đi ngồi cười ha hả, nhưng mà vừa nhắc tới chính sự liền cầm lấy cây gậy gõ gõ trên mặt đất, ai không nghe ông nói thì sẽ dùng cây gậy đánh cho chạy tám mét.
Vừa nghĩ như vậy, liền cảm thấy cha anh và ông nội anh không có chỗ nào không giống nhau.
“Sao vậy?”
Lục Tinh Diên gãi gãi đầu.
Thấy dáng vẻ lười nhác của anh, Lục Sơn chỉ hận rèn sắt không thành thép, thực sự nhịn không được, liền bắt đầu giáo huấn ngay trước mặt người ngoài, “Muốn xuống ngồi nghe cũng là con, ngây người ngồi đấy như bồ tát cũng là con, con tưởng đây là đang đóng kịch cho con xem sao?”
“..”
Lục Tinh Diên lấy ngón tay trỏ gãi gãi chóp mũi, lại hơi chồm người ra phía trước một chút.
Chu Vưu cười cười, thức thời lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
“Tiểu Diên, là thế này, vụ việc thi đại học lần này cùng với việc của Kim Thịnh là liên quan chặt chẽ với nhau không thể tách rời, chúng ta dự định xử lý cùng một lúc.”
“Chừng ba giờ chiều, bên Bộ giáo dục tỉnh sẽ báo cáo kết quả điều tra, chúng ta bên này cũng sẽ ngay lập tức xác thực tin tức, cũng sẽ chuẩn bị hành động khống chế hướng gio1 dư luận.”
Khống chế hướng gió dư luận …?
Phiên dịch ngắn gọn dễ hiểu chính là thuê thuỷ quân*.
*Thuỷ quân, là những người được trả tiền để “làm ngập” các trang blog, diễn đàn, mạng xã hội hoặc group chat bằng những bình luận không trung thực, mang tính bôi nhọ, những tin đồn hoặc thông tin không chính xác về một sản phẩm, nghệ sĩ hoặc một bộ phim. (Nguồn: moveek.vn)
Vậy mà cũng nghĩ ra được
Chu Vưu tiếp tục nói: “Hiện tại bên chúng ta vẫn còn một biện pháp khác chính là, hi vọng sau khi Bộ giáo dục công bố tin tức, có thể mượn được thành quả của em để làm bằng chứng cho kết quả điều tra, bởi vì cần công bố bài văn của em viết lúc thi đại học, cho nên muốn hỏi ý kiến của em một chút.”
…?
Lục Tinh Diên ngồi trên sô pha bẻ xương ngón tay, trong đầu trống rỗng vài giây.
“Em làm sao còn nhớ em viết cái gì, em phải viết lại lần nữa à?”
“Đương nhiên không cần, bên bọn chị đã có trong tay bài văn của em, đương nhiên, cũng đã đọc được bài văn của em, cho nên chúng ta mới nghĩ ra được phương án này.”
Lục Tinh Diên buồn bực, “Không đúng, mọi người từ đâu mà thấy được?”
Chu Vưu chỉ cười dịu dàng, chứ không trả lời câu hỏi của anh.
Lục Tinh Diên nhìn cô ta một lát, đột nhiên tự khắc hiểu được.
Đúng vậy, Bộ giáo dục cũng đã tham gia điều tra, bài thi của anh đương nhiên sẽ bị người ta xem lại một lần rồi một lần.
Bọn họ làm quan hệ xã hội, những thứ này còn không lấy được thì làm cái gì nữa, cuốn gói về vườn cho rồi.
Lục Tinh Diên suy nghĩ một lát rồi định thần trở lại, đối với chi tiết của kế hoạch này nửa hiểu nửa không, cũng không muốn hỏi thêm mấy chuyện râu ria nữa, thế là tuỳ ý gật gật đầu, “Em không có vấn đề gì, sao cũng được.”
“Vậy thì tốt.”
Có được sự đồng ý của tiểu thiếu gia, Chu Vưu thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Lúc trung tâm thương mại quốc tể của Kim Thịnh vừa xây xong, chị ta vẫn chỉ là một nhân viên đại diện khách hàng nho nhỏ của Gia Bách, sự việc nhảy lầu ngay trong lễ khai trương toàn bộ là do đoàn đội của chị ta xử lý, khi đó mặc dù chị ta không được bao nhiêu lợi lộc, nhưng mà chỉ cần xong việc, không cần nói đến mặt mũi.
Nhưng mà hiện giờ đã khác, Lục Sơn là dượng của Giang Triệt, tiểu thiếu gia Lục Tinh Diên này là em họ bảo bối của Giang Triệt, không thể không chỉ lo cho xong việc gọn gàng là được, còn phải quan tâm đến cảm xúc của người trong cuộc nữa.
Sau khi xác nhận toàn bộ kế hoạch với Lục Sơn xong xuôi đâu đấy, Chu Vưu đóng laptop lại, cũng không trì hoãn thêm nữa, dự định dẫn người đi.
Nhưng mà việc công đã nói xong rồi, vẫn giữ khăng khăng thái độ làm việc thì cũng không ổn, lúc chuẩn bị rời đi, Chu Vưu thả lỏng một chút, xưng hô với Lục Sơn và Bùi Nguyệt cũng biến thành dượng và mợ, còn trấn an bọn họ, bảo đảm mình sẽ cố gắng hết sức giải quyết vụ việc.
Chu Vưu từ trước đến nay không phải là loại người chỉ nói không làm, chị ta nói cố gắng hết sức giải quyết vụ việc, thật sự là ý trên mặt chữ, vụ việc này nhất định sẽ được xử lý gọn gàng sạch sẽ.
Tâm trạng căng thẳng mấy ngày nay của Bùi Nguyệt cũng được an ủi đôi chút, lúc đứng dậy tiễn người, vẫn không quên nhắc đến tiến độ hôn lễ của Chu Vưu và Giang Triệt.
Nhắc đến hôn lễ, Chu Vưu có chút ngượng ngùng, nói qua loa vài câu, lại không nói không rằng mà đánh trống lãng đổi chủ đề: “Đúng rồi mợ, Nhược Nhược đâu? Nghe Giang Triệt nói, cô bé thi đậu Thủ khoa ban Xã hội toàn tỉnh Nam Tinh của năm nay, cũng giỏi quá rồi.”
“Đúng vậy, con còn chưa gặp mặt Nhược Nhược bao giờ đúng không, con bé vẫn luôn giỏi giang như vậy. Cha con bé gần đây phải tổ chức triễn lãm tranh bên Paris, con bé cũng đi theo, thi đại học xong cũng nên xả hơi một chút.”
Chu Vưu gật gật đầu, lại tiếp tục khen.
Giang Triệt rất thân thiết với người nhà Lục Sơn, sau này Chu Vưu và Giang Triệt có thể nói là cưới gả xong sẽ về chung một nhà, cũng không tránh khỏi việc chung đụng với người nhà anh ta.
Ngay từ đầu Chu Vưu cảm thấy, cổng nhà họ Lục này, chị ta thật sự là với không tới, chỉ có thể cố gắng nhớ đến lời Giang Triệt nói – mợ của anh ta vô cùng yêu thích cô con dâu nuôi từ bé này, cho nên mỗi lần gặp mặt Bùi Nguyệt, chị ta đều dành thời gian tâng bốc Thẩm Tinh Nhược vài câu.
Giang Triệt đúng là không nói láo, mỗi lần chị ta khen Thẩm Tinh Nhược, Bùi Nguyệt vô cùng vui vẻ, so với lúc cô ta mở miệng khen Lục Tinh Diên còn phấn khích hơn nhiều.
Mặc dù hiện giờ cô ta đã có thể thoải mái trò chuyện với Bùi Nguyệt và Lục Sơn, nhưng nhìn thấy Bùi Nguyệt, cô ta vẫn không quên khen Thẩm Tinh Nhược vài câu.
Lời nói không mất tiền mua, lúc này cũng không ngoại lệ, cô ta vừa nhắc đến Thẩm Tinh Nhược thi đậu Thủ khoa toàn tỉnh, cả người Bùi Nguyệt liền trở nên tràn đầy sức sống, vừa đưa cô ta ra ngoài, còn đi bên cạnh nói dông nói dài nào là Thẩm Tinh Nhược giỏi giang đến mức nào, tri kỷ đến cỡ nào, ở Paris còn lo lắng cho bọn họ, đêm hôm khuya khoắt ngủ không được, một mực gọi điện thoại cho bà.
Lục Tinh Diên ngồi trên ghế sô pha nghe hai người nói chuyện, mắt nhắm lại, gãi gãi lỗ tai.
Anh thật sự nên đi hỏi dân chúng bạn gái cũ quá giỏi giang thì phải làm thế nào?
Hoặc là cảm giác tồn tại của bạn gái cũ quá mạnh thì làm thế nào bây giờ?
–
Ba giờ năm phút chiều, Bộ giáo dục tỉnh Nam Tinh ra thông báo, công bố kết quả điều tra vụ việc quy tắc ngầm trong kỳ thi đại học là không có thật.
Sự việc lần này vô cùng huyên náo, chỉ một câu “không có thật” thì khó mà làm cho quần chúng ăn dưa tin tưởng, cho nên toàn bộ quá trình điều tra đều được tiến hành vô cùng kỹ lưỡng và công khai rõ ràng.
Từ việc báo danh ở trường thi, cho đến nội dung bài thi các môn của Lục Tinh Diên, ngay cả chữ ký giám thị coi thi và giám khảo chấm thi, tất cả đều đúng quy trình rõ ràng trật tự.
Tòm lại, kỳ thi đại học của Lục Tinh Diên, từ lúc dự thi cho đến lúc công bố kết quả, trải qua quá trình kiểm tra tới lui nhiều lần, tuyệt đối không hề tồn tại bất cứ vấn đề gì.
Kết quả điều tra không thể ngờ tới vừa được công bố, quần chúng ăn dưa thật sự là trở tay không kịp.
Những tin tức được tung ra trước đó, hình ảnh của Lục Tinh Diên đã bị đắp nặn thành một tên phú nhị đại vô học ăn chơi trác táng.
Bạn học năm lớp mười của anh còn đăng lên mạng điểm thi tháng hồi nảo hồi nào.
Phải nói là vô cùng thê thảm, chín môn cộng lại còn không đủ bốn trăm điểm.
Lại thêm mấy tin đồn lưu truyền trong trường Minh Lễ như là dùng tiền mua đêm đầu tiên của con gái nhà người ta cũng bị người ta vô tình hay cố ý truyền ra, hình tượng lưu manh đã đâm sâu vào lòng người.
Bây giờ kết quả điều tra được công bố, tất cả chứng cứ đều có sức thuyết phục anh không hề đi cửa sau trong kỳ thi đại học, anh thật sự là dựa vào khả năng của mình thi được 562 điểm, anh hùng bàn phím trên mạng trong thời gian ngắn không thể tiếp thu nổi.
Không tiếp thu nổi là đúng rồi.
Bằng không thì gọi là đảo ngược thế nào được.
Trong số đám người tay nhanh hơn não còn dám nói: “Chống lưng của người ta sâu như vậy, không chừng trước kỳ thi đại học đã biết trước nội dung đề sau đó đó học thuộc lòng đáp án cũng không biết được.”
Nhưng mà trên thế giới này vẫn còn vài người bình thường, rất nhanh đã có người cãi lại –
A: “Hello? Chị gái à chị tỉnh táo một chút đi được không, chị phải biết bây giờ chị mà tung tin đồn nhảm thì không còn là chuyện cá nhân của cậu em này nữa, cũng không phải là vấn đề Kim Thịnh có chống lưng hay là Bộ giáo dục tỉnh Nam Tinh có vấn đề, mà là đề thi đại học của cả nước có vấn đề đấy, tỉnh Nam Tinh ngoại trừ môn Ngữ Văn, Toán học và Anh văn là đề thi chung toàn quốc đấy.”
B: “Không có ý dìm Tinh Đại, nhưng mà tôi cảm thấy nếu mà cậu ta biết trước đề để học thuộc, thì cần gì phải đi Tinh Đại chi cho thấp chứ?”
Giả thiết này hoàn toàn không có tính chân thực, cũng không có nhiều cư dân mạng hùa theo.
Mà sau khi Bộ giáo dục ra thông báo, Đại học Tinh thành cũng nối gót theo sau, công bố chi tiết kỳ thi tuyển sinh của trường bọn họ hoàn toàn phù hợp với quy định, toàn bộ quá trình đều được công khai công chính công bằng.
Hai vòng thi viết và phỏng vấn của kỳ thi tuyển sinh đều được tổ chức dưới sự giám sát gắt gao, ghi chép cũng như nhận xét của các giám khảo đều được trình lên Bộ giáo dục, trải qua quá trình điều tra.
Cùng lúc đó, đoàn đội quan hệ xã hội bên phía Gia Bách cũng cho thấy sự chuyên nghiệp cũng với hiệu suất cao, đoạn video phỏng vấn chủ nhiệm lớp bị mọi người cố gắng đè xuống, lại được bọn họ moi lên từ trong đống tin lá cải chất chồng như núi, quăng ra trước mặt mọi người.
“Đồng chí phóng viên à, câu hỏi này của anh tôi không thể trả lời, anh còn trẻ tuổi sao lại ăn nói độc địa như vậy chứ. Tôi là giáo viên dạy môn Chính trị mà còn bị anh mớm cung như vậy à? Anh muốn dụ tôi nói lời xảo trá thì vẫn nên trở về học thêm vài năm nữa thì hơn.”
…
“Dù gì thì tôi cũng chỉ nói một câu thôi, chuyện này tuyệt đối là không thể nào! Tôi là chủ nhiệm lớp hay là các anh là chủ nhiệm lớp, từ sau học kỳ hai năm lớp mười một đến nay, sự tiến bộ của trò ấy ai cũng nhìn thấy được, tôi thấy các người không phải không nhìn thấy mà là không muốn nhìn!”
….
“Tôi không có gì để nói, có nói các người cũng không nghe, hành vi giật tít gây sự chú ý này không phải là muốn tìm kiếm sự thật, đây là vi phạm giá trị quan của chủ nghĩa xã hội, phỏng vấn tìm kiếm chân tướng không phải như các anh đang làm ở đây!”
…
Đoạn video phỏng vấn Vương Hữu Phúc này là từ một đài truyền hình địa phương nào đó ở Tinh thành, độ dài còn không được một phút đồng hồ.
Vương Hữu Phúc ở trong video dựng râu trừng mắt, run run cầm lấy ly giữ ấm màu đỏ, dáng vẻ như sắp đánh nhau với phóng viên tới nơi, đằng sau là Tổ trưởng tổ giáo viên đang chạy tới ngắt ngang cuộc phỏng vấn, tỏ ra ân cần hỏi han qua loa vài câu.
Trên thực tế những ngày gần đây, không phải là hoàn toàn không có ai đứng về phía Lục Tinh Diên.
Không ít bạn học ban một hoạt động sôi nổi trên các diễn đàn, nói anh trong khoảng một năm gần đây đúng là đã tiến bộ vượt bậc, thậm chí còn có người đăng tải phiếi điểm ba kỳ thi gần nhất nữa.
Chỉ là bọn họ ít người, lực lượng yếu kém, tiếng nói như có như không hoặc là người ta có nhìn thấy cũng không muốn biết.
Cho đến khi kết quả điều tra được công bố, cộng thêm tổ quan hệ xã hội cố ý khuếch tán tin tức, những chứng cứ cùng với ngôn luận này mới xuất hiện trong tầm mắt mọi người, rồi được đem ra mổ xẻ thảo luận.
Thông báo của Bộ giáo dục tỉnh cũng với phản hồi của Tinh Đại nắm giữ hot search Weibo của nửa ngày, đến tối, trên mạng lại yên lặng truyền ra bài văn môn thi Ngữ văn của Lục Tinh Diên viết trong kỳ thi đại học.
Bài văn này được chấm tận 52 điểm, điểm khá cao, là một bài văn tự sự biểu cảm.
Từng câu từng chữ có thể nhận thấy, trình độ văn chương của người viết cũng không phải là cao …
Ừ, mặc dù câu cú lủng củng, nhưng mà có thể cảm nhận được tình cảm sâu đậm từ bài viết.
Anh đã dùng những thăng trầm trong những năm tháng vất cả của cha mình làm chủ đề cho bài viết “Nổi và Chìm”, thông qua cách thức diễn đạt có thể cảm nhận được sự ngại ngùng khi nói về mối quan hệ giữa cha và con nhưng đồng thời cũng cảm giác được tình cảm sâu nặng đối với cha, những cảm giác khó nói thành lời lại được thể hiện rõ ràng qua từng câu chữ, hai cảm giác vừa ngưỡng mộ vừa yêu thương đã chạm đến cảm giác của người đọc và truyền tải được thông điệp của người viết.
Tổng thể nhìn qua vẫn tương đối đơn giản nhưng chân thành, ý tưởng bố cục cũng không quá tệ, được chấm 52 điểm cũng không phải là quá đáng.
Tuy nhiên, sự chú ý của cư dân mạng đã chuyển sang khía cạnh khác:
A: “Đọc hết bài văn tôi mới nhận thấy, cha người ta mới gọi là liều mạng làm việc, tôi bây giờ mở công ty thì cũng có thể nói là kiếm vừa đủ ăn mà thôi.
B: “Lầu trên cho tôi xếp hàng với, người ta thì gọi là Thượng Hải chìm nổi*, chúng ta như vậy chỉ có thể gọi là bồn tắm ba nổi bảy chìm thôi.”
*Thượng Hải chìm nổi, ý chỉ những thương nhân trở nên thành công cũng như thất bại từ những thương vụ trên dòng sông và thị trường Thượng Hải lúc nền kinh tế Trung Quốc mới mở cửa giao thương với thị trường quốc tế.
Bài văn này được công bố, thái độ của quần chúng ăn dưa chuyến biến đến không ngờ, có nhiều người cảm thấy một phú nhị đại ăn chơi vô học không thể nào viết được bài văn như thế này, cảm giác hình như trước đây đã có cái nhìn sai lệch về người khác là không đúng lắm!
Trước đó Lục Sơn chỉ nghe Chu Vưu nói qua, bài văn của Lục Tinh Diên viết không tệ, cũng có thể dùng làm chứng cứ phản ánh trình độ của anh một cách chân thực nhất, rất có sức thuyết phục người khác.
Nhưng ông không hề biết rằng, tiểu tử thối Lục Tinh Diên này lại viết về ông.
Cho đến lúc bị một đám cấp dưới không hiểu sao nhắn hàng trăm tin nhắn nịnh nọt, ông mới lò mò lên mạng tìm kiếm bài văn được lan truyền từ chiều đến giờ.
Bài văn của Lục Tinh Diên có nhắc đến một sự việc nho nhỏ.
Anh nói lúc học tiểu học, có một lần trường học yêu cầu nộp bản sao sổ hộ khẩu, lại còn yêu cầu cần gấp.
Anh vốn đang tức giận việc cha mình vắng nhà trong một thời gian dài, lúc này sổ hộ khẩu lại bị cha mình cầm đi mất, liền gọi điện thoại cho cha anh thái độ bực tức, bảo ông nhanh chóng đem sổ hộ khẩu về, còn không thì sau này không cần về nhà nữa.
Kết quả là cha anh ba bốn giờ sáng cầm sổ hộ khẩu đưa về nhà, còn mua thêm miếng bánh gato mà lúc nhỏ anh rất thích ăn, chắc là mệt mỏi chịu hết nổi rồi, liền nằm gục bên giường anh ngủ nguyên một đêm.
Thật ra chỉ cần chụp hình sổ hộ khẩu rồi gửi qua in ra cũng có thể nộp cho trường, nhưng anh lại muốn làm khó cha mình bỏ dở hạng mục quan trọng nửa đêm chạy về, làm anh cảm thấy áy náy vô cùng.
Buổi tối Lục Sơn ngồi trong phòng ngủ đọc đi đọc lại bài văn này, còn đem ra khoe khoang với Bùi Nguyệt.
“Em đọc bài văn này một chút xem, viết hay bao nhiêu, tình cảm dạt dào chân thành tha thiết, thằng nhóc Lục Tinh Diên này nuôi cũng không tốn cơm nha, vẫn còn nhớ rõ người làm cha như anh đây đối xử với nó tốt như thế nào!”
Bùi Nguyệt thấy ông vừa mới xuất viện, cố gắng chịu đựng không nói lời nào.
Nhưng mà Lục Sơn không nhịn được, tiếp tục đắc ý nói: “Em xem người làm mẹ như em, anh biết em thích con gái, nhất là sau khi Tinh Nhược chuyến đến. Nhưng mà em cũng phải để ý tâm tình của con trai chúng ta một chút chứ hả? Mở miệng ngậm miệng toàn là Nhược Nhược, khó trách Lục Tinh Diên không thèm viết về em.”
“Đương nhiên, chắc cũng là vì viết về anh thì có thể diện hơn một chút, còn có cái để viết. Tự em nghĩ lại một chút xem, kết hôn nhiều năm như vậy em suốt ngày không mua sắm thì cũng shopping, nếu không thì chính là làm đẹp làm móng tay rồi chơi mạt chược, mấy bà bạn của em còn chịu khó quan tâm con trai hơn em, muốn viết cũng phải có chỗ đặt bút chứ, em nhìn xem em đã làm được gì cho con chưa? Cho nên em đừng có ghen tị với anh đây.”
Không thể nhịn được, cũng không cần nhịn nữa.
Bùi Nguyệt cố gắng giữ bình tĩnh nghe ông ba hoa chích choè cho xong, lại cười hiện ba giây, sau đó đột nhiên bùng nổ, quơ lấy cái gối trên đầu giường liên tiếp đập lên người ông!
“Lục Sơn ông bây giờ gan to bằng trời rồi, tôi không ngại xấu hổ kề vai sát cánh với ông rồi thằng con trời đánh của ông chường mặt trên hot search mạng xã hội! Bây giờ lại nói tôi như vậy! Ngủ cái gì mà ngủ! Ra ngoài! Cút ngay!”
Bà thuần thục đuổi Lục Sơn xuống dưới lầu, còn chưa hả giận, cầm theo cái gối xông lên tầng ba.
Lục Tinh Diên còn đang nhìn chằm chằm Wechat của Thẩm Tinh Nhược đến xuất thần, Bùi Nguyệt đột nhiên đằng đằng sát khí xông tới, mí mắt anh giật một cái, còn chưa kịp phản ứng đã bị Bùi Nguyệt nắm chặt lỗ tai kéo xuống giường.
“Mẹ làm gì vậy! Buông ra buông ra! Đau quá!”
“Con còn biết đau à! Con làm như vậy tưởng mẹ không biết đau sao! Cha con đường xa chạy về đưa cho con cuốn sổ hộ khẩu đã làm con cảm động chảy nước mắt nước mũi đến mức phải viết một bài văn để làm kỷ niệm, mẹ hy sinh thanh xuân của mình cho hai cha con con nhiều như vậy lo toan từ việc lớn tới việc nhỏ trong cái nhà này cũng không đáng được nhắc đến chữ nào là sao! Nuôi con sói mắt trắng* như con thì được cái gì! Được rồi con xúc động biết ơn như vậy thì bây giờ đi xuống dưới lầu ngủ trên ghế sô pha với người cha Thượng Hải chìm nổi vĩ đại của con đi!”
*Sói mắt trắng hay còn gọi là bạch nhãn lang, là một danh từ chỉ những người vong ân bội nghĩa, tâm địa hung ác.
- Hết Chương 83-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...