Nửa đêm trời đổ một cơn mưa nhỏ, buổi sáng, mặt đất còn hơi ẩm ướt.
Đẩy cửa sổ ra, không khí cũng tươi mát hơn bình thường.
“Mở cửa sổ làm gì vậy, lạnh chết người!”
“Không cố ý mà, tớ chỉ nghĩ là muốn cho thoáng một chút, nếu cậu lạnh thì tớ đóng lại vậy.” Địch Gia Tĩnh quay đầu, cười cười tỏ vẻ xin lỗi.
Thấy đối phương là Địch Gia Tĩnh, bạn nam sững sờ, sờ sờ vài cái lên mũi, hàm hàm hồ hồ nói: “Không có việc gì, cậu cứ mở ra đi, thoáng gió một chút cũng rất tốt.”
Địch Gia Tĩnh là uỷ viên học tập của ban một, thành tích tốt, vẻ ngoài xinh đẹp, còn rất khéo đối xử với mọi người, dịu dàng săn sóc, trong lớp có không ít bạn nam có ấn tượng tốt với cô.
Bên cạnh là bạn học đồng tính nữ ngồi cùng bàn mặt mũi tràn đầy im lặng, ghét bỏ gạt gạt khuỷa tay cậu bạn nam bên cạnh, lại ngẩng đầu hỏi: “Địch Gia Tĩnh, nghe nói phòng ngủ các cậu có học sinh mới chuyển đến? Bạn ấy đâu?”
“À, cậu ấy đi cùng với Thạch Thấm sẽ tới sau.”
Tối hôm qua Thạch Thấm thức đêm bổ sung bài tập nghỉ đông đến ba giờ sáng, phòng ngủ mười một giờ là tắt đèn cắt điện, cô nàng cứ vậy là hoang phí đèn bàn nhỏ xài pin trong phòng ngủ của bốn người, cố gắng làm cho xong bài tập nghỉ đông.
Buổi sáng lúc Địch Gia Tĩnh ra khỏi cửa, gọi sống gọi chết Thạch Thấm đều không dậy nổi.
Thẩm Tinh Nhược ngược lại vừa gọi là dậy ngay, thế nhưng trước khi cô nàng mở mắt ra, trong chăn lại vang lên một giọng nói rất thanh tỉnh, “Tớ ngủ thêm một lát đã.”
Địch Gia Tĩnh là cán bộ lớp, ngày đầu tiên khai giảng có rất nhiều việc phải làm, thật sự là không có cách nào theo hai cậu ấy lăn qua lăn lại đến nghiêng giường lệch chiếu, đành phải đi sớm hơn một bước.
–
Bảy giờ hai mươi lăm, mọi người trong lớp lục tục ngo ngoe đến đông đủ.
Nói chuyện phiếm, học thuộc từ đơn, bổ sung bài tập, còn có người ăn vụng điểm tâm, cả phòng học giống như nước sôi phun trào, náo nhiệt đến kịch liệt.
“Lâm Dự cứ thế mà công khai cầu hôn, còn là ngay trong buổi concert! Anh ta điên rồi sao, làm sao có thể nghĩ làm được như vậy! Gần đây số lượng fan hâm mộ của anh ta sụt giảm cực nhanh, tỉ lệ fan được chứng nhận cũng đang giảm xuống.”
….
“Hả? Đề thi Anh văn không phải là mười bộ sao! Tao chỉ có mười bộ à, lúc phát đề ra tao đếm chỉ có mười bộ, xong rồi xong rồi!”
…
“Mấy câu trắc nghiệm môn toán tao toàn đánh bừa linh tinh, sẽ không ra trong bài kiểm tra đó chứ? Những bài tập trong kì nghỉ đông này chất chồng chất đống nhìn như đống phế thải vậy.”
…
Còn có người nhiều chuyện nói: “Nghe nói Lục Tinh Diên cùng bọn Hứa Thừa Châu Trần Trúc bên ban ba đi ra ngoài chơi, đi ra biển, cậu nói xem Lục Tinh Diên và Trần Trúc có thể có chuyện gì hay không?”
Một bạn nữ khác mơ mơ màng màng, “Bọn họ không phải đã sớm có gì rồi sao?”
“Cậu nghe ai nói vậy, không có đâu.”
“Vậy tớ cũng không biết, tớ nghĩ là do bọn họ học kỳ trước ở chung với nhau. À đúng rồi, lớp bọn mình hình như có học sinh mới chuyển đến, ở chung phòng ký túc xá với Địch Gia Tĩnh.”
“Sao tớ lại không biết.”
“Tối hôm qua lúc cùng bọn tớ ăn cơm Lý Thính có nói.”
Bạn nữ nhìn ngó bốn phía, có chút buồn bực, “Học sinh mới đang ở đâu…”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Bảy giờ ba mươi, Thạch Thấm cùng Thẩm Tinh Nhược giẫm lên tiếng chuông buổi tự học sáng sớm, một trước một sau đi vào lớp.
Lúc Thẩm Tinh Nhược vừa bước vào, trong phòng học còn rất ồn ào.
Không lâu sâu đó, mọi người đều an tĩnh lại —
Vương Hữu Phúc đang cầm ly trà màu đỏ, nhắm chuẩn thời gian mà đứng trước cửa phòng học.
Thẩm Tinh Nhược có hơi ngạc nhiên, cô từng nghĩ rằng dạng chủ nhiệm lớp như Vương Hữu Phúc, sẽ không có chút lực uy hiếp nào.
Trong lớp lập tức vang lên tiếng đọc sách sáng sớm, Trung văn Anh văn hỗn tạp, loáng thoáng còn có thể nghe được có người ở đằng sau bàn về ý nghĩa của sự phát triển nền tảng khoa học và ý nghĩa lịch sử của chiến tranh Trung-Nhật.
Vương Hữu Phúc bày ra vẻ mặt hài lòng, chậm rãi đi đến bên bục giảng, buông ly trà bảo bối của ông xuống – không đúng, một giây sau ông lại cầm nó lên.
“Mọi người trước tiên tạm dừng một chúc, giới thiệu với mọi người học sinh mới của lớp chúng ta.” Ông hướng về phía Thẩm Tinh Nhược vẫy vẫy tay, “Lại đây, tự giới thiệu một chút.”
Thẩm Tinh Nhược cũng không chần chờ, đi đến bục giảng thấp thấp cúi mình chào mọi người, sau đó quay người hướng trên bảng đen viết ba chữ to, tự nhiên hào sảng nói: “Chào các bạn, mình tên là Thẩm Tinh Nhược, hi vọng mọi người chỉ giáo nhiều hơn, cũng hi vọng về sau có thể cùng mọi người cùng nhau tiến bộ.”
Yên tĩnh ba giây, dưới lớp vang lên một tràng pháo tay.
Vương Hữu Phúc lại là một mặt hài lòng, nhìn quét vòng dưới lớp, ông chỉ một chỗ trống, “Thẩm Tinh Nhược, em ngồi ở kia trước đi, cuối mỗi tuần đều đổi chỗ.”
Thẩm Tinh Nhược gật đầu, đi về chỗ ngồi của cô.
Sau khi ngồi xuống xong, Vương Hữu Phúc hai tay giữ cái ly, bắt đầu giảng đạo theo thông lệ, giảng cho mọi người bài giảng đạo kim chú thứ nhất, “Học kỳ kế các em liền lên lớp mười hai rồi, các em đừng nghĩ rằng hiện tại mới chỉ lớp mười một, cách kì thi đại học còn rất xa …”
Ông vừa mới mở đầu, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói uể oải, “Báo cáo.”
Lục Tinh Diên mặc đồng phục, cà lơ phất phơ đứng ở cửa ra vào, người như không xương, đầu lệch qua một bên dựa vào cửa, ba lô thì chỉ đeo một bên vai, trong khuỷu tay còn kẹp lấy trái bóng rổ.
Vương Hữu Phúc nhìn cậu một cái, cũng không biết là đang định giáo huấn cậu hay định làm gì, ông còn chưa kịp mở miệng, điện thoại đã vang lên trước một bước —
Hiển thị cuộc gọi là Tổ tưởng tổ giáo viên.
Vương Hữu Phúc không lo được Lục Tinh Diên, vừa ấn nút nghe vừa đi bộ nhanh ra ngoài.
Lục Tinh Diên cũng hoàn toàn không có ý định chờ Vương Hữu Phúc về tiếp tục xử cậu, trực tiếp đi vào, cho đến khi đi ngang qua chỗ ngồi của Thẩm Tinh Nhược, bước chân cậu thoáng khựng lại.
Thẩm Tinh Nhược để ý, quả bóng của cậu rất mới, không dính một hạt bụi nào.
Không phải là quả tối hôm qua.
Đúng lúc này, Lục Tinh Diên bỗng nhiên buông quả bóng ra, rất tuỳ hứng vỗ lên vỗ xuống trên mặt đất.
Quả bóng kia đập lên mặt đất, âm thanh vang vọng, có vẻ bực bội, lại có vẻ không.
Thẩm Tinh Nhược mặt không đổi sắc, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lục Tinh Diên.
Lục Tinh Diên cũng không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm cô, nhìn được vài giây, đột nhiên giật giật khoé môi một cách khó hiểu, sau đó tiếp tục đi ra hàng phía sau.
Thẩm Tinh Nhược hiểu được ánh mắt của cậu ta là “Cậu đợi đấy.”
–
Chỗ ngồi hai người cách một lối đi nhỏ, Thẩm Tinh Nhược ngồi Tổ hai hàng thứ năm, Lục Tinh Diên ngồi Tổ một hàng thứ bảy, cách cũng không quá xa.
Lúc Lục Tinh Diên ngẩng đầu nhìn về phía trước, luôn có thể liếc thấy bóng lưng của Thẩm Tinh Nhược.
Sau khi Vương Hữu Phúc trở về, ánh mắt hình về phía cuối lớp đảo một vòng, tìm thấy Lục Tinh Diên, nói: “Đến muộn hả, chép đề cương chính trị mười lần rồi nộp cho tôi.”
Lục Tinh Diên cũng không có cãi lại, “Vâng” một tiếng.
Vương Hữu Phúc lại quay trở lại câu chuyện trước đó, tiếp lục lảm nhảm lải nhải.
Nghe được một nửa, Lục Tinh Diên không kiềm chế được mà ngáp một cái.
“Nghe nói tối hôm qua bọn mày chơi bóng, bóng rổ bị một bạn nữ ném thùng rác rồi? Tao không tin, cái này có phải vì muốn thu hút mày nên mới gây sự chú ý không.” Lý Thừa Phàm ngồi cùng bàn thấp giọng hỏi.
Cũng không trách được Lý Thừa Phàm nghĩ được như vậy, hiện giờ đám con gái đọc nhiều tiểu thuyết, đều có tư duy sáng tạo cái mới, biết rõ đưa thư tình đưa chocolate đã không còn là một loại pháo hoa trên bầu trời đêm nữa rồi.
Học kỳ trước, Lục Tinh Diên hiếm hoi lắm mới đi nhà ăn một lần, liền bị một bạn nữ bên khoa tự nhiên dội cho bát canh nóng hôi hổi.
Có lần còn có một đàn em học lớp mười tuổi trẻ tài cao lá gan cũng lớn, chạy tới Lục Tinh Diên biểu diễn màn tổng tài bá đạo, còn nhón chân lên muốn cưỡng hôn cậu, ai biết được người không đủ cao, bị Lục Tinh Diên xách ra ngoài như xách gà con.
Lý Thừa Phàm: “Vậy người kia là bạn nữ ban nào, dáng dấp thế nào, vừa mới vô học đã làm ra một màn như thế, thật lợi hại nha, quả bóng kia tụi bày có lấy ra không?”
“Không lấy.” Lục Tinh Diên xoay bút trong tay, tầm mắt lơ đãng hướng về phía Thẩm Tinh Nhược.
“Tao khinh, lãng phí đến vậy cơ à.”
Thấy Lục Tinh Diên không đáp lại, Lý Thừa Phàm cũng không thèm để ý, ngay sau đó lại nói đến chủ đề mới, “Này, mày tới trễ nên không thấy, Tổ hai hàng thứ năm …. Bạn kia, bạn nữ ngồi cũng với Nguyễn Văn kìa, mới chuyển đến, thực sự là vô cùng xinh đẹp!”
Cậu ta lặng lẽ chỉ người cho Lục Tinh Diên, hai chữ “Xinh đẹp” còn đặc biệt nhấn mạnh.
Không chỉ có Lý Thừa Phàm, dưới lớp cũng có không ít bạn học nhỏ giọng bàn tán về Thẩm Tinh Nhược, khoé mắt liếc qua cũng không nhịn được mà liếc về phía cô ấy.
Thẩm Tinh Nhược giống như không có cảm giác, vừa nghe Vương Hữu Phúc giảng đạo, vừa đọc sách.
Bên Hối Trạch ôn thi đại học, đề văn là tự soạn, cho nên sách văn của ba lớp so với phiên bản của Minh Lễ không giống nhau.
Cô còn chưa kịp đi lấy sách mới, trước khi đi học Thạch Thấm có cho mượn, đúng lúc này đang so sánh hai bên.
Đúng tám giờ, tiếng chuông vang lên, tiết tự học buổi sáng kết thúc.
Vương Hữu Phúc rốt cuộc cũng niệm xong kim cô chú, “Được rồi, trước tiên chỉ đại khái là vậy, chính các em vẫn nên suy nghĩ kĩ, nên chắc chắn thì chắc chắn. Đúng rồi, đại diện lớp, đại diện lớp dâu – này, Nguyễn Văn, bài tập chính trị lúc nghỉ đông khoan hẵng thu, tôi muốn giảng bài đó trước khi kiểm tra.”
“Dạ được, thầy Vương.” Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại.
Thẩm Tinh Nhược nghiêng nghiêng đầu, Nguyễn Văn nhạy cảm bắt ánh mắt của cô, lịch sự mà không lúng túng cười cười, “Chào cậu, tớ gọi là Nguyễn Văn.”
Cô nàng mở sách ra, cho Thẩm Tinh Nhược nhìn tên mình.
Thẩm Tinh Nhược gật gật đầu, “Chào cậu, mình tên là Thẩm Tinh Nhược.”
Nguyễn Văn gật đầu như gà con mổ thóc “Ừ” hai tiếng, “Tên của cậu nghe rất êm tai, là trích từ thơ * của Tào Tháo sao? Tinh hà xán lạn, nhược xuất kỳ lý**.”
*”Ngắm biển” là một bài thơ gồm bốn ký tự được viết bởi Tào Tháo , một nhà thơ ở cuối triều đại Đông Hán . Bài thơ này là một khung cảnh tuyệt vời của cuộc hành trình của Cao Cao qua biển thiên thạch, với niềm đam mê chủ nghĩa lãng mạn. Biển có đầy đủ cảnh quan ngoạn mục của mặt trời và mặt trăng, mô tả vẻ đẹp hùng vĩ của sông và núi của quê hương. Sự tráng lệ của núi và biển thể hiện tinh thần dám nghĩ dám làm của nhà thơ với tầm nhìn của thế giới. Toàn bộ thơ đơn giản trong ngôn ngữ, giàu trí tưởng tượng, tráng lệ, hoang vắng và bi thảm. (Nguồn: baidu)
**đây là một câu trích trong bài thơ dịch theo nghĩa Hán Việt. Bản dịch tiếng Việt của câu này là “Thiên hà đang tỏa sáng rực rỡ và dường như đã nổi lên từ đại dương rộng lớn này.” (Nguồn: baidu)
Thẩm Tinh Nhược cũng không biết có đúng vậy không, chỉ cong cong khoé môi cười.
Trên bục, Vương Hữu Phúc vừa đi, lớp học lại trở nên náo nhiệt.
Thẩm Tinh Nhược vừa cùng Nguyễn Văn chào hỏi xong xuôi, bạn nam ngồi phía sau liền vỗ vỗ bả vai cô.
Cô quay đầu lại.
Bạn nam có nụ cười ôn hoà, lộ ra hàm răng trắng sáng thẳng tắp, cả người nhìn qua có vẻ sạch sẽ của nắng sớm, nhìn có vẻ quen mắt.
“Thẩm Tinh Nhược, còn nhớ tớ không?”
Giọng nói có chút quen tai.
“Tớ là Hà Tư Việt.”
Tên gọi cũng có chút, quen tai.
Hà Tư Việt khó xử cười cười, “Xem ra cậu không nhớ rồi, bọn mình đã gặp qua ở Đại hội liên trường, hồi trước cậu học Hối Trạch Nhất Trung đúng không?”
Cậu ta càng nói càng gợi ra nhiều chi tiết khơi dây trí nhớ của cô, “Lần đó đề tài thảo luận của Đại hội liên trường là Bảo Vệ và Phát Triển Môi Trường Biển, cậu là đại biểu New Zealand, tớ là đại biểu Nigeria, bọn mình đều thắng được giải Đại biểu xuất sắc nhất, sau khi kết thúc chúng ta còn cùng nhau ăn cơm.”
Thẩm Tinh Nhược rốt cuộc cũng đã nhớ lại, “Á, ra là cậu.”
Hình như có chút khô khan, cô lại bổ sung thêm một câu, “Thật trùng hợp.”
“Đúng nha, thật trùng hợp, đã một năm không gặp, vừa nãy mới nhìn thấy cậu, tớ đã nhận ra ngay tức thì.”
“Tớ không có ý đó, cậu so với Đại hội liên trường khi đó …. Ừ … có chút thay đổi.”
Thẩm Tinh Nhược tuyệt đối không thể thừa nhận trí nhớ mình không tốt.
Hà Tư Việt lại cười, “Tớ đổi kiểu tóc.”
Cậu ta vừa nói vừa cúi thấp đầu, vuốt vuốt tóc mình.
Xung quanh mọi người đều giả bộ như đang làm chuyện của mình, thật ra đều đang vểnh tai nghe hai người nói chuyện.
Đã nghe được mấy từ trong điểm như là “Đoạt giải Đại biểu xuất sắc nhất,” mọi người có hơi kinh ngạc.
Chuyển đến từ Hối Trạch Nhất Trung, đã từng đoạt giải Đại biểu xuất sắc nhất ở Đại hội liên trường, thì ra vị này còn là một học bá* nha …
*học sinh tiêu biểu, học sinh giỏi toàn diện.
Lục Tinh Diên và Lý Thừa Phàm cũng có nghe lén, có thể là do hai người đều là ví dụ điển hình của phần từ chậm tiến bộ của lớp, nên cũng không biết Đại hội liên trường là cái gi.
Lục Tinh Diên không biết, nhưng cậu sẽ không nói ra, Lý Thừa Phàm thì không giống vậy, bộ dáng bực bội hỏi: “Đại hội liên trường là cái gì? Đại hội người mẫu liên trường*?”
*ở đây bạn Phàm bị loạn chữ “Đại hội liên trường” là (模联大会) đọc là /mó lián dàhuì/ bạn ấy lại tưởng là “Đại hội người mẫu liên trường” là (模特联盟大会) đọc là / Mótè liánméng dàhuì/, khác biệt một vài chữ.
Giọng nói vừa đủ lớn vang lên trên nền không gian yên tĩnh, hơi có chút đột ngột.
Hà Tư Việt cùng Thẩm Tinh Nhược đều không hẹn mà cùng nhìn qua.
Lục Tinh Diên cắn răng, mặt không đổi sắc cầm cuốn sách giáo khoa trên bàn, đập xuống đầu Lý Thừa Phàm, “Không biết thì im miệng.”
Lý Thừa Phàm ở thời khắc thế này lại có vẻ vô cùng tò mò, “Mày biết? Vậy mày nói xem nó là cái gì?”
Lục Tinh Diên: “…”
Mày con mẹ nó là chán sống rồi.
- Hết Chương 5-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...