Dâu Tây Ấn

Edit: Bội Bội

_________________________

Lục Tinh Diên cảm thấy Thẩm Tinh Nhược rất là độc ác.

Đã biết rất rõ cậu hông có ý kia, còn cố ý nắm lấy kẽ hỡ trong lời nói của cậu mà điên cuồng nhục nhã cậu, cái này mà gặp phải người có vấn đề tâm lý hay là năng lực chịu đựng kém, chị sợ đã sớm bị cô hành hạ đến mức trẩm cảm từ lâu rồi.

Nhưng mà cũng kỳ lạ một chỗ, Thẩm Tinh Nhược chỉ có cạnh khoé nhục nhã cậu là tận dụng hết sức lức, đối với những người khác hình như là rất hoà đồng thân thiện.

Lục Tinh Diên nghĩ lại –

Thẩm Tinh Nhược chỉ nhục nhã cậu, đây hẳn là phần đãi ngộ đặc biệt duy nhất chỉ mình cậu có được.

Như vậy cũng đã chứng minh, địa vị của cậu vẫn có chút khác với mọi người.

Ừ.

Lục Tinh Diên tự thuyết phục bản thân mình như vậy.

Lải nhải khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, Vương Hữu Phúc rốt cuộc cũng đã giảng đạo xong, sau đó còn dùng một giọng vô cùng phấn khích tuyên bố: “Kỳ nghỉ hè chính thức bắt đầu, hi vọng các em có một kỳ nghỉ hè vui vẻ thoải mái.”

Các bàn cùng lớp vỗ tay hoan hô.

Tiếp theo sau đó chính là âm thanh đẩy bàn đẩy ghế.

Có không ít bạn học nóng lòng chỉ muốn về nhà, Vương Hữu Phúc còn chưa rời khỏi phòng học, đã giống như mũi tên phóng “Vút” ra cửa.

Lục Tinh Diên vẫn chưa đi ngay, câu nheo nheo mắt nhìn Thẩm Tinh Nhược đang thảo luận bài thi với bạn, vừa dự định gọi điện thoại cho quán karaoke.

Trước khi thi mọi người đều đã nhất trí, thi xong phải tụ tập bù một bữa.

Lục Tinh Diên đã sớm chọn được chỗ.

Đại khái chính là sắp xếp một chỗ hát karaoke, rồi sau đó lại đi ăn đồ nướng.

Có rất nhiều người tặng quà cho cậu và Thẩm Tinh Nhược, đương nhiên là phải mời hết.

Có vài người bận việc không thể đi, nhưng cuối cùng số người tham gia vẫn còn rất nhiều, ban một có hơn mười người, ban ba cũng phải năm sáu người, tổng cộng cũng phải hai mươi người chứ không ít.

Trong đó hơn phân nửa đều là con trai.

Nhiều nam ít nữ cũng có chỗ tốt, theo lời Trần Trúc nói chính là – đám ngốc này học hành thì không ra sao cả, nhưng mà ăn chơi mà số hai thì không ai dám nhận số một.

Chỗ Lục Tinh Diên định đặt chính là phòng karaoke của khách sạn Quân Dật Hoa Chương.

Phòng karaoke này không gian rộng rãi, trang trí đẹp mắt, thiết bị âm thanh là hạng nhất, vốn là không nhận đặt hẹn của khách vãng lai không có đặt phòng của khách sạn.

Nhưng mà Lục Tinh Diên sau khi bị Bùi Nguyệt cắt giảm ngân sách, chỉ có thể một ngày ba bữa cầm điện thoại vào Wechat chào hỏi thân thiện với anh họ Giang Triệt của cậu, còn khóc lóc kể khổ mấy lần.

Giang Triệt từ trước đến nay ngoại trừ là bạn gái bằng không thì ai cũng là người lạ, Lục Tinh Diên có khóc lóc thì anh ta cũng chẳng quan tâm, nhưng mà anh ta cảm thấy, sinh nhật mời bạn học đi hát một bữa cũng không có gì đáng trách, cho nên trong lúc vội vàng anh ta còn tìm được cho Lục Tinh Diên một chỗ hát karaoke miễn phí không tính tiền.


Quân Dật Hoa Chương là một khách sạn năm sao cao cấp, cung cấp đầy đủ phương tiện giải trí từ đầu đến chân, chắc chắn là cũng không kém sản nghiệp của Lục thiếu gia đây.

Đương nhiên, Giang Triệt chủ yếu vẫn là cân nhắc đến môi trường sạch sẽ của chỗ này mà thôi.

Học sinh cấp ba không biết trời cao đất dày, đơn giản mà nói chính là đám gà con choai choai chưa từng trải sự đời.

Vậy mà đám gà con này còn rất cứng đầu, cứ cho là mình hay lắm, rất thích làm gì thì làm ai khuyên cũng không nghe.

Nếu ở chỗ không quen đụng phải chuyện gì hoặc là dính thứ đồ gì đó không sạch sẽ, thì vô cùng phiền phức.



Chạng vạng tối lúc đám gà con này đến Quân Dật Hoa Chương, vừa đúng lúc Sầm Sam đến khách sạn tuần sát theo thông lệ.

Sầm Sâm là thái tử gia của nhà họ Quân Dật, cũng là đàn em của Giang Triệt.

Giang Triệt cùng Sầm Sâm trò chuyện mấy câu, nói em họ của mình cùng với bạn học đến Quân Dật hát karaoke, anh ta gật đầu tỏ vè đã biết, nhưng anh ta cũng không hề có chút hứng thú gì với một đám học sinh cấp ba cả.

Trong một đám, Sầm Sâm chỉ nhận ra Lục Tinh Diên.

Anh ta tiến lên nói mấy câu với Lục Tinh Diên, sau đó phân phó quản lý đại sảnh đi chuẩn bị, rồi bị một đám thư ký vây quanh, đi về phía thang máy riêng rồi biến mất.

Đám con gái trước hết là bị dáng vẻ này làm cho choáng ngợp.

Sau khi lấy lại tinh thần, tâm tư thiếu nữ liền bắt đầu điên cuồng tràn ra –

“Đó là anh trai của Lục Tinh Diên sao, đẹp trai quá đi mất.”

“** tổng tài!”

“Đúng vậy đúng vậy! Tớ cảm thấy từ hôm nay trở đi, tớ mà đọc tiểu thuyết, trúng phải tổng tài bá đạo gì đó thì cũng có hình tượng rồi.”

“Vừa nãy có người gọi là Sầm tổng, sau đó Lục Tinh Diên gọi là anh Sâm, cho nên anh ấy tên là Sầm Sâm sao?”

“Sầm Thâm không phải là một nhà thơ cách mạng à, lúc nãy thi ngữ văn còn phải phân tích thơ của ông ấy đấy.”

“Cậu đừng có phá tan bầu không khí, đừng có nói đến chuyện thi cử có được không?”



Đám con gái cứ bàn tán bàn tán, nhưng cũng không dám hỏi đến Lục Tinh Diên.

Nhưng Trần Trúc thì không sợ Lục Tinh Diên, mắt nổi lửa bắt lấy Lục Tinh Diên hỏi: “Vừa mới nãy là ai vậy, cậu gọi là anh Sâm?! Cậu có anh trai đẹp trai như vậy sao không giới thiệu cho tớ làm quen một chút? Cậu có còn là người sao?”

“…”

“Cậu im miệng đi, tớ cũng không phải là rất quen.” Lục Tinh Diên dò xét Trần Trúc từ trên xuống dưới, “Chỉ là đàn em của anh họ tớ, mà người ta còn lớn hơn cậu ít nhất là mười tuổi đấy.”

Trần Trúc: “Tuổi tác là vấn đề sao???”

Hứa Thừa Châu đã nhìn thấu bản chất của đám con gái này rồi, hai tay đút túi quần giội một thau nước lạnh nói: “Tao thấy tiền mới là vấn đề, thấy người ta phô trương như vậy xung quanh còn một đám trợ lý líu ríu, rồi nguyên đám cùng nhau mất hồn mất vía.”


Trần Trúc quay lại, nghiêm túc dạy dỗ: “Không! Tiền cũng không phải là vấn đề! Giá trị nhan sắc mới là cái đáng nói!”

Lục Tinh Diên trợn trắng mắt cũng không biết trợn từ đâu lên mới tốt, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn Thẩm Tinh Nhược.

Thẩm Tinh Nhược không biết đang nói gì với Thạch Thấm, có vẻ rất tập trung.

Cậu lại liếc mắt nhìn Thạch Thấm –

Đó là một bộ dạng mê muội, tám phần là đang nói về Sầm Sâm.

Thấy Thẩm Tinh Nhược đi tới, cậu “Này” một tiếng, ra vẻ lơ đãng nói: “Cậu cũng thích người như thế à?”

“Cái gì?”

Thẩm Tinh Nhược mới đầu còn không kịp phản ứng cậu đang hỏi cái gì, sau khi ngộ ra, cô suy nghĩ hai giây, nói, “Cậu nói là người anh kia của cậu à, có tiền có sắc có trí thông minh cao, con gái nào mà không thích.”

Lục Tinh Diên: “…”

Cậu buồn bực, “Sao cậu biết được anh ta có trí thông minh cao?”

Thẩm Tinh Nhược: “Anh ấy không phải là ông chủ của Quân Dật sao, ông chủ hẳn là sẽ không thi đại học thấp hơn 400 điểm đâu.”

Lại nữa lại nữa.

Lục Tinh Diên nhanh chóng chặn đứng chủ đề, “Thôi đừng nói nữa, cậu chờ đấy Thẩm Tinh Nhược, lần này thi cuối kỳ tôi nhất định có thể đạt được 400 điểm.”

Thẩm Tinh Nhược: “Nhưng mà cậu có thi được 400 điểm cũng không có nghĩa là trí thông minh cậu cao, cũng không có nghĩa là con gái sẽ thích cậu.”

Lục Tinh Diên tự mình hiểu được một chút, nói cách khác chính là –

Có thi được 400 điểm, cô cũng sẽ không thích cậu.

Quả nhiên, con dao của cô giáo Thẩm có thể sẽ đâm trễ, chứ chưa bao giờ đâm hụt:).



Đi vào phòng bao, lục tục ngo ngoe có ba cái xe đẩy bia và đồ ăn vặt đi vào, phía sau còn có người cầm theo một xấp bài hình nữa.

Lý Thừa phàm mở cửa ra, dường như rất quen thuộc nói với quản lý: “Không có bài poker sao, gọi một chị gái chia bài poker tới đây.”

Đứng đầu là quản lý tầng đại sảnh này, một thân đồng phục cẩn thận tỉ mỉ, nụ cười của cô ta cũng giống như đồng phục của cô ta vậy, tiêu chuẩn đến mức không thể tiêu chuẩn hơn –

“Sầm tổng đã dặn dò, Lục thiếu gia và các bạn học còn nhỏ tuổi, hôm nay là sinh nhật, bia có thể uống một két, cứ cho là chúc mừng, sau đó chúng tôi sẽ đưa lên rượu vang hảo hạng, nhưng rượi đế thuốc lá, còn có bài poker mạt chược và các hình thức bài bạc khác đều không được phép.”

“Cái gì???”

“Đệch mợ …!”


Quá là tuyệt luôn.

Một đám con trai đều dồn ánh mắt lên người Lục Tinh Diên.

Lục Tinh Diên cũng mơ mơ màng màng.

Không phải chứ, như vầy cũng được nữa à?

Giang Triệt sao lại không nói sớm.

Cậu nhìn từng đứa từng đứa một, trong mắt đều viết bốn chữ tao — không — có — biết.

Nếu đổi lại là lúc bình thường cậu và một đám bạn đi chơi còn bị quản cái này quản cái kia, cậu chắc chắn sẽ đứng dậy rời đi tìm nơi khác cho bỏ tức, có tiền đến chỗ nào mà không phải là đại gia chứ.

Nhưng mà bây giờ không giống với ngày xưa, cậu con mẹ nó bây giờ không phải là không có tiền …?

Thế mà Thẩm Tinh Nhược cầm lấy xấp bài hình trên bàn nhìn một chút, đột nhiên mở miệng, “Có bài ma sói, nghe nói rất thú vị, các cậu có chơi không?”

Đùa à.

Bọn họ ngoại trừ học tập, có cái gì mà không chứ???

Thẩm Nữ thần đã lên tiếng, một đám con trai cũng mặc kệ việc thiếu thốn poker mạt chược rượu đế, đều chen chúc đi đến xum xoe.

Trần Trúc là fan hâm mộ của cô, đương nhiên cũng là người đầu tiên vọt đến, cô ấy lợi dụng vấn đề giới tính vừa đặt mông xuống liền ngồi vào bên cạnh Thẩm Tinh Nhược, vô thức dồn Thẩm Tinh Nhược sát qua Lục Tinh Diên đang ngồi bên cạnh.

Trong nháy mắt, khoảng cách giữa Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên, liền trở nên rất gần.

Thẩm Tinh Nhược cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không chờ cô kịp suy nghĩ cẩn thận, Trần Trúc đã cầm lấy bộ bài ma sói bắt đầu giải thích luật chơi cho cô.

Lục Tinh Diên vốn đang ngồi trong góc, đột nhiên có được món hời từ trên trời rơi xuống, trong phút chốc không thể nói thành lời.

Tối nay Thẩm Tinh Nhược mặc váy, sau khi ngồi xuống, từ gấu váy xuống đầu gối còn hở ra một đoạn, hai người ngồi sát vào nhau, nhiệt độ trên đùi đều có thể cảm giác được rõ ràng.

Lục Tinh Diên làm ra vẻ như không có chuyện gì, vừa hưởng thụ sự đụng chạm nhỏ nhoi này, vừa cùng với đám Hứa Thừa Châu Lý Thừa Phàm tán gẫu câu được câu không.

Triệu Lãng Minh là tử thần của phòng karaoke, nhân lúc mọi người không chú ý mà liên tiếp chọn xong bảy tám bài hát rồi.

Chọn xong cậu ta còn cầm micro lên, húng hắng cổ họng.

Cả người đứng nghiêm như tư thế hành quân, còn hơi nghiêng người về phía trước, cất tiếng nói: “Khụ khụ, ca khúc đầu tiên của ngày hôm nay, ! Tặng cho các vị thân bằng quyến thuộc ngồi đây, cám ơn các vị đã đến cổ vũ màn biểu diễn của tôi tại Tinh thành!”

Nói xong cậu ta còn cung kính cúi người 90 độ/

Các bạn nữ chưa từng nghe cậu ta hát bao giờ, chỉ cảm thấy cậu làm ra vẻ nghiêm trang một cách hài hước, liền nể mặt cậu vỗ vỗ tay.

Lý Thừa Phàm thì không giống vậy, lúc Triệu Lãng Minh cúi đầu thì đã tưởng tượng được viễn cảnh, vội vàng cầm lấy micro la lối về phía cậu ta, một tay khác còn ra vẻ thủ thế, vẫy lên vẫy xuống, ra hiệu cho cậu ta dừng lại, “Này này này, Minh gia, có chuyện gì từ từ nói, không được hát!”

Hứa Thừa Châu cũng cầm micro nói, “Còn cái gì nữa, Minh gia, hát xong thì tụi tao không quen biết mày đâu!”

Nhưng dù có chuyện gì cũng không thể ngăn cản được tử thần KTV cất giọng hát.

Đám con trai cũng bất chấp, người ta đã chân thành hát lên, cũng không nỡ ngắt ngang bài của cậu ta. Chỉ có thể tranh thủ thời gian chiếm lấy bộ điều khiển, điên cuồng chọn bài hát, dồn hết mấy bài hát của cậu ta xuống dưới hết.

Bên này Trần Trúc cũng đã giảng xong luật chơi ma sói.

Thẩm Tinh Nhược vừa nghe vừa tiêu hoá, miễn cưỡng cũng hiểu chút chút.


Cũng nhờ năng lực phân tích tốt cô mới miễn cưỡng hiểu được chút chút, dù sao đi nữa Lục Tinh Diên ngồi bên cạnh đã từng chơi ma sói rồi, cũng không hiểu nỗi cách thức giải thích lòng vòng phức tạp của Trần Trúc, cậu rất muốn bảo Trần Trúc im miệng để cậu giải thích cho rồi.

Dù sao cũng nhiều người, nên ca hát thì ca hát, nhóm chơi bài bên này cũng sắp bắt đầu, bầu không khí lúc này liền nóng lên.

Thẩm Tinh Nhược là lần đầu tiên chơi ma sói, được làm cảnh sát, còn chưa kịp làm gì, lúc mở mắt ngày thứ hai, đã bị con sói Lục Tinh Diên này giết chết, 

Cảm giác nói cho cô là đã bị Lục Tinh Diên giết, thế là để lại di ngôn tra khảo Lục Tinh Diên, rồi vinh quang chết đi. 

Lý Thừa Phàm đang hát lung tung loạn xạ, đa phần là hát được vài câu đầu rồi bấm qua, tại vì không có ai hát. 

Lúc bấm đến một bài hát thanh xuân , cậu nhìn về phía đám con gái hỏi một cậu, “Bài này có ai hát hay không? Không ai hát tớ bấm qua đấy.”

Thẩm Tinh Nhược nhìn nhìn, “Để tớ.”

Bản thân cô cũng không phải là người thẹn thùng mà không dám hát trước mặt mọi người, lúc này cũng đang không có chuyện gì làm, vừa đúng lúc gặp phải một bài hát đã từng nghe qua, liền cầm lấy micro từ trên bàn, ngồi trên ghế sô pha cất giọng hát. 

“Trong toa xe vào tháng chín ẩm ướt…”

“Moá nó …”

“Ai đang hát vậy?”

Cô vừa mới hát ra câu đầu tiên, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, sau đó đồng loạt nhìn sang. 

Lục Tinh Diên đang ngồi bên cạnh cô, là nghe được rõ ràng nhất. 

Lục Tinh Diên nhìn cô một cái, trong nháy mắt đem bài phát biểu đầy logic vừa mới chuẩn bị xong quên sạch không còn một mảnh. 

Giọng nói của cô bình thường nghe rất lạnh lùng, hát một bài hát thanh xuân ngọt ngào như vầy, cảm giác lạnh lùng trong trẻo sẽ được phóng đại, lộ ra âm sắc tinh khiết vô cùng. 

Nói đơn giản chỉ là, cậu muốn quỳ xuống luôn rồi. 

“Lục Tinh Diên mày nói gì đi chứ!”

Có người thúc giục. 

Lục Tinh Diên hoàn hồn, tuỳ tiện bất lực nói vài câu giải thích, sau đó – 

Nhát trí bị thông qua phiếu giết chết rồi. 

Nhưng bây giờ cậu căn bản là không care!

“Anh nhìn xem, hướng chín giờ bên kia 

Nhà ở bên hồ Geneva* đắt lắm sao.”

*tên gọi của một hồ ở Tây Âu, nơi thu hút nhiều du khách và là địa điểm được nhắc đến trong nhiều tiểu thuyết, bài văn, bài hát. (Nguồn: Wikipedia.)

Không đắt! Mua được mua được mua được!! Bây giờ sẽ nhanh chóng để Kim Thịnh đi đến hồ Geneva đầu tư một toà nhà!!!

“Trên thế giờ có bảy ngàn địa phương

Chúng ta thuộc về nơi nào.”

Tuỳ em! Muốn ở đâu thì ở!! Có tiền cũng khó mua được niềm vui của em!!!

- Trên mặt Lục Tinh Diên lộ vẻ nhạt nhẽo, cầm lấy ly bia uống vào, nhưng mà nội tâm lại đang điên cuồng gào thét.

- Hết Chương 48-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui